• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Hiểu Y đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nam Cung Uyển

Nam Cung Uyển hơi nheo mắt lại nhìn đối phương với vẻ mặt băng lãnh

" Ngươi yên tâm, thứ ta cần là hắn chứ không phải ngươi "

" Ngươi muốn gì?"

Dạ Hiểu Y cũng không mấy dao động, bình tĩnh nhìn khuôn mặt thiếu niên càng lúc càng tiến gần lại mình.

" Ta muốn hắn..." Nhẹ giọng nói, Nam Cung Uyển đem cằm y nâng lên.

Dạ Hiểu Y đầu tiên là ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó liền bình thường trở lại

" Ngươi đang mơ à "

Liền sau đó y ôm lấy có thể Vũ Vấn Kỳ buông xuống, vung kiếm vuốt sắc nhọn giương lên hướng tới gương mặt đối phương tấn công.

Ngay lúc y tiến đến, bàn tay đối phương bất ngờ bộc phát năng lượng như một lưỡi dao sắc bén đánh thẳng vào cơ thể.

" Tình thế đến mức này mà còn dám tấn công ta "

Đột nhiên Nam Cung Uyển nở nụ cười, cười đến ngạo mạn, cười đến cuồng vọng.

" Ngươi tốt nhất hãy cầu đừng để ta bắt được ngươi! Nếu không ngươi sẽ phải hối hận vì đã sống trên đời này "

Thế nhưng giây sao đó một loại quang mang băng lãnh tàn nhẫn.

Ma lực sắc bén dưới ánh sáng hiện lên một tia sáng quỷ dị, trong nháy mắt trực tiếp xả xuống như muốn xé toạc gã nam nhân không kịp phòng bị trước mắt.

Rất nhanh sau đó Dạ Hiểu Y liên tiếp xuất ra nhiều đợt tấn công dồn dập, linh thể liền bị siết lại mãnh liệt.

Một màn hắc ám thần bí vô tận bao trùm lên hết thảy mọi thứ, dường như là muốn che dấu đi tất cả những sự vật sự việc quanh đây.

Hết thảy mọi việc vừa diễn ra chỉ như một ảo giác.

Cảm nhận được Dạ Hiểu Y không hề yếu đuối như lời người hay nói. Vũ Vấn Kỳ cũng trở nên nghiêm túc tiếp chiêu.

Thật ra Dạ Hiểu Y không hề yếu đuối, từ trước đến nay y luôn lừa gạt tất cả.

Y đang che giấu năng lực thực sự của bản thân

Bịch! Trong nháy mắt, thanh âm xung quanh dường như đột nhiên tiêu thất, vắng vẻ tịch mịch, ngay cả thời gian, cũng trôi chậm đến bất khả tư nghị.

Thân thể y bất chấp hết tất cả mọi thứ mà ngã xuống

Y nằm sấp trên mặt đất, song nhãn nhẽ nheo lại vì đau.

Không biết từ lúc nào Tịch Trác Tuyền đã xuất hiện tung một đòn chí mạng vào Dạ Hiểu Y

Cơ thể dường như không thể chịu đựng được.

Ngay sau đó, Tịch Trác Tuyền tiến đến trong tức khắc hắn ra tay dùng sức vung kiếm đâm vào vai của Dạ Hiểu Y. Sau đó duỗi chân đạp lên lưng làm cho y đau đớn mà cắn môi đến bật cả máu.

" Từ đâu ngươi có được nó "

Tuy cú đạp không có quá nhiều sức lực nhưng cú đá vừa rồi cũng khiến cho Dạ Hiểu Y cảm thấy đau đớn.

Phía bên này, Vũ Vấn Kỳ liền dùng hết sức bình sinh còn lại trong cơ thể mà gượng dậy. Không màn đến thương tích mà khó nhọc dùng tay kéo lê thân thể dưói đất

Khí tức hỗn loạn, linh lực bị phản phệ thất thoát gần hết khiến Vũ Vấn Kỳ không thể sử dụng được thần thức nữa.

Không đủ sức lực chống trả

Không thể cảm nhận khí tức của phương

Càng không thể nhìn thấy sự hiện diện của tất cả mọi người

Vũ Vấn Kỳ bây giờ đang ở tột cùng của khủng hoảng và sợ hãi, hắn sợ Dạ Hiểu Y sẽ xãy ra chuyện nên chỉ biết bườn lếc mặc kệ phía trước là cái gì.

Nhìn thấy rõ được sự sợ hãi của Vũ Vấn Kỳ, Nam Cung Uyển không giấu được xúc cảm mà cười lớn rồi nói

" Ngươi tính cứu hắn sau "

Dứt lời Nam Cung Uyển từ tốn tiến đến chỗ Vũ Vấn Kỳ

Sức lực trong cơ thể không còn, hiện tại y còn đang chật vật kèm nén những thứ hỗn loạn pha tạp trong cơ thể mình khiến cho hơi thở ngày càng loạn.

Tốc độ Vũ Vẫn Kỳ ngày càng chậm hơn, hơi thở dồn dập.

Bịch! Vì không thấy được nên Vũ Vấn Kỳ bị Nam Cung Uyển đá một phát văng ra

Cảm nhận được cơn đau đang dồn dập đến Vũ Vấn Kỳ đang cố gắng gượng dậy nói

" Nam Cung Uyển, ngươi là tên bỉ ổi "

Bên này, nhìn thấy một màn kịch liệt như vậy Dạ Hiểu Y không kìm được sự chua xót

" Tịch Trác Tuyền, khá khen cho ngươi là trưởng bối mà lại giở trò đâm lén sau lưng người khác, nếu ngươi đã ép ta vậy thì đừng trách "

Dứt câu Dạ Hiểu Y bộc phát năng lượng đánh lùi Tịch Trác Tuyền ra sau rồi dứng dậy

Nhanh như chớp, Dạ Hiểu Y văng Minh Nguyệt kiếm lên trời sau đó dùng tay kết ấn vẽ phù chú lên không trung, ngay lập tức xung quanh cơ thể y được bao trùm bởi những hắc khí đen tuyền cuồn cuộn.

" Hỗn Thiên cực quang, Minh Huyễn chi luyến, nghe lệnh ta gọi, hôm nay ta dùng huyết ma thần linh vũ tương giao mau mau xuất trận "

Ngay lập tức toàn bộ bầu trời trở nên tối sầm loại, phía trên một vòng xoáy to lớn xuất hiện kèm theo những tia chớp đùng đùng đánh xuống.

Giữa cơn lốc trên bầu trời thanh kiếm dần dần phát sáng.

Lúc này Tịch Trác Tuyền liền không kìm được hoảng hốt

" Nguy rồi, Minh Nguyệt kiếm đã khai xuất ấn thế "

Tịch Trác Tuyền bắt đầu lấy lại bình tĩnh, hắn dùng linh lực bắt đầu dựng kết giới.

Bên này Dạ Hiểu Y đã nhanh chóng tiến đến cõng Vũ Vấn Kỳ lên lưng và rời khỏi.

Thấy Dạ Hiểu Y bỏ chạy Nam Cung Uyển định đuổi theo thì bị ngăn lại

" Cứ để nó chạy, đối phó với Minh Nguyệt Kiếm mới là việc quan trọng "

Lúc này Nam Cung Uyển bèn nói

" Hắn tuy khai kiếm nhưng lại bỏ chạy, trận pháp này cũng không hẳn là không phá được "

Nhìn thanh kiếm vô chủ đang lơ lửng giữa không trung Tịch Trác Tuyền cũng phần nào yên tâm.

Ở Mạc Quy Sơn lúc này Dạ Hiểu Y xuất hiện, phá hỏng một phần kết giới tiến vào bên trong.

Mặc kệ những môn đồ của Diệp Tử Thanh ngăn cản, y một tay đánh văng những đệ tử của hắn một tay dìu Vũ Vấn Kỳ đi vào trong.

Diệp Tử Thanh nghe động cũng đi ra, thấy Dạ Hiểu Y cùng Vũ Vấn Kỳ đang đứng ở giữa xung quanh là vô số đệ tử đang bị thương nằm rải rác khắp nơi.

Thấy Diệp Tử Thanh xuất hiện Dạ Hiểu Y không chần chừ, y thả Vũ Vấn Kỳ nằm xuống sau đó lạnh lùng nói.

" Ta gửi hắn ở chỗ ngươi một thời gian, hãy thay ta chăm sóc tốt cho hắn "

Dứt câu Dạ Hiểu Y phất tay áo định rời đi

Diệp Tử Thanh liền cắt lời

" Ta thấy ngươi không ổn "

Dứt lời Diệp Tử Thanh cũng liền vội vã lau xuống ôm lấy Vũ Vấn Kỳ vào lòng.

Nhìn nam nhân cơ thể đầy thương tích, hơi thở mong manh như ngọn đèn treo trước gió khiến hắn đau lòng đến tận cùng.

Dạ Hiểu Y khẽ nhìn Diệp Tử Thanh rồi cười đáp

" Ta sợ sẽ liên lụy đến ngươi "

Nói xong Dạ Hiểu Y liền nhanh chóng rời khỏi.

Phía Tịch Trác Tuyền sau khi Dạ Hiểu Y rời đi thì một lúc thì Minh Nguyệt cũng tự động di chuyển tấn công vào cả hai.

Minh Nguyệt là thần khí thượng cổ có linh tính, một khi đã khai ấn kiếm thì nhất định phải đoạt được mạng của đối phương mới có thể ngừng lại.

Tuy không có người điều khiển nhưng sức mạnh hiện tại của nó cũng không phải dạng vừa.

Mỗi chiêu nó xuất ra đều hung ác, dứt khoác mạnh bạo.

Tịch Trác Tuyền và Nam Cung Uyển khá là chật vật khi đối đầu với nó.

Lúc này Minh Nguyệt đang lao nhanh đến trước mặt Tịch Trác Tuyền chỉ cách một gang tay thì nó đột nhiên ngừng lại và bay ngược về sau.

Phía xa xa là Dạ Hiểu Y đang cầm trên tay thanh Minh Nguyệt kiếm.

Khí thế hừng hực nói lớn.

Hôm nay coi như đến đây, vãn bối không muốn làm tổn hại đến người mà Tịch Hạ Nhiên quý trọng.

Nếu có lần sau thì đừng trách vãn bối vô tình.

Nghe đối phương nói vậy Tịch Trác Tuyền khẽ nghĩ

Kiếm vô chủ đã khó đối phó như vậy

Bây giờ Dạ Hiểu Y đã quay lại e là trận này khó thắng.

Thấy vậy Tịch Trác Tuyền không nói năng gì cùng Nam Cung Uyển xoay người rời đi.

Thấy cả hai đã rời đi Dạ Hiểu Y khẽ nhếch miệng cười, đằng sau nụ cười đó là một dòng máu ấm nóng dần chảy ra nơi khóe môi.

Khai ấn Minh Nguyệt kiếm ư

Nực cười

Thực ra y không hề khai kiếm thật sự, nó chỉ là tạm thời được y điều khiển từ xa bằng ma lực. Hiện tại vẫn chưa phải là lúc giết hai người bọn họ.

Nội đan của hoa thần đã không còn trong cơ thể thì không gì có thể ngăn cản được hắn hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK