Mạnh Mạnh nói tiếp: Anh phải đến đây, lấy danh nghĩa là phóng viên để lột trần bộ mặt thật của họ, em phải cho họ biết là bắt nạt một cô gái như em trong hậu trường sẽ có kết cục như thế nào. Em đợi anh đó.
Mạnh Mạnh khóc nức nở trong điện thoại. Cô ấy bảo: Tuy em vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, nhưng em cảm thấy bộ phim này quay cực kỳ dở, chẳng qua chỉ là kịch bản người đầu tư muốn dựng lên để lăng xê bạn gái của ông ta, cái gì cũng tệ, đạo diễn chả có tý kinh nghiệm nào, chỗ bọn em ở rất tồi tàn, ăn uống cũng dở tệ, mấy hôm trước đến xe phát điện cũng chẳng có, ánh sáng cũng phải dùng ánh sáng tự nhiên, đạo diễn bảo: Trời đẹp, may quá. Hai ngày sau xe phát điện mới tới, em nghĩ xe này chắc cũng đi mượn thôi. Bây giờ cả đoàn làm phim đều loạn xì ngậu hết cả lên rồi, thiếu tiền trầm trọng, đạo diễn cũng chẳng lấy đâu ra tiền, hai hôm trước biên kịch còn mò đến tận nơi, nói không nhận được tiền thì không cho quay, vừa nhìn thấy bọn em quay, biên kịch liền nhảy vào giữa, có kéo thế nào cũng không chịu ra, mọi người cũng không ai dám đánh, bởi vì ông ấy nắm đằng chuôi rồi, hai tập cuối vẫn nằm trong tay ông ấy, không có hai tập đó, đừng hòng bộ phim có hồi kết. Anh đoán xem sau này thế nào, sau này người đầu tư phải bỏ một nửa tiền ra đưa cho hắn, đồng thời tự mình biên soạn hai tập cuối. Cái người đầu tư này quả thật cũng nghèo rớt, một bộ phim truyện dài những ba mươi tập như thế này, hắn chỉ đầu tư có năm trăm vạn. Còn nói chỉ quá một đồng cũng không được. Trong khi đó một trăm vạn đã là thù lao của diễn viên nữ chính, vì hắn nói giá của bạn gái hắn không thể giảm được. Mỗi tập mới có hơn mười vạn, như thế thì quay thế nào được chứ, dùng di động quay còn chả đủ. Anh đến nhanh đi, nói là đoàn làm phim này nợ lương, bởi những người họ nợ quả thật là quá nhiều, thế nên rốt cuộc cũng không biết ai sẽ nổi điên lên đây. Bây giờ thợ điện đều là dân công địa phương, mà bọn em sử dụng quay âm thanh thực hết, đúng lúc em đang vào cao trào diễn cảnh khóc lóc thống thiết nhất thì điện thoại của họ lại đổ chuông, thế là em không tài nào khóc nổi nữa, đạo diễn cứ thế mắng em té tát. Em không muốn diễn nữa, em muốn về nhà. Em muốn về chăm sóc anh.
Tôi bảo: Em không cần phải về, để anh đến giúp em trả thù.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi viết một bài báo đả kích kể từ khi bước vào nghề. Những bài báo tôi viết về mặt trái của một vài đoàn làm phim trước đây đều bị cắt phăng do thế lực của họ quá mạnh, đoàn làm phim nhỏ bé này chắc sẽ không có nhiều mối quan hệ. Tôi ngồi trên chiếc tàu hỏa màu xanh gần nửa ngày, dừng mười chín trạm, cuối cùng cũng đến phim trường của bạn gái tôi. Lúc tôi xuất hiện, Mạnh Mạnh đang diễn cảnh biệt ly, cô ấy nói với bạn diễn nam rằng: Em biết rồi cuối cùng anh cũng rời xa em, nhưng không sao. Bây giờ em phải đi rồi, em sẽ không quay lại nữa, anh có nhớ em không, em sẽ nhớ anh nhiều lắm, ánh mắt của anh đã nói hết với em rồi, anh im đi, đừng nói gì cả, em nghe anh nói đủ rồi, toàn những lời dối trá, tốt hơn anh nên im đi, em không thích sự dối trá. Em không thích. Anh có hiểu không, ngốc như anh làm sao hiểu được.
Nói xong cô đi về phía trước hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại, nói: Đông Tảo, em yêu anh, em cho anh cơ hội cuối cùng để nói, cho dù là thật hay giả, em đều sẽ tin.
Mạnh Mạnh bước thêm một bước, đưa tay lên che miệng nhân vật nam chính, nói: Đông Tảo, anh không cần phải nói nữa, mỗi lời anh nói đều như nhát dao đâm vào tim em vậy.
Nam nhân vật chính ôm chặt Mạnh Mạnh, cả người tôi run lên bần bật vì tức, càng tăng thêm quyết tâm viết bài hạ gục đoàn làm phim này.
Mạnh Mạnh đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt nhân vật nam chính, rưng rưng nhìn hắn ta một hồi lâu, rồi nói: Đông Tảo, anh thật độc ác, thực sự chỉ một câu cuối cùng anh cũng không muốn nói sao?
Đứng bên ngoài quan sát, những lời thoại vừa rồi làm tôi kinh ngạc. Tôi thực sự vạn phần bái phục người con gái của mình lại có thể bình tĩnh để thuộc lòng những lời thoại như thế. Đạo diễn hô một tiếng cắt, nhưng trước đó, sau khi Mạnh Mạnh kết thúc câu thoại cuối cùng, ánh đèn đều đã được tách ra. Cảnh tiếp theo là bị nhân vật nữ chính bắt gặp, trong cảnh này lại có vai của Mạnh Mạnh, một tay béo ục ịch đeo mắt kính đứng ở phía sau giơ cao tấm bảng có ghi lời thoại cho nhân vật nữ chính. Sau khi ánh sáng được dàn dựng ổn định, đạo diễn hô to: Mọi người giữ yên lặng, chuẩn bị, mở máy.
Nữ nhân vật chính nhìn vào tấm bảng ghi lời thoại, sau đó nhìn nam chính, nói: Anh đang làm gì ở đây vậy?
Đạo diễn hô to một tiếng: Tốt, cắt. Chuyển cảnh. Phim trường rơi vào khung cảnh nhốn nháo. Mạnh Mạnh nhìn quanh và dừng lại phía tôi, ánh mắt nửa trách hờn nửa chan chứa yêu thương trong đám người vội vã tất bật, con tim tôi bất chợt trở nên mềm nhũn trong khoảnh khắc ấy, hận một nỗi không thể phi thẳng lên mà ôm trọn em trong tay mình. Nhưng tôi biết, lúc này không thể để lộ mối quan hệ giữa mình và Mạnh Mạnh, nếu không sau khi bài báo này được đăng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến em. Đoàn làm phim tiếp đón tôi rất nhiệt tình, nói hoan nghênh hoan nghênh, đạo diễn đang đi vệ sinh, nhân vật nữ chính đang thay quần áo, để tôi giới thiệu với anh nữ diễn viên số hai của chúng tôi, cô Mạnh Mạnh. Nào đến đây, Mạnh Mạnh, đến đây.
Mạnh Mạnh bình thản bước đến.
Tôi lịch sự đưa tay ra, nói: Xin chào.
Mạnh Mạnh cũng đưa tay ra, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, đầy vẻ cảnh giác nói: Chào anh. Sau đó quay đầu về phía hiện trường quay phim, đạo diễn vội vàng giải thích, à, vị này là phóng viên, anh Lộ. Anh ấy sẽ ở cùng đoàn làm phim hai ngày để viết một bài báo tuyên truyền PR cho chúng ta, em phải phối hợp nhịp nhàng đấy.
Mạnh Mạnh lại đưa tay ra, khóe miệng nở nụ cười, nói: Vâng, chào anh, cứ gọi em là Mạnh Mạnh.
Tôi bỗng hoang mang như rơi vào cơn mê, em đúng đúng là một diễn viên tuyệt vời.
Mãi đến tối khi họ thu dọn sân khấu, tôi lén lút lẻn vào phòng Mạnh Mạnh. Người ở cùng phòng Mạnh Mạnh là trợ lý của em, cô bạn gái đó, đúng lúc ấy đang mải mê tán chuyện yêu đương với gã quay phim ở phòng khác, vậy nên chúng tôi không phải lo về việc bị lộ. Ngay khi cửa vừa đóng lại, Mạnh Mạnh tức thì trở lại dáng vẻ trước đây, ôm chầm lấy cổ tôi, đẩy ngã xuống giường, nói: Em phối hợp tốt chứ, anh yêu.
Tôi đáp: Tốt lắm. Em diễn rất hay, có điều lời thoại hơi lộn xộn chút.
Mạnh Mạnh bảo: Thế là coi như ổn rồi, anh còn chưa đọc cả câu chuyện ấy, cuối cùng em bị chết vì bệnh máu trắng đấy. Mẹ kiếp, sao không cho em mắc phải bệnh nào mới mẻ một chút.
Tôi nói: Thế tại sao em còn nhận vai diễn này?
Mạnh Mạnh đáp: Vì em không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào mà. Biết đâu mèo mù vớ được cá rán thì sao?
Tôi cẩn thận hỏi: Em có mệt không?
Mạnh Mạnh đáp: Mệt, bọn em đang chạy tiến độ, đúng năm giờ sáng mai phải dậy trang điểm, ngày mai em phải diễn cảnh nắm tay nhau dạo bước từ biệt trong ánh tà dương.
Tôi nói: Nhưng đó là buổi sáng mà.
Mạnh Mạnh bảo: Vâng, đúng vậy, nhưng đạo diễn bảo, vì có rất nhiều yếu tố bất khả kháng, nên sợ không kịp bắt được ánh hoàng hôn. Em và nhân vật nam chính sẽ nắm tay nhau đi ngược ánh nắng sớm, quay xong về chỉnh lại một chút là được.
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đêm đó trời đổ mưa, tôi nghĩ bụng kiểu này thì sáng mai làm sao có nắng sớm được. Mưa cứ rơi lộp bộp trên nóc nhà nghỉ. Trong màn đêm đen đặc không một luồng sáng, dường như tôi đã trở về trên chiếc giường của mình hồi nhỏ, Mạnh Mạnh nằm yên ngủ vùi trong lòng tôi. Tôi thầm nghĩ, đợi sau khi em diễn xong bộ phim này, tôi sẽ đưa em về thăm nơi gắn liền với tuổi thơ tôi, rồi kể cho em nghe: Anh từng chơi bắn bi ở chỗ này, từng mặc thánh y ở chỗ kia, đây là nhà của số 10, đây là nhà của ông anh thời vụ, đây là phần mộ của anh Đinh Đinh, chỗ này là nhà cũ của Tử Long, đây là trường cấp một của anh, đây là cột cờ mà anh từng leo lên, đây là sân khấu mà anh từng đứng diễn. Đã rất nhiều năm rồi tôi vẫn chưa trở về. Thực sự không phải vì công việc quá bận rộn, chỉ vì tất cả bạn bè của tôi đều đã rời quê hương. Tôi nghĩ, cả đời này bọn tôi sẽ rất khó có thể tụ tập lại cùng nhau nữa. Tại sao bọn nó lại rời bỏ quê hương của mình. Nhưng tôi than thở gì được chứ, chính tôi cũng rời bỏ quê hương mà. Tôi từng về lại một lần, cùng mấy người già chơi vài ván mạt chược vào buổi chiều muộn. Nhưng bất luận thế nào, tôi cũng muốn đưa bạn gái của mình về thăm một lần, những chuyện xảy ra trong đời mình mà tôi có thể kể không nhiều, nên nếu đứng trước những cảnh tượng đó mà kể chuyện, có lẽ sẽ hay hơn nhiều.
Khi tôi thức dậy, Mạnh Mạnh đã đi rồi, tôi gọi điện thì em bảo đã đi từ sớm, giờ đang diễn đến cảnh thứ ba, thấy tôi ngủ say nên em không nỡ gọi, để lát nữa em giới thiệu cho tôi mấy nhân viên làm công bị thiếu nợ nhiều nhất. Tôi bảo, được, sau đó lại ôm chiếc gối của em chìm vào giấc ngủ. Mưa rơi mãi không tạnh, tôi cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào nữa, tôi lười biếng gặm nhấm cảm giác một mình, cũng chẳng thiết nhìn ra bên ngoài. Từ lâu tôi đã thấu hiểu, con người ta thường quen với việc oán trách, giận hờn, nhưng những oán trách hờn giận đó đều vô căn cứ, chứ thực ra người ta đều không sao cả, chỉ cần tìm cho mình một con đường. Dường như chỉ có đi ngược lại thực tại, mới hiểu được thế nào là cuộc sống. Cuộc sống chính là một ả gái điếm, là vở kịch, là tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Bạn hãy quăng tất cả những ví von của mình vào đấy – bạn luôn đúng. Bởi cuộc sống này quá lớn, kẻ mạnh nhất thường không thèm phản bác hay tán thưởng những biện luận của bạn, nhưng sau đó sẽ âm thầm chụp cho bạn một cái nắp vung. Bây giờ tôi không còn tha thiết khát khao như thời học sinh, tôi chỉ nhớ Mạnh Mạnh. Tôi nghĩ mình sắp không trốn nổi nữa rồi, khi chơi trốn tìm tôi thường thích trốn tận sâu trong gầm giường, còn Mạnh Mạnh lại thích là người cuối cùng chui xuống đó để tìm tôi.