• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“xin kiếm hạ lưu nhân!”

Giọng nói thốt lên khiến lưỡi kiếm miễn cưỡng khựng lại.

Đám đông ngoảnh nhìn theo tiếng nói thì trông thấy một dáng người thanh lạnh đứng dưới hàng cây hải đường. Người ấy toàn thân một màu nguyệt sắc bước tới, y thường tuyết trắng nương theo ánh trăng bạc tạo thành quầng sáng nhàn nhạt bao lấy thân người. Trông người ấy như bước ra từ ánh trăng, mang lòng người chìm trong ảo mộng mông lung.

Không một thanh âm nào phát ra, tất cả đều nhìn con người văn nhã ấy đến ngây ngốc, gần như quên khuấy một cảnh máu tươi suýt đã xảy ra.

Đoàn Phi Ưng nhìn thấy người nọ nhãn tình đã sáng rực, nhưng Nhạc Tử Thanh là người mở miệng trước tiên: “Nhạn Thạch, làm sao đệ…” Là hắn đã lừa Trầm Nhạn Thạch vào mật thất, cũng chính tay hắn điểm huyệt đạo thì sao y lại ra ngoài được?

Trầm Nhạn Thạch lướt mắt nhìn hắn, đôi mắt xen lẫn đau xót và thương hại, còn có cả xem thường trong đó.

Chỉ một ánh nhìn đã như búa tạ nện thẳng vào tim Nhạc Tử Thanh. — Hắn thà rằng Trầm Nhạn Thạch bực dọc với hắn chứ không bao giờ muốn ánh mắt thất vọng của y. Hắn biết cách làm của mình có chút quá lố nhưng tất cả là vì muốn tốt cho Nhạn Thạch. Sao y không thấy nỗi khổ tâm của hắn?

Trầm Nhạn Thạch từ tốn xuyên qua đám đông đến giữa sân; những người kia bị khí thế lẫm liệt của y làm sợ tới khép nép, đều không hẹn mà tách ra một đường.

Lưỡi kiếm của Trầm Phượng Cử vẫn chỉa ngay cổ Đoàn Phi Ưng, điềm nhiên nói: “Đại ca, ngươi muốn thế nào đây? Ngươi đừng quên bản thân mình cũng mang họ Trầm.”

“Huynh không hề quên điều đó.” Đôi mắt Trầm Nhạn Thạch không chút dao động đảo qua hai người trước mặt. Ngay cả ánh mắt đăm đắm của Đoàn Phi Ưng y cũng xem như không thấy gì, “Chỉ là huynh không biết người này có thâm cừu đại hận gì với Trầm gia chúng ta thôi.”

“Món nợ của cha chẳng lẽ không cần đòi thủ cấp của hắn sao?”

“Phụ thân đã từng dặn dò không được trả thù.”

Trầm Phượng Cử lạnh lùng phán: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?”

Nhìn Đoàn Phi Ưng, Trầm Nhạn Thạch lên tiếng: “Người này đã từng cứu huynh hai lần, về tình về nghĩa huynh không thể trơ mắt nhìn hắn bị sát hại được.”

“Ngươi nhất quyết muốn gây khó dễ cho ta?”

Trầm Nhạn Thạch thở một hơi dài: “Phượng Cử, huynh không có ý muốn đối đầu với đệ, nhưng nghĩa chi sở tại, không thể không làm.”

“Hay cho một câu ‘nghĩa chi sở tại’!” Trầm Phượng Cử ngẩng mặt cười sằng sặc, “Tên cẩu tặc này ta nhất định phải giết, nếu ngươi muốn viễn cảnh thủ túc tương tàn thì ta chiều ngươi!”

Sự việc đến mức này thật sự không còn gì để nói. Trầm Nhạn Thạch chắp tay nhìn đám đông xung quanh: “Xin hỏi vị nào có thể cho tại hạ mượn kiếm dùng một lát?”

“Ngươi dùng thanh kiếm này đi.” Một người trẻ tuổi bước ra ném Thanh Phong kiếm cho Trầm Nhạn Thạch. Gã nhìn y từ đầu đến chân rồi lắc đầu: “Ngươi chính là Trầm đại thiếu gia vô năng đó sao?”

“Chính là kẻ bất tài này.” Dường như ai thấy y cũng đều phải hỏi câu này.

Tên trẻ tuổi thấy y bị người khác coi khinh mà cũng không màng tới, bực bội dằn không được điệu bộ cười ra mặt: “Xem bộ dáng ngươi cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, ta thấy tốt nhất ngươi mau mau thối lui để khỏi bêu xấu cho rồi.”

Trầm Nhạn Thạch nhoẻn miệng cười: “Chỉ bằng bản lĩnh của vị huynh đài này cũng bạo gan tới đây bêu xấu thì sao Nhạn Thạch lại không dám?”

“Nói hay lắm!” Đoàn Phi Ưng nằm một bên xướng lên phụ họa. Ngày thường hắn bị Trầm Nhạn Thạch chọc tức tới ứa gan mới thôi, cuối cùng cũng có kẻ nếm thử mùi vị này rồi.

“Các ngươi…!” Gã tím tái mặt mày quay sang Trầm Phượng Cử: “Phượng Cử hiền đệ, để ta đối phó tên này đi!”

Gã trẻ tuổi này vốn có danh là Bôn Lôi Kiếm, hắn là con độc nhất của Quách Chánh Tường, Quách Phóng, võ công trên giang hồ cũng rất đỗi tiếng tăm. Trầm Phượng Cử biết tính tình của hắn cực kỳ kiêu ngạo, mấy lời khi nãy của Trầm Nhạn Thạch đã trêu ngươi hắn, không cho hắn ra tay thật sự không ổn. Huống hồ Trầm Phượng Cử thực sự cũng không mong phải đối địch với huynh trưởng của mình, liền gật đầu: “Xin Quách huynh hãy thủ hạ lưu tình.”

“Phóng nhi, cho hắn khó có đường lui chứ đừng tổn thương hắn.” Người vừa lên tiếng chính là Quách Chánh Tường. Ông nghĩ tuy hành động lần này là tương trợ cho Trầm Phượng Cử, nhưng suy cho cùng làm bị thương người của Trầm gia thì chỉ dẫn đến sứt mẻ giao tình giữa hai nhà.

Quách Phóng đáp xong lập tức quát lớn: “Tiếp chiêu!” Một thức Kim Kê Điểm Đầu tung ra, kiếm phạt xuyên hoa lao thẳng tới.

Tuy đáp ứng lời phụ thân hắn thủ hạ lưu tình nhưng hắn ra chiêu nào cũng ác liệt, mỗi chiêu mỗi thức ngập đầy sát khí, nhìn sao cũng không có điểm nào là lưu tình. Hắn hành tẩu trên giang hồ khét tiếng là tay tàn độc, chẳng qua hắn đang tận lực cho chuyện của chính phái nên có giết cũng là giết kẻ đáng chết. Những người bàng quan tuy rằng không đồng tình nhưng vì e ngại nên không ai dám mở miệng.

Dưới đợt tấn công mưa sa bão táp của Quách Phóng, Trầm Nhạn Thạch dường như không còn lực đánh trả, phần lớn thời gian là tránh né liên tục, nhưng nếu chịu khó nhìn kỹ sẽ nhận ra dù y đang ở thế yếu nhưng chưa hề bị thương. Ngẫu nhiên y xuất một kiếm ra, thế chiêu vũ bão đầy trời của Quách Phóng bị vô hiệu hoàn toàn.

Trầm Phượng Cử khiếp đảm: Ta còn cho võ công của đại ca thấp kém, không ngờ lại cao minh tới mức này! Chỉ e Quách Phóng không phải là đối thủ của hắn.

Vừa dứt suy nghĩ thì đã nghe tiếng la của Quách Phóng, gan bàn tay của hắn bị đâm trúng làm kiếm rơi xuống đất.

Trầm Nhạn Thạch mỉm cười, cung tay làm lễ: “Bêu xấu rồi.”

Chỗ này đúng là có kẻ bêu xấu thật, người có mắt đều nhìn ra đó là ai.

Sắc mặt Quách Phóng chuyển màu tái mét, hắn không nhặt kiếm lên lại chạy biến khỏi hậu viên.

“Phóng nhi, Phóng nhi!” Quách Chánh Tường gọi mấy tiếng liền hắn cũng không quay đầu, còn cắm đầu chạy nhanh hơn, phi thân lên bờ tường mất hút.

Quách Chánh Tường tiến lên lạnh lùng cất giọng: “Để lão phu thỉnh giáo cao chiêu của Trầm đại công tử!” Đám đông thấy vẻ mặt ông không gì tốt lành đều đổ mồ hôi lạnh thay Trầm Nhạn Thạch.

Trong lòng biết bản thân lại đắc tội với người khác, Trầm Nhạn Thạch âm thầm thở dài, chắp tay làm lễ: “Thỉnh tiền bối.”

Cùng chung một chiêu kiếm mà trong tay Quách Chánh Tường lại múa ra một cảnh tượng khác hẳn, nói thẳng là biến hóa khôn lường. Trầm Nhạn Thạch dồn hết toàn lực ứng phó vẫn là mười phần miễn cưỡng, đang thấy mỗi lúc một khó khăn bỗng nghe một giọng nói truyền tới: “Thượng tả cước, ‘Bạch Hạc Lượng Sí’.”

Tiếng nói là từ Đoàn Phi Ưng. Mặc dù hắn trúng độc không cử động được nhưng ánh mắt thập phần sắc sảo, thấy Trầm Nhạn Thạch đang chật vật chống đỡ hắn liền chỉ ra chiêu thức.

Trầm Nhạn Thạch nghe được là thanh âm của hắn thì không chút đắn đo làm theo. Quả nhiên ngăn cản toàn bộ thế tấn công của đối phương, dần dần xoay chuyển tình thế.

“Khoan đã!” Thình lình Quách Chánh Tường nhảy ra khỏi vòng đấu trừng mắt nhìn Đoàn Phi Ưng: “Tên họ Đoàn kia, ngươi ở một bên chỉ chiêu thức là thế nào? Đây đâu phải quy tắc võ lâm!”

Đoàn Phi Ưng cười ngạo: “Các ngươi không những lén lút hạ độc mà còn cậy đông hiếp ít, lấy lớn lấn nhỏ, vậy cũng coi là hợp lẽ giang hồ à? Bằng ngươi không phục thì cứ tìm ai đó mà chỉ chiêu thức cho, ta tuyệt đối không có ý kiến gì.”

“Chỉ giỏi xảo biện, lão phu giết ngươi trước rồi mới nói sau!” Quách Chánh Tường rống lên phẫn nộ ra tay tấn công Đoàn Phi Ưng, nhưng đời nào Trầm Nhạn Thạch để ông ta có cơ hội. Y xông tới trước dùng kiếm đỡ, hai người lại một phen giao đấu kịch liệt.

Đoàn Phi Ưng vẫn liên tục bày ra chiêu thức khiến Quách Chánh Tường phải quay người thét to: “Bộ các ngươi tới đây xem trò náo nhiệt sao? Ai đó mau lên bịt miệng tên nhãi nhép này đi!”

Nhưng đám đông đã bị câu “cậy đông hiếp ít” của Đoàn Phi Ưng làm chùn chân, hơn nữa bọn họ cũng tự biết thân phận nên không tên nào chịu bước lên.

Quách Chánh Tường đang định xuất chiêu Long Tường Tiềm Để thì đã nghe Đoàn Phi Ưng nói: “Chiêu này là Long Tường Tiềm Để, mau dùng Tử Khí Đông Lai nhắm vào chân trái!” Quách Chánh Tường tức giận muốn thổ huyết, còn đang định đổi chiêu thức thì đầu bỗng lóe lên: Nếu ta âm thầm biến thành chiêu Hải Để Lao Nguyệt thì hắn sẽ không lường được, chắc chắn không cách nào tránh khỏi.

Nên biết phần đầu của Long Tường Tiềm Để và Hải Để Lao Nguyệt giống nhau vô cùng, phần sau thì một cái tấn công phía trên trong khi một cái tấn công phía dưới, tách biệt hoàn toàn.  Nếu Trầm Nhạn Thạch tưởng ông dùng Long Tường Tiềm Để thì dĩ nhiên sẽ trúng chiêu.

Đám đông thấy tình thế vậy đều thầm kêu “Không xong!” nhưng sau đó lại tự hỏi: Sao ta lo lắng thay cho kẻ địch là thế nào?

Chỉ nhìn thấy ánh kiếm hai bên loáng cả trời đêm, chạm thủ xong bật lui ba bước, giữ thế giằng co đối mặt. Một chiêu này rõ ràng đã phân được thắng bại.

Thanh kiếm của Quách Chánh Tường chĩa xuống đất, máu theo đó nhỏ xuống từng giọt cũng không để ý, ông chỉ chăm chăm nhìn Trầm Nhạn Thạch: “Tại sao ngươi không dùng Tử Khí Đông Lai?”

“Tiền bối chẳng phải mới nói vãn bối không tuân thủ quy tắc võ lâm sao? Nhạn Thạch nào dám tái phạm.”

Quách Chánh Tường trơ mắt nhìn y hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hay lắm, hay lắm! Thật không ngờ Trầm gia còn có một cao thủ thâm tàng bất lộ như ngươi, hôm nay quả thật được tận mắt chứng kiến.” Ông thở dài một hơi rồi lui về sau, tức thì có người tiến lên băng bó vết thương.

Nhạc Tử Thanh chăm chú quan sát động tĩnh giữa sân, trước sau không thể nào xua tan câu nói ban nãy của Đoàn Phi Ưng: Ngươi cứ luôn miệng nói không cho ta mang y đi, thật ra là sợ ta làm hại đến y hay do ngươi không cam lòng hả? Hắn thường thầm để tay lên ngực tự hỏi, những hành động của hắn phải chăng xuất phát từ lòng ghen tị thật sao?

Mắt thấy Trầm Nhạn Thạch liên tiếp đánh bại hai cao thủ, bạch y phiêu thổi trong gió mỉm cười ngẩng cao, tư thái xuất thần khó ai có thể sánh kịp. Nghĩ đến một người như vậy lại từng cảm mến hắn, nhưng bản thân không biết quý trọng đã đẩy y vào lòng của kẻ khác, trong một lúc tâm tư vừa chua xót lại thêm đắng chát, cũng không biết là tư vị gì.

Trong nhóm người hôm nay, luận về võ công thì Triệu Trùng đứng bậc trưởng tôn, kế tiếp chính là Quách Chánh Tường. Quách Chánh Tường đã bại thì còn ai dám tiến lên tự rước lấy nhục? Bản thân Triệu Trùng cũng tự giữ thân phận, không muốn so chiêu cùng thân hậu bối là Trầm Nhạn Thạch làm gì. Thế nhưng quần hùng võ lâm vì truy sát Đoàn Phi Ưng đã phải hao tâm tổn lực rất nhiều, giờ rút tay về lại không cam lòng.

Triệu Trùng do dự hồi lâu, còn đang đắn đo phải giải quyết thế cục hôm nay ra sao thì bỗng một tên gia đinh hớt ha hớt hải chạy tới. Bóng dáng chưa thấy mà đã nghe la to ầm ĩ: “Lão gia không xong rồi, hậu viện… hậu viện phát hỏa rồi!”

Đám đông nghe vậy vội quay sang nhìn, quả nhiên thấy ánh lửa lập lòe bên hướng hậu viện.

“Phu nhân!” Triệu Trùng sực nhớ thê tử vẫn đang nghỉ ngơi trong hậu viện, ông vốn phu thê tình thâm nên không còn đầu óc nghĩ ngợi gì khác vội vã chạy ra hậu viện; một vài người có quan hệ mật thiết với Triệu Trùng cũng theo sau hỗ trợ.

Lúc này quần hùng đã rơi vào tình trạng quần long vô thủ. Cả đám đưa mắt nhìn nhau, không biết nên lưu lại đây hay đi theo trợ giúp một tay nữa.

Trầm Nhạn Thạch đỡ Đoàn Phi Ưng đứng dậy: “Chúng ta mau đi khỏi đây.”

“Tính chạy đâu!” Ánh gươm vun vút nháng lên, Trầm Phượng Cử nhảy ra cản lối: “Tên cẩu tặc kia, mau nạp mạng đi!”

“Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó thôi!”

Người vừa nói câu này không phải là Đoàn Phi Ưng, càng không phải là Trầm Nhạn Thạch — Một bóng nam tử vận hoàng kim y sam từ phía bên hông lao ra, xuất chưởng bức lùi Trầm Phượng Cử.

“Chuy Kim sứ!”

“Kính Tùng, sao ngươi lại tới đây?”

Người vừa đến đúng là Chuy Kim sứ, hắn một mặt chống đỡ thế tấn công một mặt tươi cười nói: “Ngưng Hàn vì lo lắng cho ngài nên nhất định muốn thuộc hạ theo sau để đề phòng bất trắc. Trông sắc mặt chủ nhân không được tốt lắm, không lẽ người trúng độc sao?”

Đoàn Phi Ưng nhíu mày: “Là Đoạn Hồn Hương, bất cẩn nên đã trúng kế bọn chúng.”

Chuy Kim sứ thuận tay quăng một viên đan dược cho Trầm Nhạn Thạch: “Là Tuyết Linh Đan, mau cho chủ nhân uống vào.”

Tuyết Linh Đan là dùng Thiên Sơn tuyết liên phối hợp với những dược liệu quý hiếm khác luyện thành, rất hữu hiệu trong việc loại bỏ độc tố. Đoàn Phi Ưng nhận viên linh đan nuốt vào đoạn nhắm mắt vận công.

Trầm Phượng Cử đột nhiên hô hoán: “Tất cả mau xông lên! Nếu để tên họ Đoàn hồi phục võ công sẽ rất khó lòng áp chế hắn!”

Hắn hô xong lập tức đã có kẻ hưởng ứng, có mấy tên còn đang chần chừ nhưng vừa thấy người khác động thủ thì cũng ồ ạt ra tay. Phút chốc một trận hỗn chiến xảy ra. Trầm Nhạn Thạch và Chuy Kim sứ vừa phải bảo hộ cho Đoàn Phi Ưng vừa phải ứng phó kẻ địch bủa vây bốn phương tám hướng, tình thế thật sự nguy ngập khôn kể. Chẳng mấy chốc Chuy Kim sứ đã bị trúng một chưởng, cánh tay trái của Trầm Nhạn Thạch cũng bị chém một nhát.

Bỗng nhiên một tiếng đại hống chấn động tới buốt màng nhĩ, lục phủ ngũ tạng đều rét căm, có mấy tên đều lần lượt đánh rơi binh khí. Không ai bảo ai, hết thảy đều dừng tay, tầm mắt cùng lúc hướng về một nơi — Đoàn Phi Ưng đang từ tốn đứng lên.

Ánh mắt sắc lẻm đảo qua từng khuôn mặt trong đám đông, sau cùng ngừng lại trên cánh tay bị thương của Trầm Nhạn Thạch, sắc mặt hắn liền sa sầm. Vẻ mặt hắn càng u ám thì trống ngực của đám đông càng đập tăng dồn, ai cũng đều suy nghĩ: Không biết tên ma đầu muốn thế nào đây?

Ý nghĩa vừa nhen tất cả đều khiếp đảm.

Một thân ảnh xẹt qua kéo theo mấy tiếng ầm ầm bịch bịch không dứt bên tai. Ra là những tên đang vây quanh Trầm Nhạn Thạch đều ngã rạp trên đất. Không để cho ai có thời gian phản ứng, mấy tên đang vây đánh Chuy Kim sứ cũng lần lượt ngã nhào xuống sân.

Đoàn Phi Ưng xé một mảnh vải từ vạt áo đi thẳng đến băng bó vết thương cho Trầm Nhạn Thạch.

Chuy Kim sứ cười khểnh lên tiếng: “Chủ nhân, thuộc hạ cũng trúng một chưởng bị thương rồi nè.”

Đoàn Phi Ưng hừ một hơi: “Để ta cho ngươi thêm một chưởng nữa vậy?”

“A, không cần, không cần đâu.” Giỡn hoài, một chưởng của chủ nhân còn không đánh hắn ói máu ra mới lạ.

Trầm Phượng Cử nghiến răng trèo trẹo: “Bổn thiếu gia liều mạng với ngươi!” Hắn phi thân lên cao, người và kiếm hóa thành một tia chớp nhắm ngay lưng Đoàn Phi Ưng.

“Cẩn thận!”

Đoàn Phi Ưng không thèm quay đầu, ống tay áo phất lên, một lực kình phong hất bay Trầm Phượng Cử xa hơn ba trượng!

“Phượng Cử!” Trầm Nhạn Thạch muốn băng qua nhưng đã bị Đoàn Phi Ưng níu lại: “Yên tâm, hắn không bị thương đâu.”

Sắc mặt Đoàn Phi Ưng không chút cam lòng. Trầm Nhạn Thạch biết vì hắn yêu mình nên mới làm trái lòng mà thủ hạ lưu tình. Y thấp giọng nói: “Đa tạ.”

“Hôm nay đắc tội bọn chúng vậy ngươi không thể lưu lại chỗ này nữa, theo ta đi khỏi đây đi.”

Trầm Nhạn Thạch thở dài một hơi, cũng đành gật đầu đồng ý.

Trầm Phượng Cử đang được Nhạc Tử Thanh đỡ dậy, mắt thấy ba người họ sắp rời khỏi, trong lòng vừa hoảng hốt vừa phẫn nộ, buột miệng la lên: “Trầm Nhạn Thạch, có phải ngươi đã si mê tên đại ma đầu này tới nỗi tổ tông cũng muốn từ bỏ sao hả?”

Hắn thốt ra lời này làm cả sân đình rúng động, đám đông trừng mắt ngó Trầm Nhạn Thạch. Trong đầu óc bảo thủ cứng nhắc của họ thì đồng tính tương luyến là tội nghiệt không thể hình dung!

Thân người Trầm Nhạn Thạch rõ ràng đã cứng đờ, lúc sau y mới chậm rãi xoay người, nhìn thẳng đám người đó. Tuy khí sắc đã chuyển màu tái nhợt đến đáng sợ nhưng thần tình lại hoàn toàn bình lặng như sóng hồ trong suốt.

Y từ tốn cất lời, thanh âm không cao nhưng rành mạch từng tiếng truyền tới tai mỗi người:

“Chưa bao giờ ta quên mình là người của Trầm gia, cũng chưa bao giờ quên giáo huấn của tổ phụ Trầm gia là ‘giữ tròn đạo nghĩa, ân oán phân minh.’ Ta tự tin chưa từng làm trái lời dạy này bao giờ. Còn như…”

Y lướt mắt qua Nhạc Tử Thanh nhưng rất nhanh mắt đã chuyển hướng, đĩnh đạc nhìn thẳng: “Quả thực ta có yêu một người nam tử.”

Nghe thấy đám đông hít hà kinh hãi, ngược lại y chỉ mỉm cười:

“Các vị có thể cười ta, cũng có thể thóa mạ ta, cho dù xem ta là ngoại tộc thì ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng ta chỉ thành thật với tâm ý của chính mình, thích người mà ta muốn thích. Ta không nghĩ đây là chuyện xấu xa tày trời gì, cũng không thấy mình có phương hại tới ai… Cho nên bất luận các vị nhìn ta thế nào, ta cũng không có gì thẹn với lương tâm.”

Đứng trước mặt nhiều người giảng đạo như vậy, nói chuyện tình yêu bình thường đối với thế nhân không dành cho bản thân, kỳ quái là trong lòng không chút hoang mang, trái lại cảm thấy sảng khoái như đã được giải thoát.

Bàn tay Đoàn Phi Ưng đặt nhẹ lên vai y: “Đi thôi.”

Trầm Nhạn Thạch ngẩng đầu lên khiến tất cả đều kinh ngạc. Phẫn nộ, tiếc thương, đồng cảm… biết bao xúc cảm tụ họp trong đáy mắt, y cất bước ra ngoài.

Chú thích:

Thanh Phong kiếm.

Thanh Phong kiếm là một trong những tuyệt kỹ binh khí nổi tiếng của Thái cực đường lang hay còn gọi là võ bọ ngựa, dùng cả bao và lưỡi kiếm. (vo-thuat.net)

Kim Kê Điểm Đầu: gà vàng gục gặc

Bạch Hạc Lượng Sí: bạch hạc xoải cánh (một chiêu trong Thái cực quyền).

Long Tường Tiềm Để: rồng chao ẩn thấp

Tử Khí Đông Lai: mây tía phía đông

Hải Để Lao Nguyệt: mò trăng đáy bể.c

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK