Beta: Haf
Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu hơi phát run, nhưng đến cùng vẫn đáp lại.
Ánh mắt Thường Cửu dán lên trên túi xách của Thường Hành: “Bên trong là cái gì?”
Thường Hành ám muội cười cười: “Cửu ca, nói ra không tiện.”
“Em mua mấy hộp?”
“Đều mua hết rồi.” Thường Hành phô trương mà mở túi ra, “Tất cả các mùi vị em đều mua hết rồi.”
Mắt Thường Cửu sáng lên, lẹ tay móc lấy một hộp: “Cho anh mượn dùng.” Nói xong liền ôm Lan Tiểu Xuyên không thèm quay đầu mà chạy vào phòng ngủ.
Thường Hành trợn mắt há mồm đứng ở phòng khách gãi đầu một cái, quay người lại gặp trúng bức ảnh tình tứ được treo trên tường, nhất thời tức giận đến dậm chân dậm tay: “Thật lộ liễu, không biết lãng mạn chút nào cả!”
Mà người không hiểu lãng mạn – Thường Cửu trong lúc này đang ấn hai chân Lan Tiểu Xuyên lại giúp cậu thoa thuốc. Omega xấu hổ ngượng ngùng bò loạn hòng chạy trốn, Thường Cửu liền ở trên giường đuổi theo cậu, nháo tới nỗi biến luôn cái giường thành một cái chuồng heo.
“Cửu ca, này là của Thường Hành mua mà…” Lan Tiểu Xuyên bị thuốc mỡ lạnh lẽo bôi đến cười không ngừng.
“Nó dùng nhiều như vậy làm gì?” Ngón tay Thường Cửu thuận theo huyệt đạo cậu bôi qua bôi lại, “Nó chỉ muốn ở trước mặt Omega chiếm tiện nghi thôi.”
“Cửu ca cũng chẳng phải đang chiếm tiện nghi của em đấy thôi.” Lan Tiểu Xuyên cười cười cụng trán với Thường Cửu, thở hồng hộc bắt hai tay Alpha lại, “Được rồi, đừng bôi nữa mà.”
“Tôi cần thiết phải chiếm tiện nghi của em sao?” Thường Cửu chậm rãi rút tay ra, ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên đè cậu xuống giường.
“Không cần…” Lan Tiểu Xuyên gối lên cánh tay Thường Cửu cười khẽ, “Cửu ca vẫn còn tốt lắm.”
“Vậy hai ta thì sao?” Thường Cửu nắm cằm Lan Tiểu Xuyên đến gần hôn môi.
“Hai ta a…” Lan Tiểu Xuyên hôn xong mơ hồ cười cười, “Hiện tại cũng đối tốt với nhau lắm.”
“Sau này cũng sẽ tốt như vậy.” Thường Cửu hơi nhíu mày, đem người ôm vào lòng, “Đỡ hơn chưa?”
“Ừm, không còn đau nữa.” Lan Tiểu Xuyên mở rộng hai chân để Alpha nhìn bắp đùi sưng tấy của mình.
“Đừng…” Thường Cửu vội vã nhét cậu vào lại chăn, “Em lại câu dẫn tôi nữa, thuốc cũng chẳng còn tác dụng đâu.”
Lan Tiểu Xuyên lúc này mới lấy lại tinh thần, cả khuôn mặt đều vùi vào đệm chăn, chốc lát mấy ngón tay bé xinh lại chui ra nắm lấy một ngón tay của Alpha.
“Ngủ một lát đi.” Thường Cửu ôm cậu vào trong ngực vỗ về, “Mấy ngày nay em mệt mỏi rồi.”
Lan Tiểu Xuyên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ đến tận buổi chiều, sau đó bị Thường Cửu bế xuống lầu chuẩn bị ăn cơm tối, trong lúc chờ cơm thì ngồi ở trên ghế sa lon bóc nho ăn. Lan Tiểu Xuyên bóc xong một quả lại ngẩng đầu lên đút cho Thường Cửu một quả, rồi liếm liếm phần nước ngọt lịm còn sót lại trên đầu ngón tay.
“Tiểu Xuyên, đừng bóc cho tôi nữa.” Thường Cửu duỗi tay nắn eo cậu bất đắc dĩ lắc đầu.
Lan Tiểu Xuyên lúc này mới tự mình ăn một quả, tiện đà nhẹ nhàng cảm khái: “Thật ngọt.”
Thường Cửu đến gần hôn khóe miệng dính nước trái cây của cậu. Thời điểm hai người đang động tình đến đỉnh điểm, Thường Hành bỗng nhiên từ phòng ngủ vùi đầu chạy tọt ra bên ngoài với lí do cực kì củ chuối: để quên chìa khóa xe.
“Em đi đâu?” Thường Cửu buông Lan Tiểu Xuyên ra, gọi Thường Hành lại.
“Cửu ca, em không dám quấy rối anh và chị dâu.” Thường Hành đùa cợt dựa vào một bên ghế sô pha, trong túi là một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át.
Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên vào trong ngực, cười nhạo nói: “Đến anh còn nghe không ra mùi hương kia trên người em sao?” Nói xong thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc hơn chút, “Ngày mai về sớm, trong nhà có việc.”
Thường Hành nghe vậy cũng nghiêm chỉnh lại không ít, chỉ nói: “Em biết phải làm thế nào mà.”
Lan Tiểu Xuyên vểnh tai lên nghe được đến đó, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thường Hành, thấy cổ y có mấy vết hồng ngân, không nói gì, chỉ “Ồ” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Thường Cửu sờ đầu cậu.
Lan Tiểu Xuyên đỏ mặt cúi đầu, ấp úng nói: “Cổ… Cái cổ bị thương…”
Thường Cửu cùng Thường Hành đều sững sờ, sau đó Thường Hành nhanh nhẹn phản ứng lại, khoe khoang mở cổ áo ra, mặt như thiếu đòn mà đứng trước mặt anh mình lắc lư: “Cửu ca, chị dâu không cắn anh sao?”
Thường Cửu nghe tới phát cáu, nhấc chân làm bộ muốn đạp, Thường Hành liền như một làn khói chạy bay biến không còn tàn ảnh, chỉ còn mỗi tiếng cười vẫn vang vọng trong vườn hoa.
Lan Tiểu Xuyên tự biết nói sai, sợ sệt núp trong lồng ngực Alpha không dám ngẩng đầu.
Thường Cửu mím môi mở áo mình ra, lại ấn gáy Lan Tiểu Xuyên trầm giọng nói: “Cắn tôi.”
Lan Tiểu Xuyên phiền phiền nhiễu nhiễu lấy đầu răng cắn cổ Alpha, định dùng sức nhiều lần, cuối cùng lại không dũng khí cắn xuống. Cổ Thường Cửu bị mài đến ngứa, chờ mãi không thấy Lan Tiểu Xuyên cắn vào, rốt cục đành bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Được rồi, đùa em thôi.”
Lan Tiểu Xuyên vô cùng đáng thương ngẩng đầu, lấy tay xoa xoa hõm cổ Thường Cửu: “Em không nỡ.”
“Không nỡ?” Thường Cửu thấy khóe môi Omega lóe lên một vạt thủy châu óng ánh, liền không khỏi động lòng, nheo mắt lại kích thích cậu, “Vậy lỡ như bị người khác cắn…”
Lan Tiểu Xuyên vừa nghe lời này liền lập tức vồ tới, dùng răng nanh ấn sâu vào gáy Thường Cửu, khiến trong khoang miệng thoáng hiện lên một mùi máu tanh.
Thường Cửu hài lòng thở phào một cái: “Chỉ cần làm thế này thôi là được rồi?”
Lan Tiểu Xuyên lại sợ đến khóc ra nước mắt: “Trầy… Trầy da…”
“Không có gì.” Thường Cửu buồn cười đem người ôm vào lồng ngực hôn môi, “Chỉ muốn nơi đó có dấu răng của em.”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy lại nơm nớp lo sợ cắn Thường Cửu thêm một cái, lần này không chảy máu, thế nhưng để lại một dấu ấn đỏ chót.
“Nghiện rồi?” Thường Cửu mở cổ áo ra cho Lan Tiểu Xuyên xem phía sau lưng mình, “Phía sau em cào cũng không ít, chỉ mỗi cắn là không chịu thôi.”
“Cửu ca, anh vì sao lại không ngăn cản em…” Lan Tiểu Xuyên đau lòng sờ vệt hồng đỏ trên vai Alpha.
“Cản em làm gì?” Thường Cửu nắn quai hàm cậu, “Để Thường Hành ở trước mặt tôi khoe khoang?”
“Cửu ca anh vẫn còn để ý cái kia sao?” Lan Tiểu Xuyên nhịn không được bật cười.
Thường Cửu tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, sau đó ảo não oán giận: “Lúc nãy lẽ ra phải cho Thường Hành xem lưng chứ, giận quá nên quên mất.”
Lan Tiểu Xuyên vội vã vồ tới giúp hắn cài cúc áo lại, tư thế vội vội vàng vàng này bỗng khiến Thường Cửu tức giận.
Alpha ấn bắp đùi Lan Tiểu Xuyên lại, đem người đè xuống ghế sôpha: “Không thấy vui khi tôi khoe cho người khác biết tôi đã có Omega?”