Ẩn Trúc tự cho rằng mình đã nghĩ rất thấu đáo và nghiêm túc trong công việc rồi, nhưng sau này cô mới nhận ra bản thân mình đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này. Sau khi Tiêu Ly một mình đảm đương công việc ở một thành phố, trước mặt Ẩn Trúc anh đã hoàn toàn cởi bỏ chiếc áo khoác lịch sự nhã nhặn bên ngoài, thể hiện rõ bản tính của một tên bạo chúa. Ẩn Trúc theo anh đến đó rồi thì không còn nghe thấy bất cứ lời khen ngợi tán dương nào nữa, thay vào đó là từng trận gầm gừ gào thét đang chờ đợi cô làm Ẩn Trúc có những lúc thầm nghĩ, phải chăng quyết định ngày đó của mình là sai, theo anh đến đây để từ thư ký biến thành ô sin à? Lấy một ví dụ không thích hợp cho lắm thì cô có cảm giác như mình bị rơi vào trường hợp mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng vậy.
Đến thành phố J, khi cuộc sống đã bắt đầu đi vào ổn định, Ẩn Trúc mới chịu thừa nhận quyết định của mình ít nhiều cũng xuất phát từ tâm lý giận dỗi Ngô Dạ Lai. Cô giận anh sau khi đi không hỏi han gì tới cô. Nếu anh có thể bỏ mặc cô như thế thì cũng đừng mong cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.
Khi cô thu dọn đồ đạc để chuyển tới thành phố J, sự lo lắng của bố mẹ chồng cũng khiến Ẩn Trúc áy náy. Họ có thể hiểu được yêu cầu trong việc điều chuyển công tác của cô nhưng không nghĩ Ẩn Trúc lại đi nhanh như thế. Cùng nhau chung sống hơn hai năm nay nên họ đã thật sự coi Ẩn Trúc như con đẻ của mình. Họ vừa lo lắng việc Ẩn Trúc đi đến đó một thân một mình không ai chăm sóc, mặt khác họ cũng lo lắng cho quan hệ giữa hai vợ chồng cô. Trước khi Ẩn Trúc đi, Ngô Dạ Lai cũng không về nhà.
Ẩn Trúc không thể không thất vọng vì chuyện này. Cô nói muốn đi, bố mẹ chồng cô đều bảo dù thế nào cũng phải gọi Ngô Dạ Lai về một chuyến. Miệng thì cô nói không cần làm thế chứ trong lòng cô lại rất muốn được gặp anh.
Biết Ẩn Trúc đến thành phố J nhưng trong điện thoại Ngô Dạ Lai cũng không nói gì, chỉ có mấy ngày trước khi cô đi anh mới hỏi cô địa chỉ nơi cô ở, môi trường xung quanh thế nào, đồ đạc đã dọn xong hết chưa. Anh cũng cho cô số điện thoại một đồng đội của anh và bảo đồng đội đó vừa chuyển ngành không lâu, giờ lái taxi ở thành phố J, nếu Ẩn Trúc có chuyện gì có thể tìm anh ta nhờ giúp đỡ.
"Em tìm người ta làm gì? Nếu có chuyện gì thì công ty cũng sẽ nhanh chóng tìm cách giải quyết", Kỳ thực, trong lòng Ẩn Trúc lại nghĩ Ngô Dạ Lai cô còn không trông mong được thì đi tìm đồng đội của anh, liệu cô có nhờ vả được gì không?
"Nếu có những việc phải dùng đến thể lực như chuyển đồ đạc thì anh ấy làm rất tốt, em tìm người ngoài thì thà tìm anh ấy còn hơn. "
"Ai với em cũng là nhờ người ngoài cả sao?", Ẩn Trúc buồn bã đáp "Anh chỉ có thể sắp xếp em cho người khác thôi sao?"
"Gia đình anh, bạn bè anh, đối với em đều là người ngoài cả sao?"
"Anh biết là em không có ý đó", Ẩn Trúc nói, "Em chỉ là, chỉ là...", chỉ là cần sự chăm sóc và chia sẻ của anh thôi. Nhưng, những lời này nói ra còn có ý nghĩa gì nữa? Biết rõ có những việc không thể thành sự thật, còn cố oán trách, làm khó cho anh thì chỉ làm cả hai người đều không vui mà thôi.
Vì vậy, sau cuộc điện thoại vô nghĩa đó, Ẩn Trúc vẫn bị yêu cầu phải ghi lại số điện thoại một đồng đội tên là Tôn Duy Thắng của anh. Khi mang theo số điện thoại đó cùng hành lý bước ra khỏi cửa nhà, Ẩn Trúc cảm giác như nếu cô bước qua bậc cửa này đồng nghĩa với việc khép lại cuộc sống trước đó của mình ở đây. Mặc dù cô biết rõ đến hai ngày nghỉ cuối tuần là cô sẽ lại trở về, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác xót xa.
Lên xe của Tiêu Ly, vẻ mặt cô vẫn rất u uất. Vì muốn tránh phải nói những câu chuyện xã giao với sếp, cô ngồi xuống hàng ghế sau nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiêu Ly vẫn thể hiện tác phong dịu dàng, quan tâm chăm sóc người khác bằng cách mở một bản nhạc nhè nhẹ để tạo không khí thoải mái cho Ẩn Trúc.
Giả vờ ngủ là một hành động vô cùng tiêu hao thể lực, Ẩn Trúc chỉ cố gắng được một lúc thôi đã cảm thấy toàn bộ cơ thể mình chỗ nào cũng đau nhức rồi, còn không dậy nữa thì cô sẽ nhảy dựng lên mất.
Cô vươn hai cánh tay, Tiêu Ly lập tức hỏi: "Nhạc làm phiền em phải không?"
"Không, khả năng thưởng thức của em chưa cao nên nghe nhạc càng làm em buồn ngủ", nhưng cho dù là ở trong một hoàn cảnh khiến người ta buồn ngủ thế này cô cũng không sao chợp mắt được chỉ thấy trong lòng hoang mang vô cùng.
"Tỉnh rồi cũng tốt, đúng lúc tôi có chuyện này muốn hỏi em", Tiêu Ly làm bộ dạng khó xử khi phải nói ra vấn đề này, "Em và chủ nhiệm Lý ở văn phòng bên đó có tiếp xúc với nhau vài lần, em cảm thấy anh ta thế nào?"
"Em có gặp vài lần nhưng chỉ toàn nói những chuyện về việc sắp xếp cuộc sống sau này ở đó thế nào thôi", Ẩn Trúc lập tức lấy lại tinh thần cảnh giác, đối với việc đánh giá người khác thì không thể ăn nói hàm hồ cho qua được, "Anh ấy rất nhiệt tình với em, em có cảm giác quan hệ của anh ấy ở thành phố J khá rộng, khả năng làm việc cũng rất tốt."
"Nếu là khen ngợi thì không cần em nói. Tôi đã đưa em đi theo đến đây, thì cũng coi như em là tai mắt của tôi rồi, nói những chuyện khác xem."
Nói những chuyện khác chẳng phải là muốn cô nói sau lưng người khác hay sao? Điều này đi ngược lại với nguyên tắc đối nhân xử thế của Ẩn Trúc, cô rất ghét những chuyện như thế. Ẩn Trúc thật sự có ấn tượng không được tốt lắm về chủ nhiệm Lý này. Vừa mới gặp mặt đã xưng là anh trai với cô rồi nói cô cứ yên tâm, anh ta sẽ chăm sóc cho cô. Một người gần bốn mươi tuổi rồi mà cư xử chẳng phù hợp với độ tuổi đó gì cả. Thái độ tùy tiện của anh ta làm Ẩn Trúc cảm thấy rất khó chịu, trên người thì toàn mùi thuốc lá và bia rượu, thỉnh thoảng lại ợ lên một cái làm Ẩn Trúc buồn nôn không muốn nói tiếp. Nhưng cho dù là như thế thì Ẩn Trúc cũng không muốn làm cái việc gây tổn hại đến người khác và gây bất lợi cho mình như thế. Cho dù Tiêu Ly có muốn dứt khoát loại bỏ kẻ đối địch với mình thì cũng không thể để anh dùng những lời nhận xét của cô để làm căn cứ được.
"Sao tự nhiên anh lại quan tâm tới chủ nhiệm Lý thế ?"
"Có rất nhiều người đều nói anh ta là bạn học của giám đốc, chẳng có năng lực gì mà chỉ toàn dựa vào quan hệ để lên thôi. Giám đốc trước đó thì dễ rồi, cái gì cũng dung túng cho anh ta để mình anh ta làm mưa làm gió trong công ty. Tôi hỏi em vì tôi muốn biết đứng trước một số chuyện không liên quan tới lợi ích thì ấn tượng của em đối với anh ta thế nào?"
"Em cảm thấy anh ta vẫn là một người có khả năng làm việc, còn những chuyện khác thì em cũng không rõ."
Tiêu Ly giữ nguyên tốc độ xe, điềm đạm buông một câu: "Vậy à, xem ra cái kiểu anh trai em gái áp dụng với em rất có tác dụng đấy! Thân hơn thì lại toàn chọn mấy lời đường mật để nói thôi nhỉ?"
Ẩn Trúc cười, "Nếu anh ta thật sự cảm thấy nhận anh em họ hàng với em là có ích, tốn công tốn sức vì em thì em cũng nên khen ngợi anh ta vài câu chứ. Nếu không, chẳng phải uổng công người ta đã đánh giá mình quá cao hay sao?".
"Những gì em nói đều có ích sao?"
"Không có ích thì sao anh lại hỏi em?", Ẩn Trúc không nhịn được hơi trừng mắt lên một chủt. Hình như đồng nghiệp họ Tiêu này tối qua không ngủ được giống như cô, lúc này đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Chính vì thế nên anh ta mới có thể nói ra những câu mâu thuẫn nhau đến thế còn cô thì không thèm suy nghĩ, đối đáp chan chát với cấp trên như vậy.
Tiêu Ly cũng nhận ra mình đã quá vội vàng và chủ quan, anh chỉ không muốn Ẩn Trúc dùng những nhận xét kiểu đó để trả lời cho có lệ với anh. Nhưng, quan hệ cấp trên cấp dưới giữa họ rõ rành rành như thế, sao cô lại có thể ngang nhiên trả lời anh như vậy. Anh quý cô vì anh cảm thấy cô luôn làm tròn bổn phận của mình, sự bất mãn nhỏ ngày hôm nay cũng bắt nguồn từ việc cô luôn kiên quyết giữ vững khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới. Thái độ của Phùng Ẩn Trúc rất rõ ràng, trong công việc thì: Được! chuyện trò xã giao thì: Khó!
Đến tiểu khu nơi họ sẽ ở, hai người đã nhanh chóng làm hòa với nhau trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Tiêu Ly dừng xe trước khu nhà của Ẩn Trúc, giúp cô mang đồ đạc lên trước. Ẩn Trúc cũng không khách sáo, không để vàng tỏa sáng thì chẳng phải là đi ngược lại với tự nhiên hay sao?
Trước đó Ẩn Trúc đã đến đây hai lần, một lần là để xác định địa chỉ nơi thuê nhà, lần khác là để thu dọn phòng ốc. Do đó, khi chuyển đến cô chỉ cần sắp xếp quần áo vào tủ là xong, không có nhiều việc phải làm lắm. Sau mấy lần mở va li và treo quần áo lên móc, cô chẳng còn việc gì để làm ngoài việc ngồi nhớ lại ánh mắt đấu đá ngầm của mình với cấp trên.
Người ta vừa lịch sự lại vừa quan tâm, cô là thư ký mà lại không tự giác. Chưa kể vừa nãy còn không biết phải trái, lớn bé gì đắc tội với sếp, cấp dưới thì vẫn nên nhún nhường hơn mới phải, "Giám đốc Tiêu, chỗ em sắp xếp xong rồi, giờ em qua giúp anh nhé".
Toà nhà mà Tiêu Ly ở cách toà nhà D5 của Ẩn Trúc một tòa và anh cũng ở tầng ba. Nhưng cách bố trí của hai tòa nhà khác nhau, diện tích căn hộ của anh cũng lớn hơn rất nhiều, bên trong đã được trang hoàng sửa chữa lại nên đương nhiên ở đó sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Chủ căn hộ đó ra nước ngoài nên mới để không cho thuê.
Câu nói này của Ẩn Trúc nghe không được tự nhiên, Ẩn Trúc tin chắc Tiêu Ly cũng nhận ra bởi vì cô không hề che đậy sự miễn cưỡng của mình. Chẳng phải có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay sao, dùng vải thưa che mắt thánh cuối cùng cũng vẫn phải hiện nguyên hình thôi. Tiêu Ly cao tay hơn cô nhiều, về điểm này thì Ẩn Trúc không hề nghi ngờ gì cả.
Không ngờ Tiêu Ly nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được, đến chỗ tôi sắp xếp đồ đạc xong chúng ta ra ngoài ăn gì đó, chiều cùng đến công ty luôn."
"Vâng", Ẩn Trúc không ngờ anh lại đồng ý để cô qua giúp, anh là một người rất chú trọng đến sự riêng tư cá nhân nên sẽ không tùy tiện mời người khác đến nhà mình. Càng bất ngờ hơn khi anh đề nghị buổi chiều đến công ty. Xem ra viên quan mới nhậm chức này định kiểm tra đột xuất ngay vào ngày đầu đi làm. Có điều, trên thực tế công ty của họ vẫn là công ty có một nửa là Nhà nước, cuối tuần ở đó chắc không có ai làm việc, không biết là đến để làm gì. Nhưng một vấn đề cao siêu thế này thì không cần cô phải mất công suy nghĩ nhiều, bảo đi theo thì chỉ cần đi theo là được.
Nhưng lần đi theo này khiến Ẩn Trúc phải làm thêm giờ liên tiếp mấy đêm liền, một người có tính cách nhẫn nhịn như cô cũng còn không chịu được, trong lòng thầm mắng Tiêu Ly vô nhân đạo. Thực ra, Tiêu Ly không ép cô phải làm thêm, nhưng đến đêm thứ hai cô không ở lại làm thêm cùng anh thì toàn bị anh gọi hỏi những việc nằm ngoài phạm vi công việc của mình. Ẩn Trúc lại phải tìm hiểu rồi mới trả lời lại cho anh được, mà cứ tìm hiểu là cũng mất nguyên một tối rồi. Vì vậy, Ẩn Trúc cũng đành chấp nhận việc hàng ngày ở lại cùng vị sếp mới lên chức - Tiêu Ly, tiếp tục giúp anh ta tiếp quản công việc của một viên quan mới nhậm chức.
Trước mặt thì chấp nhận nhưng sau lưng Ẩn Trúc vẫn ca thán với Thạch Chỉ, "Cậu nói xem, có phải anh ta hơi kỳ lạ không? Gà cùng chuồng bôi mặt đá nhau, hành hạ mình. Anh ta bất nhân thì cũng đừng trách mình bất nghĩa, sau này muốn mình cùng đứng trên một trận tuyến với anh ta, cùng chỉa họng súng vào kẻ địch, còn lâu nhé!"
"Liệu có phải anh ta muốn nhân cơ hội này để điều chỉnh lại cách làm việc ở công ty cậu không, nhân đó thiết lập quy định mới của anh ta luôn."
"Chỉnh đốn cách làm việc gì chứ? Cậu làm như anh ta muốn khích lệ tinh thần toàn bộ nhân viên công ty từ trên xuống dưới đều đồng lòng nhất trí làm thêm ấy. Chỉ có hai người bọn mình thôi, mỗi ngày hết giờ lại ăn tối qua quýt cho xong, sau đó quay trở lại công ty, chuẩn bị gươm ngựa sẵn sàng. Mình là gươm mà cũng là ngựa duy nhất ở đây."
"Như thế chẳng phải càng dễ hiểu hay sao? Anh ta muốn nhanh chóng làm quen với công việc."
"Nhanh á? Mình thấy phải là thần tốc, mình không theo kịp tốc độ ấy, mất mạng luôn ấy chứ!", Ẩn Trúc giữa đêm hét lên với chiếc ống nghe điện thoại trong phòng.
Thạch Chỉ không để bụng, vẫn còn cười "he he" trêu trọc cô: "Tốc độ nhanh thật, nhanh thế mà đã có một mạng người nữa ra đời rồi cơ đấy?"
Ẩn Trúc nghĩ một lúc mới hiểu ra là Thạch Chỉ đang cười chọc cô điều gì, "Cậu tha cho mình đi, mình mà có bản lĩnh đó thì đã không phải khổ sở chịu đựng thế này."
"Thế còn cái người có thể tạo ra một sinh mạng kia đâu?"
Lần này thì Ẩn Trúc phản ứng lại khá nhanh, "Người có thể tạo ra sinh mạng kia hiện giờ vẫn giữ thái độ im lặng".
Sau khi đến thành phố J, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, cô chỉ kịp gọi báo cho bố mẹ hai bên biết là mình đã đến nơi an toàn. Hôm nay cô mới đổi sim điện thoại, ban ngày gửi tin nhắn group thông báo cho nguời thân thì buổi tối Thạch Chỉ đã gọi điện thoại đến. Còn Ngô Dạ Lai, đến một tin nhắn cũng không hồi lại.
Ẩn Trúc không đợi được dù chỉ một tín hiệu hồi âm, tay vân vê một góc chăn, hình như cô cũng không còn cảm thấy quá đau lòng nữa. Sự bận rộn và mệt mỏi đã làm cô không còn thời gian mà nghĩ đến tâm trạng riêng của mình.
"Cậu nói xem, bận đến nỗi không nhớ nổi nữa, có phải đấy là dấu hiệu bắt đầu của sự quên lãng không?", mà sự lãng quên này có lẽ đã bắt đầu từ phía Ngô Dạ Lai từ rất lâu rồi.