• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta muốn...... phạt em..

🍀🍀🍀

Trong phòng tắm trần ngập hơi nước, Diệp Tử vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng nước chảy sau tấm màn lụa.

Diệp Tử xốc màn lụa lên, bên trong là một hồ nước nhỏ chạm trổ bằng ngọc trắng. Trong hồ nhỏ chứa đầy nước nóng bốc hơi nghi ngút để tắm, nữa người Cố Yến ngâm ở trong nước, tóc dài tùy ý xoả ra, ngửa đầu dựa vào bên cạnh thành hồ nhắm mắt dưỡng thần.

Phần thân trên của hắn để trần, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc cân đối của hắn.

Diệp Tử hoảng hồn dời tầm mắt, bước chân hơi khựng lại, mới bưng canh gừng đi tới.

Cố Yến mở mắt nhìn y: “Gọi em đến nửa ngày, tại sao lâu như thế mới đến?”

“Đang nấu canh gừng cho ngài” Diệp Tử cúi đầu trả lời, đem chén canh gừng đặt lên bàn nhỏ bên cạnh Cố Yến: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, kẻo nguội mất”.

Cố Yến không nhúc nhích, lại cười nói: “Ta muốn em đút cho ta”.

Diệp Tử mím môi, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Cố Yến vốn chỉ định ghẹo y một chút thôi, cũng không muốn làm y khó xử, đang định mở miệng nói, lại nhìn thấy Diệp Tử bỗng nhiên khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh hồ, bưng canh gừng lên.

Diệp Tử ngoan ngoãn múc một muỗng, đặt ở bên môi thổi thổi một chút, lại dùng môi kiểm tra nhiệt độ, sau đó đưa đến bên miệng Cố Yến. Cố Yến có chút được chiều mà sợ, liền uống canh gừng trên tay y đút tới.

Trong canh gừng có cho thêm đường đỏ, vị cay ngọt vừa miệng, hương vị kéo dài.

Một chén canh gừng vào bụng, xua tan đi cái lạnh, Cố Yến thở phào một cái thật dài, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

Diệp Tử dùng khăn lụa giúp hắn lau lau khoé miệng, không nhịn được mà cằn nhằn nói: “Cái tấm thân này của ngài đã không tốt, còn dám nhảy xuống nước cứu người. Trên bờ thái giám cung nữ nhiều như vậy, còn cần tới ngài phải tự đặt mình vào nguy hiểm hả?”

Cố Yến cười cười, không để ý lắm: “Nếu lúc đó ta không nhảy xuống nước, thì người đẩy nàng ta xuống nước chẳng phải sẽ biến thành ta hay sao?”

Tay Diệp Tử run lên một cái, cụp mắt xuống nói: "Thường Ninh quận chúa nàng..."

“Là nàng ta tự mình nhảy xuống, không có liên quan gì đến ta” Cố Yến khoát tay: “Lúc đó em cũng có ở đấy, không được oan uổng ta”.

“Ta đương nhiên ——“ Diệp Tử ngẩn người: “Sao ngài lại biết ta trốn ở đó?”.

Cố Yến nghiêm túc nói: “Tiên Thảo của ta cho dù ẩn mình ở trong đám hoa cỏ, thì cũng phải là cây đẹp nhất nổi bật nhất, sao ta có thể không nhận ra được chứ?”.

Diệp Tử bất ngờ ăn một quả thính này, trong lòng ngọt ngào muốn chết, tâm trạng tức giận bị đè nén vào lúc sáng cũng tan biến thành mây khói.

Y cố gắng kìm nén khoé môi đang cong lên, trở lại đề tài vừa rồi: “Nhưng đang yên đang lành sao Thường Ninh quận chúa lại đâm đầu xuống hồ?”.

Cố Yến ở trong nước thư giãn thân thể, con ngươi hơi khép: “Làm sao mà ta biết được”.

Hắn chỉ biết vào kiếp trước khi hắn bị giam lỏng thì Ôn Chỉ bị trượt chân rơi xuống nước mà chết, lại không biết rõ nàng rơi xuống nước vào thời gian nào. Nhưng ai mà ngờ sớm không rơi xuống nước muộn không rơi xuống nước, lại cố tình chọn ngay thời điểm chỉ có hai người bọn họ.

Tự mình nhảy xuống.

Lần này nếu như cái mạng nhỏ kia của Ôn Chỉ được bảo vệ thì không sao, nhưng lỡ mà không thể cứu được, thì giữa Thụy Vương phủ và Hộ quốc công phủ xem như là kết thù lớn rồi.

