• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 28: SỰ QUAN TÂM CỦA CÔ

Ngày hôm sau, đầu Tô Hiên Minh đã không còn đau nữa, nhưng cổ họng vẫn hơi khàn. Dù có như vậy thì anh vẫn đi làm như thường.

Chu Thạc chú ý tới giọng anh khàn khàn, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Tô, cổ họng anh khàn quá rồi, tôi mua thuốc cho anh nhé?”

Tô Hiên Minh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần, tôi có thuốc.” Thuốc của anh là thuốc hôm qua Lạc Phương Nhã đặc biệt mua cho anh, nhớ tới Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh đột nhiên như nhớ ra điều gì đó hỏi Chu Thạc: “Quần áo đâu?”

“Quần áo?” Chu Thạc sửng sốt vài giây, mới hiểu ra Tô Hiên Minh đang nói đến là quần áo hôm qua anh kêu anh ta đến khách sạn Vân Lôi lấy: “Ở phòng làm việc của tôi.”

Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, sau đó lại nói: “Mang đến phòng làm việc của tôi.”

“Dạ.” Chu Thạc gật đầu, vội chạy đến phòng làm việc của mình mang quần áo đến.

Sau khi nhận được quần áo, Tô Hiên Minh gửi tin nhắn cho Lạc Phương Nhã trước, nói cho cô biết, quần áo đã được mang từ khách sạn về rồi.

Lạc Phương Nhã chắc đang bận nên không trả lời tin nhắn của anh ngay.

Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm cái tên Lạc Phương Nhã trên điện thoại hồi lâu, cuối cùng đặt lên bàn làm việc, mở máy tính ra, vùi đầu vào công việc.

Buổi trưa Lạc Phương Nhã mới nhìn thấy tin nhắn của Tô Hiên Minh.

Dường như không hề nghĩ ngợi, liền gọi đến số điện thoại của Tô Hiên Minh.

Tô Hiên Minh chắc đang bận, mãi không nghe điện thoại. Lạc Phương Nhã nhíu mày, lúc đang chuẩn bị cúp điện thoại, bên Tô Hiên Minh lại bắt máy.

“Alo…” Giọng Tô Hiên Minh có hơi nhỏ, gần như không nghe rõ.

Lạc Phương Nhã thấy lạ nhíu mày, sau đó nói: “Buổi sáng hơi bận, vừa rồi mới nhìn thấy tin nhắn của anh.”

“Không sao.” Lần này giọng nói khàn khàn của Tô Hiên Minh truyền đến dõng dạc.

Lạc Phương Nhã nhíu mày: “Sao giọng vẫn khàn thế?”

Tô Hiên Minh ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ… vẫn ổn.”

Đúng ra mà nói thì nên đỡ hơn rồi chứ nhỉ! Sao giọng vẫn khàn thế nhỉ? Lạc Phương Nhã thầm lẩm bẩm, sau đó hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”

Sau khi Tô Hiên Minh im lặng mấy giây, mới trả lời: “Chưa.”

“Chưa ư?” Nghe thấy Tô Hiên Minh nói chưa, giọng Lạc Phương Nhã liền nâng cao lên tận quãng tám: “Anh không uống thuốc thì sao cổ họng khỏi được chứ? Anh cho rằng nó sẽ tự khỏi được chắc?”

“Thuốc tiêu viêm phải uống, trà hoa cúc và hoa kim ngân cũng phải uống…”

Lạc Phương Nhã liên tục làu bàu một chuỗi dài, còn Tô Hiên Minh ở bên kia chẳng hề nói một câu.

“Đến chăm sóc đàng hoàng bản thân cũng không biết, đã lớn như vậy rồi, đúng là…” Hồi lâu cũng không thấy Tô Hiên Minh đáp lại, giọng Lạc Phương Nhã hơi ngừng lại: “Này… Có phải anh rất bận không?”

Tô Hiên Minh chưa đáp lại, Lạc Phương Nhã lại nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”

Nói xong Lạc Phương Nhã nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô mới nhớ ra, chủ đề cuộc gọi của cô và Tô Hiên Minh là quần áo của mình.

Mà vừa rồi cô vốn không hề nói một câu nào liên quan đến quần áo của mình với Tô Hiên Minh.

Lạc Phương Nhã thật muốn vỗ đầu. Rốt cuộc cô đang làm gì đây?

Hơn nữa cô lẩm bẩm nhiều như vậy, anh sẽ không cảm thấy cô nhiều chuyện chứ? Sẽ không cảm thấy cô giống như một bà già chứ…

Lúc Lạc Phương Nhã gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh, Tô Hiên Minh đang tiếp khách hàng.

Sau khi đợi khách hàng nói xong, anh liền nói một câu “xin lỗi”, rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng khách. Tìm một nơi khá yên tĩnh, nhận điện thoại của Lạc Phương Nhã.

Cuộc gọi hầu như đều là Lạc Phương Nhã ở bên kia nói chuyện, cuối cùng còn bị Lạc Phương Nhã vội vàng cúp máy.

Tô Hiên Minh trừng mắt nhìn điện thoại bị cúp máy, cô hỏi có phải anh đang bận không, anh vẫn chưa trả lời, kết quả lại vội vàng cúp máy.

Tô Hiên Minh nhớ lại những lời Lạc Phương Nhã làu bàu trong điện thoại, tất cả đều là những lời quan tâm đ ến anh, Tô Hiên Minh không kìm được khẽ nhếch khóe miệng.

Đúng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng của Chu Thạc: “Tổng giám đốc Tô.”

“Hả?” Tô Hiên Minh thu nụ cười trên mặt lại, khôi phục trạng thái lạnh lùng như thường ngày, sau đó ấn nút trên điện thoại, rời khỏi màn hình trò chuyện.

Chu Thạc liếc nhìn, kết quả vừa nhìn liền thấy ba chữ “Lạc Phương Nhã” hiện lên trên màn hình điện thoại của Tô Hiên Minh, trong lòng liền kêu ting ting. Cô Lạc gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tô ư? Cách hôm anh ta đưa số điện thoại của tổng giám đốc Tô cho cô Lạc cũng đã hơn mười ngày rồi, cô Lạc vừa gọi điện thoại cho anh? Cũng có nghĩa tổng giám đốc Tô biết anh ta cho cô Lạc số điện thoại của anh rồi.

Chu Thạc liếc nhìn Tô Hiên Minh, sau đó cẩn thận mở miệng: “Tổng giám đốc Tô, anh Trác Minh đang đợi anh đó.”

Chẳng qua chỉ là một khách hàng thôi mà! Gấp cái gì! Tô Hiên Minh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía phòng khách.

Nghe thấy Tô Hiên Minh hừ lạnh, Chu Thạc cho rằng Tô Hiên Minh đang trách anh ta đưa số điện thoại cá nhân cho Lạc Phương Nhã, sợ đến toát hết mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là lúc Tô Hiên Minh đi được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, hơi thở của Chu Thạc cũng ngừng lại.

Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm Chu Thạc, lạnh lùng nói: “Cậu không cần đi theo tôi nữa…”

Mắt Chu Thạc mở thật lớn, không cần đi theo? Ý là muốn sa thải anh ta sao?

Từ ngày đầu tiên đi theo bên cạnh Tô Hiên Minh, Chu Thạc đã biết Tô Hiên Minh rất không thích có người nhúng tay vào chuyện riêng của anh.

Thực ra lúc đưa số điện thoại của Tô Hiên Minh cho Lạc Phương Nhã, anh ta cũng có nghĩ đến kết quả này…

Chu Thạc không cảm thấy ấm ức, vốn chính là do anh ta làm sai chuyện, nên gánh chịu hậu quả! Nếu không cũng không xứng đi theo bên người Tô Hiên Minh.

Giọng nói lạnh lùng của Tô Hiên Minh lại truyền tới lần nữa: “… Cậu đến biệt thự của tôi một chuyến, lấy ít đồ cho tôi..”

“Tầng cao nhất của tủ lạnh trong bếp, một hộp thuốc tiêu viêm, còn có một túi hoa cúc và một túi kim ngân.” Dừng lại một chút, Tô Hiên Minh lại bổ sung một câu: “Lúc ra khỏi phòng khách tôi muốn nhìn thấy đồ.”

Tô Hiên Minh dặn dò xong, không hề dừng bước đi thẳng vào phòng khách.

Còn Chu Thạc thì ngây người một lúc lâu, mới hoàn hồn lại.

“OMG! Hù chết tôi rồi!” Lầm bầm xong, Chu Thạc lại nghĩ tới Tô Hiên Minh nói lúc ra khỏi phòng khách, muốn nhìn thấy đồ, lập tức vỗ trán, chạy về phía thang máy.

Chu Thạc vội vàng chạy đến biệt thự của Tô Hiên Minh, sau khi lấy đồ theo những gì Tô Hiên Minh nói, lúc trở về công ty, Tô Hiên Minh đã kết thúc cuộc nói chuyện với khách hàng rồi.

“Tổng giám đốc Tô, đồ anh cần.” Chu Thạc thở hổn hển đưa đồ trong tay cho Tô Hiên Minh.

Tô Hiên Minh mặt không đổi sắc nhìn anh ta, không nói gì.

Chu Thạc lập tức lấy lòng nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi đi pha trà cho anh…”

Lời còn chưa nói hết, Tô Hiên Minh liền cắt lời anh ta: “Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Đế Quang sắp xếp ai đi rồi?”

Chu Thạc sửng sốt vài giây, mới hiểu ra ý của Tô Hiên Minh nói: “Giám đốc Trương đi ạ.”

“Đổi thành cậu đi.” Tô Hiên Minh lạnh nhạt đáp lại.

“Hả?” Chu Thạc kinh ngạc.

Tô Hiên Minh liếc nhìn Chu Thạc, sau đó nói: “Trước khi đi, đến biệt thự đón tôi.”

Thì ra tổng giám đốc Tô định tự mình đi! Chu Thạc mới yên tâm nói “Vâng”.

Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, chỉ hoa cúc và hoa kim ngân trên tay Chu Thạc nói: “Đi pha trà cho tôi.”

“Dạ…” Chu Thạc lập tức cầm hoa cúc và hoa kim ngân vào phòng giải khát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK