Vương Thanh buông tách trà trong tay, mỉm cười, quả không hổ là thuyền vương đi lên từ quân đội, anh đúng là không thể nhìn ra suy nghĩ của ông ta.
"Vương lão, đúng như ngài nghĩ."
"Mục đích của anh là gì?"
"Mục đích?" Vương Thanh cố ý ngừng một chút, sau đó thu lại dáng cười, "Vương lão, mấy hành vi nho nhỏ của cậu út nhà ngài đã gây cho tôi và người yêu tôi là Văn án không ít rắc rối. Ý của tôi, vậy ngài đã hiểu?" nói xong, anh nhìn thẳng vào ông Vương, trên mặt không còn vẻ ung dung như trước.
"Rắc rối?" Ông Vương lặp lại một câu, "Rắc rối gì?"
Vương Thanh nhún vai, "Tôi nghĩ, điều này ngài nên đi hỏi cậu nhà thì hơn. Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn thông qua ngài cho cậu ấy một lời khuyên, làm việc gì cũng nên lưu cho mình một đường lui. Còn nếu không để lại đường lui cho mình thì cũng nên làm sạch sẽ một chút, đừng để người ta tóm được đuôi mình."
Ông Vương cau cau hàng lông mày đã điểm bạc, trầm giọng, "Vương tiên sinh quá lời, con của tôi còn chưa đến lượt người ngoài dạy dỗ."
"Đương nhiên rồi." Vương Thanh cười tiếp lời, "Cho nên hôm nay tôi tới chỉ là để chào hỏi, thuận tiện tặng mấy thứ này cho ngài." Anh hất cằm, ý chỉ mấy tấm hình trông tay ông Vương, "Nếu không phải vì kính trọng ngài, mấy tấm hình này đã xuất hiện trên trang bìa các tạp chí giải trí ngày hôm nay rồi."
"Anh muốn tôi làm gì?"
Vương Thanh lắc đầu, "Không phải tôi muốn ngài làm gì mà là Vương lão cũng biết nên làm thế nào rồi đi? Đương nhiên, tối thiểu, tôi mong từ này về sau cậu nhà sẽ không gây phiền phức gì cho Kiến Vũ nữa. Lần này có thể coi là một hiểu lầm nho nhỏ, nhưng nếu có lần sau, tôi không dám bảo đảm có thể nể mặt ngài lần nữa."
Ánh mắt ông Vương trong giây lát trở nên sắc bén, Vương Thanh lại tựa hồ không cảm thụ bất cứ một áp lực nào, vẫn nhàn nhã uống trà. Thực ra, lúc này chỉ có mình Vương Thanh biết ông Vương đang gây cho anh áp lực lớn đến đâu.
Yên lặng một lát, ông Vương mở miệng, "Ý tốt của Vương tiên sinh tôi xin nhận. Đương nhiên, tôi cũng cam đoan, sau này con tôi sẽ không gây bất luận rắc rối gì cho anh và Kiến Vũ nữa."
Nghe được những lời đó của ông Vương, Vương Thanh ngầm thở phào một hơi, cười nói, "Vậy tôi xin cảm ơn Vương lão trước." dứt lời, lại nhìn đồng hồ trên tay, anh nói, "Thời gian không còn sớm, tôi xin phép cáo từ."
"Ừm" Ông Vương gật đầu, "Vương tiên sinh, tôi và ông nội anh từng có dịp gặp mặt một lần, anh bây giờ tuyệt không thua kém ông ấy năm đó, bỏ qua một bên những chuyện này, tôi rất tán thưởng khả năng của anh, sau này, mong chúng ta có cơ hội hợp tác."
"Đó là đương nhiên." Vương Thanh cười gật đầu, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Ông Vương nháy mắt trở nên khó coi, ông nắm chặt mấy tấm hình trong tay, hai mắt như muốn bốc hỏa. Từ quân đội đến thương giới, chưa có người nào dám uy hiếp ông như thế!
Vương Thanh đi ra cổng, đúng lúc gặp Vương Tuấn Tú dẫn theo Vương Vỹ tiến đến, ba người giáp mặt, Vương Thanh cười gật đầu chào Vương Tuấn Tú, anh ta cũng mỉm cười nho nhã đáp lại, mà Vương Vỹ thoáng nhíu nhíu mày.
Ra khỏi cổng nhà họ Vương, mở cửa xe, Vương Thanh quay đầu nhìn lại một lần, quả nhiên, Ông Vương danh bất hư truyền, Vương Tuấn Tú cũng được coi là thanh niên tài tuấn, có điều con út ông ta đúng như Kiến Vũ nói, chỉ là một đứa nhỏ không chịu lớn lên. Thế mà đứa nhỏ này đã học được cách hại người rồi đây. Nghĩ đến đó, đôi mắt xanh lam thoáng tối lại, anh ngồi vào xe liền nổ máy phóng đi.
Hẳn là hôm nay nhà họ Vương sẽ có trò hay đây, tiếc là không thể xem tường thuật trực tiếp.
Vương Tuấn Tú và Vương Vỹ cười cười nói nói cùng bước vào nhà, mới tới phòng khách đã thấy Ông Vương vẻ mặt nặng nề ngồi ở sa lon, trên bàn còn đặt một cái roi ngựa đen bóng. Bà Vương ngồi bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng, thấy hai anh em bước vào, mở miệng định nói gì đã bị ông Vương trừng mắt, sợ hãi không dám lên tiếng.
"Ba?" Vương Tuấn Tú thăm dò hỏi, "Có chuyện gì thế ạ?"
Ông Vương không trả lời mà đứng lên, cầm roi đi đến trước mặt Vương Vỹ, "Nghiệt tử, quì xuống cho tao!"
"Ông à?!" Bà Vương vội đứng lên nắm cánh tay ông, "Có chuyện gì từ từ nói, không chừng là hiểu lầm cũng nên!"
"Cút!" Ông Vương hất tay bà ra, hung hăng quất một roi xuống nền nhà, trừng mắt quát, "Nghiệt tử! Quì xuống cho tao!"
"Ba?" Vương Tuấn Tú không rõ chuyện gì khiến ba anh tức giận đến thế, lại nhìn sang Vương Vỹ đã sợ ngây ra, hỏi, "Thực ra là có chuyện gì?"
"Chuyện gì à?" Ông Vương quay sang cầm mấy tấm ảnh trên bàn, ném vào mặt Vương Vỹ, tấm ảnh lướt qua mặt vẽ nên mấy vệt máu, "Xem đi!"
Vương Tuấn Tú nhặt lên, xem mấy tấm, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh không biết đứa em này của anh lại ôm thứ tình cảm ấy với mình.
Vương Vỹ cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh ấy, mặt lập tức tái nhợt, hai đầu gối mềm nhũn, quì sụp xuống đất.
Ông Vương trông thấy hình dạng của y lúc này thì càng tức giận hơn, con ông, vốn nên đội trời đạp đất, cho dù làm sai cũng không nên nhu nhược như vậy! Nghĩ tới đây, roi trên tay ông liền quất xuống một nhát, chiếc áo trắng trên người Vương Vỹ lập tức hiện một vệt máu.
Bà Vương hét lên một tiếng, nhào tới ôm lấy con trai, "ông ơi, con còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói a! Ông không thể chỉ dựa vào mấy tấm hình đã kết tội con!"
"Nhỏ?!" Ông Vương hừ một tiếng, "Năm nay nó 21 rồi! Còn nhỏ à? Nhỏ mà dám có ý nghĩ này với anh ruột?! Nó còn không bằng súc sinh!"
Nói xong, lại một roi đi xuống, bởi bà Vương chắn trên người Vương Vỹ nên roi này quất thẳng lên bà ta, lập tức gương mặt trang điểm cầu kì đã ướt mồ hôi lạnh.
"Mẹ!" Vương Vỹ ôm chầm lấy bà, kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Tú, thấy vẻ mặt anh lạnh lẽo nhìn mình, trên đó, rõ ràng còn mang theo chán ghét. Nháy mắt, Vương Vỹ cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ, "Anh hai!"
"Đừng gọi tôi là anh!" Vương Tuấn Tú lạnh lùng nói, "Tôi không có đứa em như cậu." Thấy những tấm hình kia, Vương Tuấn Tú vừa thấy ghê tởm vừa giật mình, chỉ nghĩ đến em trai lại mang thứ tình cảm ấy với mình, anh liền có cảm giác như có một con rắn lạnh lẽo trơn trượt vừa lướt qua người, anh không muốn nhìn thấy cậu ta nữa. Nhưng những tấm hình này ba làm sao mà có? Đột nhiên, anh nhớ đến nụ cười đầy ẩn ý của Vương Thanh, tựa như có một tia sáng lóe qua óc anh. Có điều không thể để ba đánh tiếp, bằng không thực sự sẽ có tai nạn chết người mất. Hiện tại không như 20 năm trước, cho dù là ông Vương, gây ra án mạng cũng khó lòng thu xếp ổn thỏa.
Nắm ngọn roi đang vung xuống trên tay ba mình, Vương Tuấn Tú nói, "Ba, đừng đánh nữa. Tấm hình này là Vương Thanh đưa cho ba?"
Ông Vương giật mấy cái không được, quay sang, "Thằng hai, bỏ tay ra, để ta đánh chết súc sinh này!"
"Ba!"
Vừa lúc đó, Vương Thạc bước vào, thấy cảnh tượng ngổn ngang như vậy, kinh ngạc kêu lên, "Sao thế ạ?" Sau đó thấy mấy tấm hình rơi lả tả trên đất, anh nhặt lên nhìn thoáng qua, lông mày lập tức nhíu lại, "Ba, ảnh này ở đâu ra?"
Ông Vương hừ một tiếng, Vương Tuấn Tú vẫn đang nắm chặt tay ông, thấy roi không thể quất được nữa bèn ném xuống đất, ngồi phịch lên sô pha, "Ảnh chụp là Vương Thanh đưa cho ta! Các anh hỏi xem tên súc sinh kia đã làm gì?"
Vương Tuấn Tú không định lên tiếng, Vương Thạc đi tới, không kêu Vương Vỹ đứng lên, chỉ lạnh lùng hỏi, "Vỹ, em đã làm gì?"
"Không, không có gì." Ánh mắt Vương Vỹ thoáng lóe lên, ấp úng phủ nhận, bà Vương lại mở miệng kêu lên, "ông à, chỉ vì mấy tấm hình này mà ông đã kết tội con a? Nó là con ruột ông cơ mà, vì người ngoài nói vài câu lại nỡ lòng làm như vậy?" nói xong lại khóc rấm rứt.
Vương Thạc chán ghét liếc bà ta một cái, "Vỹ, em nói thật anh nghe, em đã gây ra chuyện gì?"
Vương Vỹ từ nhỏ đã sợ người anh này, dù anh ta luôn ôn hòa với y nhưng vẫn khiến y cảm nhận được phía sau nụ cười ấy là cái gì đó khiến y sợ hãi. Hôm nay bị anh tra hỏi, lại quay sang nhìn, chỉ thấy ông Vương trầm mặt nặng nề, Vương Tuấn Tú lại không buồn liếc y một cái, biết mình không dấu được, nếu lúc này khai rõ ràng có lẽ còn tốt hơn sau này bọn họ nghe được từ người khác. Vương Vỹ cắn môi, đem mọi chuyện đã làm đều nói rõ, bao quát từ chuyện lấy phim từ Ammi đi rửa đến chuyện viết thư nặc danh tới trường học của Kiến Vũ.
Y vừa nói xong, trong phòng trầm mặc vài giây, ông Vương nhảy dựng lên mắng, "Nghiệt tử, mày có đầu óc không? Loại chuyện âm hiểm như vậy mày cũng làm được?! Biết thế này, lúc mày mới sinh ra tao nên bóp chết mày luôn!"
Vương Tuấn Tú thấy mặt ông Vương đã bắt đầu đỏ gay, vội vã ấn ông ngồi xuống ghế, "Ba, ba đừng nóng."
Vương Thạc nghe xong, nhìn bà Vương đã ngây người, mở miệng hỏi, "Vỹ, sao cậu dám làm ra loại chuyện như thế này? Kiến Vũ đã đính hôn với Vương Thanh, chắc Tuấn Tú cũng đã nói cho cậu, mà cậu ta cũng đâu có gây cản trở gì cho cậu. Cậu cũng biết Kiến Vũ là một cậu bé biết cố gắng vươn lên như thế nào? Một mình cậu ta chăm sóc cha già gãy chân, tạo dựng sự nghiệp. Ba cũng tán thưởng cậu ta không ít lần. Cậu làm như vậy là trực tiếp hủy tương lai của Kiến Vũ, cậu có nghĩ đến không?"
Vương Vỹ chỉ ngây người nhìn mặt đất, "Em không định, em không muốn hại cậu ta! Em chỉ muốn cho cậu ta không thể ở lại Bắc Kinh nữa! Em chỉ muốn làm cậu ta rời đi thôi!"
"Cho nên, cậu dán lá thư đó ở trường Kiến Vũ? Muốn cậu ta bị đuổi học?"
Vương Vỹ cúi đầu, không nói thêm gì.
Vương Thạc thở dài một hơi, "Vỹ, sao cậu ấu trĩ thế? Cậu biết Vương Thanh là ai không? Nếu không phải anh ta nể mặt ba, hôm nay cậu không phải chỉ ăn vài roi là xong việc đâu."
"Em..."
Vương Vỹ há miệng định nói gì, lại bị bà Vương kéo lại, không lên tiếng nữa.
Bà Vương cúi đầu suy nghĩ một chút, mở miệng, "ông à, tôi biết lần này con làm sai, nhưng ông cũng không thể vì chút việc nhỏ này mà trách con a." Nói đến đó, vết thương trên người lại khiến bà ta đau rút, Vương Vỹ khẩn trương nhìn bà, bà vỗ vỗ cánh tay con trấn an, tiếp tục, "Hơn nữa, Vỹ còn nhỏ, nếu quả thực có ý gì đó với Tuấn Tú thì cũng chưa chắc mọi sai lầm đều do nó. Nếu không có ai đưa ra ám chỉ gì, tôi không tin Vỹ sẽ sinh ra loại suy nghĩ này."
Bà Vương nói xong, nhìn sang Vương Tuấn Tú, trên mặt treo nụ cười khinh miệt, vì Vương Vỹ, bà quyết tâm trở mặt. Nếu chuyện hôm nay không thể cho qua, vậy ai cũng đừng nghĩ sống thoải mái nữa!
Nghe bà Vương nói vậy, Vương Tuấn Tú không thèm liếc bà lấy một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Lời này của ngài có ý gì, có thể nói rõ hơn không ạ?"
Vương Thạc lắc đầu, xem ra lần này Tuấn Tú thực sự tức giận, việc này anh không định nhúng tay, có hậu quả gì cứ để mẹ con họ gánh chịu thôi.
Ông Vương hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, nghe bà Vương nói xong cũng không lập tức nhảy dựng lên mà chỉ lạnh lùng mở miệng, "Ngày mai, hai mẹ con các người lập tức về Úc ngay, trong khi tôi còn sống thì đừng có trở về đây, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa."
"Ông?!"
"Ba?!"
Bà Vương và Vương Vỹ đều kêu lên thất thanh, ông Vương vẫn tiếp tục, "Về phần sinh hoạt phí, tôi sẽ tiếp tục cho các người, còn bà, toàn bộ cổ phần ở xưởng đóng tàu của bà sẽ chuyển nhượng sang tên Tuấn Tú, sau này sản nghiệp trong nhà không cho phép bà nhúng tay vào nữa. Vỹ, từ nay về sau mày không còn mang họ Vương nữa. Vương Thạc, chuyện xưởng đóng tàu anh giúp Tuấn Tú xử lí. Tuấn Tú, chuyện hộ tịch anh đi làm đi, càng nhanh càng tốt."
"Vâng, thưa ba."
Ông Vương nói xong, không nhìn mẹ con bà Vương thêm một lần nào nữa, bước thẳng lên lầu, Vương Thạc và Vương Tuấn Tú cũng tản đi làm chuyện đã được giao, phòng khách chỉ còn lại bà Vương thất thanh khóc, Vương Vỹ đờ đẫn ngồi trên đất cùng chiếc roi đen thùi bị quẳng xuống nằm chơ vơ.
Vương Thanh trở lại Time quốc tế, lên tới tầng 19 đã thấy Sheena bước lại, nói, "Ông chủ, cậu Kiến Vũ tới đây, đợi anh được một lát rồi."
"Thế à." Vương Thanh gật gật đầu, đi vào.
Sheena nghĩ nghĩ một chút, nói thêm, "Tôi thấy sắc mặt cậu ấy không được vui, anh làm cậu ấy giận gì à?"
Há? Vương Thanh nghiêng đầu nhìn Sheena, "Chuyện này, hình như là chuyện riêng của chúng tôi thì phải, Sheena, cô quan tâm rộng quá đấy. Nếu thừa thời gian như vậy, hay là để dành làm việc đi, tôi không nhớ là thư kí của mình lại rảnh rỗi như vậy." nói xong, anh đẩy cửa phòng làm việc bước vào.
Phía sau lưng anh, Sheena nhún vai, làm mặt quỉ với Amanda, lấy tay cứa cổ, "Tôi đã nhắc nhở rồi đấy nhé, là anh tự dâng mình lên trước họng súng đấy."
Amanda cười lắc đầu, "Thôi thôi, sếp nói đúng, chị có thời gian rảnh như thế thì không bằng sắp xếp lại một ít tài liệu đi."
"Hứ!" Sheena hừ mũi, về lại chỗ ngồi bắt đầu gõ bàn phím, lát sau lại quay sang nói, "Chị không tin là em không tò mò chút nào."
Amanda đẩy kính, "Em cũng có tò mò, nhưng chẳng lẽ em không biết lấy mắt nhìn à, việc gì cứ phải hỏi ra miệng. Cái giá của tò mò là rất lớn đấy." nói xong, không xem nét mặt của Sheena, lại cúi xuống nhìn tư liệu cho hội nghị sắp tới.
Sheena bĩu môi, không nói thêm gì nhưng vẫn không kiềm được liếc nhìn cửa phòng làm việc của Vương Thanh, lúc nãy cậu Kiến Vũ tiến vào, sắc mặt xấu chưa từng thấy, mong là sếp mình bình an vô sự, Amen!
"Vũ, sao hôm nay lại tới đây?" Vương Thanh bước vào, thấy Kiến Vũ đang ngồi trên ghế của mình, vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ nghĩ một lát, anh bước tới, ngồi lên chỗ tay vịn, "Sao thế, ai chọc giận em à?"
Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh, ném một tấm hình trong tay lên bàn, "Vương chủ tịch, cái này, anh xem chưa?"
Vương Thanh cúi đầu nhìn một lát, sau đó nháy mắt mấy cái, "Chụp đẹp đấy!"
"Chụp đẹp?" Kiến Vũ lặp lại, "Nói vậy, anh xem rồi?"
"Đúng vậy." Vương Thanh gật đầu.
"Tốt." Nụ cười của Kiến Vũ dần nhạt, cậu đứng lên, nhìn thẳng vào anh, "Nói thật cho em nghe, chuyện này anh đã biết trước đúng không?"
Vương Thanh trầm mặc một lát, "Vũ, sao em lại khẳng định anh đã biết trước đó?"
"Sao lại khẳng định á?" Kiến Vũ khoanh tay, tựa vào cạnh bàn làm việc, "Đừng nói với em là, bằng năng lực của anh, người ta chụp loại ảnh này mà anh không hề hay biết. Huống chi đây lại là ở ngay dưới nhà anh, chụp loại ảnh lộ liễu thế này, y theo khả năng né tránh truyền thông bao nhiêu năm qua của anh, em không tin anh lại không phát hiện được." Kiến Vũ dám khẳng định như vậy là dựa vào những hiểu biết của cậu về anh từ kiếp trước, cho dù là paparazzi thính mũi nhất cũng không ngửi được tin tức gì về cuộc sống riêng tư của ông hoàng tài chính này. Mà góc chụp tấm ảnh này lại lộ liễu như vậy, nói Vương Thanh hoàn toàn không biết, Kiến Vũ không tin.
"Được rồi." Vương Thanh gật đầu, ngồi xuống ghế, gác hai chân lên bàn, "Chuyện này anh đã biết trước, cũng biết sẽ có người sẽ đem nó đến làm ầm ĩ ở trường em, anh chỉ không nói cho em biết, cũng không ra tay ngăn cản thôi."
Nghe Vương Thanh nói vậy, Kiến Vũ nhíu mày, "Chỉ thế thôi?"
"Chỉ thế thôi." Vương Thanh xòe tay, "Ở bên nhau lâu như vậy rồi, em cũng biết tính anh, tuy bình thường anh không nói thật nhưng cơ bản là không hề nói dối em mà."
Kiến Vũ hừ một tiếng, thôi được rồi, "Nể tình anh thẳng thắn không dấu diếm, lần này cho anh kí nợ."
Vương Thanh ngạc nhiên, "Em không hỏi mục đích của anh là gì?"
Kiến Vũ lườm anh, "Anh còn có thể có mục đích gì, chẳng phải là muốn nương chuyện này công khai quan hệ của chúng ta thôi sao. Nhưng mà, em nói anh biết, chuyện lần này anh làm rất không thông minh, lẽ nào anh không nghĩ đến chuyện em sẽ tức giận? Thậm chí là vô cùng tức giận?"
"Ah..." Vương Thanh há miệng, chỉ phát ra được một đơn âm vô nghĩa, không nói lên lời.
Kiến Vũ thấy anh như vậy, cười cười, nói tiếp, "Hơn nữa, bên trường em có phản ứng thế nào, hẳn anh đã có dự liệu?"
"Ừ" Vương Thanh gật đầu, "Nói thật, mặc dù biết nhưng lúc anh nghe được tin đó thì vẫn cảm thấy việc mình làm có hơi không đúng lắm."
"Chỉ có hơi hơi thôi à?" Kiến Vũ nhướng mày.
"Rồi rồi, là rất nhiều." Vương Thanh thẳng thắn nhận sai.
"Không, phải là toàn bộ." Kiến Vũ khoanh tay, lắc lắc ngón tay trước mặt anh, "Anh đã ở đây nhiều năm như vậy, cũng biết tập tục nước này và ở Mĩ khác nhau nhiều thế nào, anh nên biết rằng, lộ chuyện này ra, em có thể sẽ bị đuổi học. Hoặc có lẽ, anh liệu trước được chuyện này nên mới làm thế?"
"Kiến Vũ, em thật thông minh."
"Quá khen."
Vương Thanh nghĩ một chút, "Anh vốn nghĩ như vậy, cho dù em bị đuổi học, lấy năng lực của em, xin vào một trường nào có danh tiếng bên Mĩ học tiếp rất dễ dàng. Nhưng nếu em muốn tiếp tục học ở đây, anh sẽ giúp em một tay."
"Thôi bỏ đi." Kiến Vũ lắc đầu, "Nếu làm thế, chẳng phải tự dưng lại nợ anh một món, vậy khác nào bị người ngáng chân còn muốn cảm ơn người ta."
"Vậy em có dự định gì không?"
"Dự định? Không có." Dường như đứng mỏi rồi, Kiến Vũ bước tới trước mặt Vương Thanh, nhấc hai chân anh xuống, sau đó thoải mái ngồi lên, tựa vào ngực anh, đập bay một cái tay đang định thò lên, trừng mắt, "Đàng hoàng chút".
Vương Thanh bất đắc dĩ, cười khổ, người yêu ngồi trong lòng, vậy mà còn muốn anh đóng vai quân tử? Đây chẳng phải là dằn vặt người ta sao? Thôi được rồi, là tại anh sai trước, ngoan ngoãn ngồi yên vậy.
Kiến Vũ thấy vẻ khổ não của anh, phì cười, nắm tay anh vòng lên lưng mình, ý bảo, thế này được chưa? Lúc này Vương Thanh mới cười ôm lấy cậu, gác đầu lên hõm vai Kiến Vũ.
"Nói thật, Vũ, em không có dự định gì thật à? Nếu trường em thật sự cho thôi học thì đi Mĩ học tiếp nhé, tiện thể đón bác sang bên đó, điều kiện bên đó tốt hơn ở đây, anh có một biệt thự ở Long Island, bình thường ông nội và ông Tyson cũng ở đó, bác sang bên ấy cũng không sợ buồn."
Kiến Vũ lắc đầu, "Sang đó học? Nếu sang đó thật, khéo lại bị anh bắt đi đăng kí luôn phải không?"
Vương Thanh sờ sờ mũi, không nói gì.
Kiến Vũ nghiêng đầu cười, lấy trán đụng nhẹ vào trán anh, "Được rồi, em chắc là không bị đuổi học đâu. Khoa em có hai giáo sư sắp báo cáo đề tài, bản thảo còn đang ở chỗ em, hai người chỉ chờ kí tên thôi, còn một bài báo của giáo sư khác sắp đăng trên tạp chí toàn quốc căn bản là do em viết. Nếu mà bắt em thôi học, bọn họ sẽ bị không ít phiền toái đâu, cho nên không cần lo chuyện này. Đành phải phụ ý tốt của anh rồi."
Vương Thanh nhìn cậu một lát, mỉm cười, hôn lên gò má cậu, "Xem ra em đã tính trước rồi nhỉ, bảo bối, em lợi hại thật."
Kiến Vũ không nói, chỉ véo mặt anh, "Kì thực em cũng biết, anh chẳng làm gì sai, chỉ là không nói cho em biết chuyện thôi. Em cũng là một người đàn ông, mấy chuyện nhỏ này có thể tự giải quyết, mà nếu không giải quyết được, em cũng sẽ không cậy mạnh làm bừa, giống như chuyện Lâm.co hồi trước vậy. Nếu chuyện gì anh cũng lo hết cho em, em mới tức giận đấy."
"Lâm.co? Em biết?"
"Anh đúng là nghĩ em không biết gì?" Kiến Vũ trừng mắt với anh, "Nhưng việc đó em còn phải cảm ơn anh đấy."
"Chà chà." Vương Thanh cười híp mắt, vịn cổ Kiến Vũ, hôn mạnh lên môi cậu, "Vì bệ hạ phân ưu là vinh dự của thiếp."
"Được rồi!" Kiến Vũ đập anh một cái, con ngươi đảo quanh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, "Nhưng mà chuyện này em vẫn còn tức giận." chỉ chỉ ảnh chụp trên bàn, "cho nên phải trừng phạt anh."
Vương Thanh cười ôm lấy cậu, "Phạt cái gì? Anh đều cam lòng nhận hết."
"Tốt!" Kiến Vũ cũng cười, lại véo mặt anh cái nữa, phát hiện da mặt tên này sờ vào rất dễ chịu, "Khí ga nhà em mấy tháng này sẽ do anh phụ trách nhé."
"Được, không thành vấn đề."
"Em nói phụ trách, không chỉ là trả tiền, em thấy cậu nhóc chuyển ga mỗi ngày thật vất vả, cho nên, ý em là, anh không chỉ phụ trách trả tiền mà còn phải chịu trách nhiệm cả chuyện vận chuyển ga vào nhà em nữa."
Vương Thanh run lên, một tháng vác bình ga? Tuy thể lực của anh rất tốt nhưng vụ này có độ khó khá cao đây, "Thương lượng lại chút được không?"
"Không được!"
Kiến Vũ nói xong, hừ một tiếng, nắm đầu anh hôn xuống, nãy giờ cậu đã muốn làm vậy.
Vương Thanh hé miệng, cảm thụ cái lưỡi của người yêu đang vẽ trên môi mình, đầu hơi ngây ngất, choáng váng nghĩ, quên đi, bình ga đã là cái gì, vác thì vác!
——————————-&&&———————————–
Vương Tuấn Tú bước vào phòng làm việc của Vương Thạc, đặt giấy tờ trên tay xuống bàn.
"Anh, chuyện sửa hộ tịch ba bảo em làm đã xong rồi đây. Từ nay Vương Vỹ theo họ Trầm."
"Ừ" Vương Thạc cười, ngẩng đầu, duỗi người, "Em làm việc hiệu suất cao ghê, đúng là người từng làm nhà nước có khác. Vụ cổ phần xưởng đóng tàu của anh còn chưa đâu vào đâu đây này, người đàn bà kia vẫn nắm chặt không chịu buông tay, xem ra còn cần ông già cho mấy roi mới chịu nghe lời."
"Được rồi." Vương Tuấn Tú cười lắc đầu, bước tới quầy bar bên cạnh bàn làm việc, "Nói thật nhé, anh, anh đúng là biết hưởng thụ, phòng làm việc còn có thứ này." Nói xong, cầm một lọ rượu đỏ, hai cái ly, rót một ly đưa cho Vương Thạc, "Cheers!"
Vương Thạc cười lắc lắc ly rượu, thứ nước màu đỏ như máu trong ly sánh lên một vòng cung xinh đẹp, "Lí do?"
"Vì mọi thứ bây giờ!" Vương Tuấn Tú uống cạn rượu trong ly, "Anh, anh biết không, em chờ ngày này đã lâu lắm rồi."
Vương Thạc ngẩng đầu, nhìn em trai đang lẩm bẩm, "Tuấn Tú, chuyện vẫn chưa xong đâu, anh sẽ không để cho ả đàn bà kia cứ thế mà an ổn dưỡng lão ở Úc."
"Anh?"
Vương Thạc nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, tiếp tục nói, "Năm ấy anh tận mắt thấy mẹ ngã từ trên cầu thang xuống! Mẹ cứ nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo, quần áo nhuỗm đẫm máu. Em biết không? Mẹ cứ nhìn anh như vậy, nhìn anh... Vậy mà còn chưa qua cúng thất tuần của mẹ, ông nội đã buộc ba cưới ả về, nói là không thể để giọt máu nhà họ Vương lưu lạc bên ngoài! Lúc ấy mẹ còn đang mang thai cháu của ông ta kìa, sao ông ta có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Anh, đừng nói nữa." Vương Tuấn Tú đi đến, vỗ vỗ vai anh trai, "Những chuyện này em đều biết."
"Không, em không biết đâu!" Vương Thạc ngẩng đầu, viền mắt đỏ ửng nhưng không một giọt nước mắt trào ra, "Mẹ chết không phải do tai nạn! Người đàn bà kia có Vương Vỹ cũng không phải ngoài ý muốn! Tất cả đều do ông nội và cha của ả bày ra! Năm ấy vượt qua hạo kiếp, ông nội vẫn không thích xuất thân của mẹ, nhưng ba vẫn che chở người, cho đến hôm đó ba bị điều đi làm nhiệm vụ, mẹ bị người ta sinh sôi đẩy ngã xuống lầu, lúc đó anh muốn giữ mẹ lại, nhưng mà... không giữ được!"
Nói đến đây, Vương Thạc dừng lại một chút, "Anh sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào có liên quan đến chuyện này! Ông nội muốn nhà họ Vương con cháu đầy đàn, anh sẽ làm họ Vương tuyệt tự! Người đàn bà kia muốn vinh hoa phú quí, anh sẽ làm bà ta trắng tay! Vương Vỹ cướp đi phần thân tình vốn thuộc về các em chúng ta, anh muốn cho nó suốt đời không thể có được hạnh phúc! Tuấn Tú, em hiểu không?"
"Em hiểu, anh." Vương Tuấn Tú nói, "Nhưng hình như ba phát hiện cái gì rồi nên mới vội vàng đưa hai mẹ con họ xuất ngoại."
Vương Thạc gật đầu, "Dù sao thì Vương Vỹ cũng là con ruột của ba, em cho là ba có thể tuyệt tình với nó sao? Lần này cho nó ra nước ngoài, một phần vì giận nó, một phần có thể là vì lo Vương Thanh sẽ ra tay với nó."
"Vương Thanh?"
"Đúng vậy." Vương Thạc nói, "Chuyện lần này quá mức trùng khớp, tuy mấy năm nay tính tình ba đã thu lại nhiều nhưng chỗ này của ông," Vương Thạc chỉ chỉ đầu, "không hồ đồ đi chút nào. Vì sao Vương Vỹ lại có suy nghĩ ấy với em, chẳng lẽ ông không hoài nghi?"
"Vậy ba biết chuyện chúng ta làm?"
"Tám, chín phần mười là biết. Nhưng chỉ cần chúng ta không quá đáng, ông sẽ không truy cứu, dù sao người ba quan tâm chỉ là Vương Vỹ thôi, người đàn bà kia, năm ấy ba thiếu chút nữa đã tự tay giết chết bà ta."
"Đúng thế."
"Còn nữa," Vương Thạc ngẩng đầu nhìn em trai, "Tuấn Tú, chuyện Kiến Vũ, tốt nhất là em nên bỏ đi, Vương Thanh không phải người bình thường, nhìn từ chuyện này mà nói, anh ta đối với Kiến Vũ là hoàn toàn nghiêm túc. Anh biết em thực sự thích cậu bé ấy nhưng cũng hi vọng em sẽ không gặp chuyện gì bất trắc."
Vương Tuấn Tú trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu, "Anh, em biết rồi."