Có lẽ dạo này bị đánh tạo thành phản xạ có điều kiện nên Hàn Chinh vừa bị đạp ngã thì Mèo Con lập tức ôm đầu hét lên, Diên Phúc Hải ưa sĩ diện, sợ hàng xóm kéo tới xem trò cười của mình, thế là không nói không rằng lôi Mèo Con về nhà.
"Mẹ kiếp thằng già biến thái......" Hàn Chinh quỳ rạp dưới đất, đầu gối sưng vù, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Thấy Mèo Con bị kéo vào hành lang, anh đành phải bò tới trước bằng cả tay lẫn chân.
"Trả người cho tao!"
Gắng sức đuổi theo, rốt cuộc khi Diên Phúc Hải mở cửa ra anh cũng kịp túm lấy tay áo Mèo Con, trong lúc giằng co Hàn Chinh chen nửa người vào nhà, Diên Phúc Hải quát, "Tao sẽ báo cảnh sát bắt mày! Xâm phạm chỗ ở của người khác ít nhất cũng bị phạt tù ba năm đấy!"
"Á!"
Cửa chống trộm kiên cố va mạnh vào eo Hàn Chinh làm anh đau đớn kêu lên, Mèo Con đang bịt tai nghe anh kêu đau thì càng khóc dữ hơn.
"Phạt tao ba năm? Vậy thứ biến thái như mày bị phạt mấy năm?"
Hàn Chinh hét lạc cả giọng, "Chính mắt tao thấy mày bạo hành em ấy! Còn cởi quần trước mặt em ấy nữa! Mẹ kiếp mày từng làm gì với em ấy trong lòng mày biết rõ nhất!"
Tất nhiên Diên Phúc Hải biết rõ mình đã làm gì, thế là chột dạ sập cửa lại.
Sập một lần thấy anh chưa buông tay lại sập thêm mấy lần nữa.
"Mẹ kiếp! Khốn nạn!" Hàn Chinh đau đến nỗi toát mồ hôi, gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Thấy Hàn Chinh bị đánh, Mèo Con sốt ruột dậm chân liên tục, tuyệt vọng lẩm bẩm, "Hàn Chinh, em sợ."
"Báo cảnh sát tao cũng không sợ, tao có bằng chứng mày bạo hành Mèo Con!"
Diên Phúc Hải sững sờ, lập tức túm cổ áo Hàn Chinh kéo vào nhà, sau khi đóng cửa thì mò lấy điện thoại trong túi anh.
Hàn Chinh liều mạng bảo vệ át chủ bài của mình, Diên Phúc Hải không lấy được điện thoại thì đấm túi bụi vào vùng eo bị cửa kẹp của anh.
Diên Phúc Hải thật sự rất ghét miếng cao da chó Hàn Chinh này, động vào đồ của hắn thì thôi đi, còn dám mò tới nhà làm ầm ĩ nữa.
Nhân cơ hội đột nhập trái phép hôm nay, hắn quyết phải cho đối phương một bài học nhớ đời.
Nắm đấm chuyển từ vết thương lên đầu, Hàn Chinh muốn che đầu nhưng lại phát hiện cánh tay không giơ lên nổi, thế là chịu đấm vài chục cái, mới đầu còn có chút phản ứng, sau đó hai mắt bắt đầu mất tiêu cự.
Diên Phúc Hải đang định đấm mạnh vào thái dương thì bả vai chợt đau điếng, Mèo Con vừa cầm dao gọt trái cây đâm hắn một nhát.
Người cầm dao run lẩy bẩy nhưng vẫn nói, "Không được đánh, Hàn Chinh!"
Diên Phúc Hải nổi trận lôi đình.
Mình cực khổ nuôi lớn tên ngốc này, khó khăn lắm mới điều giáo cặp mông căng mẩy, thế mà lại chạy mất, đến khi tìm được thì cậu không chỉ luôn miệng gọi kẻ khác là "ông xã" mà ngay cả mông cũng bị chơi.
"Thứ giẻ rách như mày mà cũng dám đâm tao à?" Diên Phúc Hải đứng dậy giật lấy dao gọt trái cây rồi tát Mèo Con ngã lăn ra đất, sau đó liếc nhìn Hàn Chinh đang mê man, oán hận nói: "Hôm nay tao sẽ cho mày thấy kết cục khi dễ dãi bán mông cho thằng khác là gì!"
Mèo Con hiền lành hoàn toàn không có khả năng phản kháng, quần bị kéo xuống quá nửa cũng chỉ biết lắc đầu, đến khi Diên Phúc Hải cởi dây nịt, móc dương vật xấu xí của mình ra rồi cưỡi lên người Mèo Con thì cậu mới kịp phản ứng, túm chặt quần lót của mình nói rối rít.
"Không phải ông xã, không phải."
"Hàn Chinh, mới được chịch."
"Ông không phải."
"Câm mồm!" Diên Phúc Hải vớ lấy dao gọt trái cây rạch một nhát lên cánh tay Mèo Con, "Hôm nay ông phải chịch chết mày!"
Mèo Con vội vàng bịt kín vết thương, phòng tuyến cuối cùng cứ thế thất thủ.