Cô ấy có một mái tóc dài đến ngang vai, mặc một chiếc váy hoa màu xanh lam, dáng người mảnh khảnh và có hơi ốm một chút, nhưng đôi lông mày cùng đôi mắt của cô ấy lại thanh tú lạ thường. Cũng không biết là có phải do sắc trời đã tối mà ánh đèn trong phòng thì lại mờ và không đủ ánh sáng hay không, nhưng làn da của cô ấy rất trắng, nó trắng đến mức gần như có thể phản quang, giống như men của gốm sứ vậy.
Cô cứ như vậy mà lặng lẽ đứng ở đó, hòa vào làm một cùng với hoàn cảnh xung quanh... Cái gì là bồng tất sinh huy (*) cơ?
(*): Bồng tất sinh huy(蓬 荜 生 辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…
Tuy rằng lời miêu tả này cũng không thích hợp để dùng cho tình cảnh như thế này, nhưng thật sự là vào giây phút này đây, cái thôn Chu Gia mà ông ta vẫn luôn luôn chán ghét ở trong lòng, dường như lại bởi vì cô gái nhỏ đang đứng ở kia mà trở nên sinh động hơn.
Ông ta mới chỉ không gặp cô có mấy năm, mà cô lại ở trong vùng nông thôn trên núi này, sao có thể lớn lên lại bỗng dưng xinh đẹp và mỹ miều đến như vậy?
"Yểu Yểu."
Ông ta ngẩn người mất một lúc lâu rồi mới ngập ngừng cất tiếng gọi.
"Cháu chào bác."
Lâm Yểu giật giật khóe miệng nhìn ông ta rồi lên tiếng chào hỏi.
"Haizzz."
Sau khi hai người chào hỏi nhau xong, lại chỉ nhìn nhau chứ không nói thêm lời nào, Chu Đại Hoè mới thở dài, đứng dậy, thận trọng nói: "Kiến Minh, không phải anh nói là anh có chuyện muốn nói riêng cùng với Yểu Yểu sao? Vậy sao hai người không đi ra phía sân sau mà nói chuyện một lúc đi? Em cùng với Đông Mai sẽ đi gọi một vài món ăn về đây, và đến thời gian ăn cơm thì em sẽ đi ra gọi hai người vào ăn sau."
"Được ạ."
Lâm Kiến Minh chưa kịp nói gì, mà Lâm Yểu đã trả lời trước.
So với tâm tình đang cực kỳ hỗn loạn và bối rối của Lâm Kiến Minh, thì Lâm Yểu lại hoàn toàn trái ngược mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả.
Cô quay sang nở một nụ cười rất tươi với Lâm Kiến Minh và nói: "Vậy chúng ta đi thôi, bác."
Lâm Kiến Minh lại bị nụ cười đó của cô làm cho sửng sốt, rồi mang theo tâm trạng phức tạp mà đi theo cô ra đến sân sau.
Trên chiếc bàn gỗ ở sân sau, Lâm Yểu đẩy một tách trà hoa đào đến trước mặt của Lâm Kiến Minh, nói: "Bác uống thử xem, cháu pha trà hoa đó."
Lâm Kiến Minh duỗi tay ra rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, mùi thơm nhàn nhạt, vị ngọt xen lẫn vị đắng.
Ông ta là người thích uống trà, nhưng trong trí nhớ của ông ta, rõ ràng là ở thôn Chu Gia này chỉ có nước lọc, chứ ngoài ra không có bất kỳ loại nước nào khác kể cả trà.
Không ngờ rằng tới bảy năm sau, ông ta lại thật sự được uống một chén trà hoa ở đây.
Đứa trẻ này … không nghĩ rằng Chu Xảo Nương vậy mà lại có thể nuôi nấng lên một đứa trẻ tuyệt vời như vậy.