Diệp Tử nói: “Nghe nói thái y đã đến xem qua, nói là cũng may cứu lên kịp thời, cũng không có gì đáng ngại, một hai ngày là có thể tỉnh lại rồi, chỉ là......”

Diệp Tử không nói hết lời, y cúi đầu, bỗng nhiên có chút không hy vọng Ôn Chỉ nhanh tỉnh lại như vậy.

Từ khi nhìn thấy Ôn Chỉ bắt đầu rơi xuống nước, trong lòng y đã xuất hiện một suy đoán mơ hồ.

Ở trong sách đối với nguyên nhân cái chết của Thường Ninh quận chúa chỉ viết hời hợt một câu là “Trượt chân rơi xuống nước mà chết”, bây giờ xem ra nguyên nhân cái chết của nàng chỉ sợ là không hề đơn giản như vậy.

Hôm nay Ôn Chỉ ở trước mặt Cố Yến nhảy xuống nước, chuyện này Diệp Tử cùng Cố Yến đều thấy rõ ràng, nhưng nói ra thì người khác nhất định sẽ không tin. Trừ phi sau khi Ôn Chỉ tỉnh lại làm sáng tỏ đầu đuôi mọi chuyện, rửa sạch hiềm nghi cho Cố Yến.

Nhưng nàng sẽ giải thích cho hắn sao?

Hiện tại không có chứng cứ, Diệp Tử không muốn dùng suy đoán ác ý đặt lên người khác, nhưng mà......Nếu nàng không muốn liên lụy đến Cố Yến, tại sao lại chọn thời điểm chỉ có hai người bọn họ mà nhảy xuống nước?.

Diệp Tử tâm lý phiền muộn, Cố Yến lại nhẹ giọng cười cười: “Mặt mày ủ rũ làm cái gì, bây giờ người bị dính nhọ là ta, không phải là em”.

Diệp Tử lầm bầm nói: “Còn không phải là lo lắng cho ngài hay sao”.

Y dừng một chút, lại nói: “Hoàng hậu, hộ quốc công, còn có Ôn Dập tiểu tướng quân, bọn họ dằn vặt lâu như vậy, còn không phải là vì nhìn chằm chằm ngài hay sao? Lần này quận chúa xảy ra chuyện, ta lo lắng bọn họ mượn cớ này cắn ngài một phát”.

Cố Yến nói: “Em biết bọn họ nhìn chằm chằm ta, vậy em có biết là tại vì sao không?”.

“Hoàng vị.” Diệp Tử trả lời: “Bây giờ đại thần trong triều đều muốn phế thái tử, để cho tam hoàng tử kế vị, Hộ quốc công cùng với hoàng hậu là ở phe thái tử, bởi vậy mới cật lực lôi kéo Thụy Vương phủ. Bọn họ muốn cũng không phải là Vương gia ngài, mà họ chỉ muốn nắm chặt ngài ở trong tay, lợi dụng ngài đứng ở sau màn khống chế đám lão thần”.

Cố Yến là con trai độc nhất của tiên thái tử, lại nói tuy hiện tại hắn trốn tránh tranh đấu hoàng quyền, không có quyền lực, nhưng những tâm phúc năm xưa của phụ thân hắn, là đám nguyên lão đại thần ở trong triều kia, vẫn luôn đứng ở phía sau chống lưng cho hắn.

Chỉ cần khống chế được hắn, thì chính là khống chế được đám người kia.

Cố Yến không trả lời, bỗng nhiên nói: “Em có thấy nóng hay không?”.

Diệp Tử ngẩn ra, không ngờ hắn lại thay đổi chủ đề nhanh như vậy.

Cố Yến giơ tay nhéo nhéo mặt y, cọ đầy nước lên mặt y: “Em xem em, đều toát hết cả mồ hôi”.

Trong phòng tắm hơi nước bốc lên vô cùng nóng, Diệp Tử ở trong đó một hồi, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hai má bị nhiệt độ nóng làm cho đỏ bừng, đặc biệt dễ nhìn.

Cố Yến nhìn mà có chút mất tập trung, nhếch miệng nở nụ cười: “Có muốn vào đây tắm cùng nhau không?”.

Mặt Diệp Tử nhất thời nóng thêm mấy phần, vội vàng đứng lên: "Không, không muốn, ngài tự mình------”

Y còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên bị Cố Yến tóm lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo một cái.

Diệp Tử đứng không vững, ngã vào trong hồ nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

Quần áo của Diệp Tử ngay lập tức bị ướt sủng, lúc vừa xuống nước, Cố Yến cũng không quên chu đáo săn sóc đỡ gáy của Diệp Tử, tránh cho y bị sặc nước.

Trên mặt Diệp Tử thoáng hiện lên biểu tình xấu hổ: “Ngài-------”

Nhưng rất nhanh y đã không nói được lời nào.

Diện tích hồ nước không nhỏ, chứa hai nam tử trưởng thành cũng còn dư sức. Cố Yến chầm chầm bước đến áp sát Diệp Tử, đem y từng bước từng bước dồn đến thành hồ. Cái tư thế này của hai người quả thật là quá sức ái muội, cả người Diệp Tử cứng ngắc, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào, động cũng không dám động.

Giọt nước đọng lại trên đôi mi Diệp Tử hơi rung động.

Hầu kết Cố Yến chuyển động, kiên nhẫn đưa tay giúp y lau những giọt nước trên mặt, nhẹ giọng nói: "A Tử, em đang lo lắng cho ta."

Cố Yến dừng một chút, nghiêm túc nhìn y: “... Tại sao?”

Diệp Tử ngẩn ra.

“Là ta uy hiếp em ở lại cải trang Vương phi, nếu như ta xảy ra chuyện gì, em có thể vứt bỏ ta mà rời đi, lấy lại tự do”. Cố Yến kề sát bên tai Diệp Tử nói ra những lời này, làm cho Diệp Tử nghe được mà hai chân mềm nhũn.

“......... Nhưng em lại không làm vậy, ngược lại giúp ta mưu tính đủ đường, còn lo lắng cho ta”.

Cố Yến rũ mắt nhìn y, ôn nhu nói: “A Tử, em có hiểu rõ bản thân mình đang làm cái gì không?”.

Nước nóng bốc hơi nghi ngút, quần áo Diệp Tử bị thấm ướt dính sát vào người, ngộp đến mức choáng váng cả đầu. Cố tình Cố Yến lại dựa vào rất gần, làm cho tim Diệp Tử đập nhanh đến lợi hại, đầu óc mơ mơ màng màng, hầu như không thể nghe rõ hắn nói cái gì.

Diệp Tử không chịu được hắn áp sát như thế, không nhịn được đẩy đẩy lồng ngực Cố Yến một cái, thấp giọng nói: "Vương gia, ta sắp không thở được..."

Cố Yến buông y ra.

Diệp Tử mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Cố Yến mở miệng: “Chuyện lần này em không cần lo lắng quá mức.”

Cố Yến nhàn nhạt nói: “Chỉ là một Hộ quốc công phủ, ta còn chẳng thèm để vào trong mắt, càng không thể bị bọn họ nắm thóp. Nói khó nghe thì, coi như hôm nay ta thật sự đẩy Thường Ninh xuống nước, bọn họ cũng không làm gì được ta."

“Tĩnh Hoà đế sẽ không vì một Thường Ninh mà động đến ta, không đáng, cũng không cần thiết, nhiều lắm phạt mấy tháng bổng lộc, ở nhà úp mặt dô tường hối lỗi”.

Diệp Tử nghe hắn nói như vậy, thoáng yên tâm lại.

Y suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng...”

Cố Yến bỗng nhiên giơ một ngón tay, đặt lên môi Diệp Tử. Hắn thở dài, ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Diệp Tử: “A Tử, em cứ như vậy, ta lại muốn phạt em”.

Diệp Tử cảm thấy chính mình sắp sinh bị hun nóng rồi, y nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm hỏi: “Sao, sao lại phạt?”.

Cố Yến cười khẽ một tiếng, giơ tay tháo phác quan trên tóc Diệp Tử xuống, tóc dài như thác ngay lập tức xoả bung ra.

Hắn áp sát bên tai Diệp Tử, cười nói: “Muốn phạt em..... Bắt đầu từ bây giờ, ta bảo em làm cái gì, em không được từ chối, cũng không cho phản kháng, thế nào?”

Hắn vừa nói, tay vừa từ từ dời xuống, chậm rãi cởi nút áo thứ nhất trên y phục của Diệp Tử.

Trong đầu Diệp Tử lập tức nổ tung một tiếng, bỗng nhiên rõ ràng hàm ý trong câu nói kia của Cố Yến.

Diệp Tử không nhịn được mà lui về sau, nhưng Cố Yến lại không cho phép y trốn tránh, ép sát về phía y, giam y ở trong góc hồ nước.

Cố Yến quan sát vẻ mặt của y, thấp giọng thúc giục: “Nói đi ái phi, bây giờ bản vương muốn phạt em, hay em không muốn nhận phạt?”.

Tim Diệp Tử đập gấp gáp, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, không biết nên phản ứng như thế nào.

Bọn họ đều là nam nhân, trải qua một đêm kia, Cố Yến thì thoải mái rồi đó, nhưng y thì chưa được giải toả, đương nhiên là cũng có chút chút muốn.

Nhưng nếu là cùng với người này..... thì có phải là hơi chút chút mạo phạm hay không?

Diệp Tử liếc mắt trộm nhìn Cố Yến một cái, trên người đối phương cũng bị hơi nước mờ mịt bao phủ, gương mặt lạnh lùng ban đầu bây giờ cũng hiện ra chút ôn nhu mơ hồ. Diệp Tử nhìn đến mức ngây ra, trong lòng có nơi nào đó khẽ rung động.

Y giật giật đôi môi, mang theo chút tâm tư nhỏ cùng mong đợi, nhỏ giọng nói: “..... Nhận phạt”

“Như vậy mới ngoan”.

Cố Yến hài lòng cười cười, động tác ở tay cũng không không còn do dự nữa, gọn gàng dứt khoát cởi sạch thứ quần áo vướng víu trên người.

Mái tóc dài đen như mực của Diệp Tử xoả tung ở đầu vai, cơ thể cũng không biết vì thẹn thùng hay do ngâm nước nóng mà trở nên ửng hồng.

Hô hấp của Cố Yến bỗng nhiên nặng nề.

Hắn ổn định tinh thần lại, đem quần áo ướt đẫm ném lên trên bờ, lấy ra một cái khăn mềm, đưa cho Diệp Tử.

Diệp Tử sửng sốt một chút, không có nhận.

Cố Yến nhướng mày nhìn y: “Sao lại không lấy?”

Diệp Tử đành phải nhận lấy, hoang mang hỏi: “Làm... Làm cái gì?”

Cố Yến nói: “Lau người cho ta”.

Diệp Tử: “...”

Diệp Tử cảm thấy có lẽ đầu óc của mình đã bị hơi nước nóng ở đây là cho bị ngu đi, sinh ra ảo giác, hiểu lầm ý tứ của Cố Yến. Tay y run rẩy, xác nhận hỏi: “Không phải ngài muốn phạt ta sao?”

Cố Yến nở nụ cười: “Ta đây không phải là đang phạt sao?

Diệp Tử ngơ ngác: “Đây là nội dung của trừng phạt mà ngài nói á?”

Cố Yến gật gật đầu: “Đúng.”

Diệp Tử tức đến mức muốn tắt thở, gần như hỏng mất: “Vậy ngài cởi quần áo của ta làm gì?”

Cố Yến nghiêm túc nói: “Ở trong này ngộp quá, em mặc nhiều quần áo như xuống nước, ta sợ chốc lát nữa em sẽ bị ngộp đến ngất xỉu mất”.

Diệp Tử: “...”

Bầu không khí ái muội ban đầu ngay lập tức tan thành mây khói, Diệp Tử gáng nuốt cục tức này xuống nhận khăn mềm trong tay Cố Yến: “Đã biết”.

Cố Yến cố nén cười, đưa lưng về phía y, còn nghiêm túc dặn dò: “Cận thận chút, chớ có lười biếng đó”.

Diệp Tử cắn răng, tức giận nói: “..... Được”

Cố Yến biết rõ ràng tâm tư Diệp Tử muốn cái gì, nhưng người kia vẫn luôn không chịu nhìn thẳng vào lòng mình, vì thế Cố Yến cần phải nghĩ biện pháp từng bước ép chặt y. Cứ tiếp tục như vậy, hắn không tin y còn có thể ở trước mặt hắn mà tiếp tục chịu đựng.

Bất quá, tự tìm đường chết thì sẽ phải trả giá.

Vì vậy, Thụy thân vương từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, bây giờ đã được trải nghiệm qua trận lau người đáng sợ nhất từ trước đến nay. Mãi cho đến khi hai người trở về tẩm điện, hắn vẫn còn có thể cảm nhận được phần da trên lưng truyền đến từng đợt đau rát tê tái.

Cố Yến vừa bước vào phòng ngủ, liền nhìn thấy y đã vùi mình vào chậu hoa, không nói lời nào, tiểu tiên thảo không thèm để ý tới hắn nữa, bất đắc dĩ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang