Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên thức dậy, sau khi hai người rửa mặt xong thì đi ra sân bắt đầu luyện kiếm.
“Hôm nay cũng không búi tóc sao? Nếu bị kiếm của ta cắt phải thì làm sao bây giờ?” Nhìn mái tóc Đông Phương Bất Bại xõa tung, Dương Liên vừa cười vừa hỏi.
Đông Phương Bất Bại chắp tay sau lưng nhìn Dương Liên đang vô cùng hăng hái. “Liên đệ cứ thử xem.”
Dương Liên bị biểu tình của Đông Phương Bất Bại chọc cười, hít sâu một hơi liền xông tới.
Nhẹ nhõm lướt qua, Dương Liên căn bản không cách nào tiếp cận thân ảnh của Đông Phương Bất Bại, trong lúc đó Đông Phương Bất Bại lại còn không ngừng chỉ đạo Dương Liên.
Dương Liên buông kiếm chống tay lên một thân cây trong sân nghỉ tạm, luyện tập tròn một canh giờ hiện tại cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, mà Đông Phương Bất Bại lại là thoạt nhìn không một chút biến hóa nào.
“Liên đệ, ngươi thử vận nội lực trong người lên ổn định hơi thở.”
Dương Liên làm theo lời nói của Đông Phương Bất Bại, trong nháy mắt liền cảm thấy cảm giác hụt hơi vừa rồi hoàn toàn biến mất.
“Lúc luyện võ quan trọng nhất là phải bảo trì thể lực, vì vậy nội tức vận chuyển trong cơ thể không phải chỉ dùng trên thân kiếm mà còn ổn định hơi thở, như vậy mới có thể kéo dài trạng thái đỉnh phong.” Đông Phương Bất Bại bước tới dùng tay áo lau mồ hôi cho Dương Liên.
Dương Liên thuận thế kéo tay của Đông Phương Bất Bại, thân thể của hắn hơi hướng về phía trước.”Đừng nhúc nhích…”
Thấy Dương Liên đưa tay về phía mái tóc của mình, trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia bối rồi, vội vàng cản bàn tay đối phương lại. “Được rồi, ta đi làm điểm tâm, ngươi luyện nội công đi.”
Dương Liên kéo Đông Phương Bất Bại lại, một tay kéo khẽ mái tóc của y.”Đừng nhúc nhích, trên đầu có thứ gì đó.” Nói rồi vươn tay nhặt xuống một chiếc lá cây.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút rồi thả lỏng hô hấp, cầm lấy bàn tay Dương Liên cười cười. “Được rồi, ngươi ở đây luyện tập thêm một chút, làm xong điểm tâm ta gọi ngươi.”
Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại đã rời đi thì cúi xuống cầm lấy thanh kiếm trên mặt đất, trầm mặc nhìn về phiến lá trong tay. Vừa rồi khi hắn đưa tay lên tóc Đông Phương Bất Bại rõ ràng cảm nhận thân thể đối phương cứng ngắc, thần sắc cũng khẩn trương hơn. Là bởi vì sợ hắn thấy tóc bạc của y sao?
Dương Liên u ám nhìn về phía nhà bếp, từ sáng hôm qua hắn đã phát hiện thần thái của Đông Phương Bất Bại có chút không đúng, khi nãy trong lúc luyện kiếm lại tình cờ thấy được tóc mai của Đông Phương Bất Bại có sợi bạc, vốn hắn còn muốn giúp Đông Phương Bất Bại nhổ đi, thế nhưng thái độ của đối phương trong nháy mắt làm y hiểu rõ. Đông Phương rất để ý việc này!
Ăn điểm tâm xong, Dương Liên liền vào phòng tập nội công, mà Đông Phương Bất Bại lại ngồi ở bên cạnh.
Nhìn gương mặt trẻ trung tuấn tú của Dương Liên đang bình thản nhắm mắt, Đông Phương Bất Bại không khỏi dâng lên cảm giác say đắm, y lại quay đầu về phía tấm gương hất hất vài sợi tóc, một đường chỉ bạc hiện ra khiến tay y run lên, Đông Phương Bất Bại vươn tay nhổ cọng tóc xuống, bàn tay cầm lược lại siết chặt hơn một chút.
Lúc Dương Liên mở mắt ra đã thấy Đông Phương Bất Bại ngồi đờ ra bên cửa sổ.
“Liên đệ, ngươi luyện xong rồi sao? Để ta xem một chút.” Lúc Dương Liên đi đến bên cạnh, Đông Phương Bất Bại mới giật mình phát hiện, mỉm cười kéo kéo cổ tay của hắn dò xét.
“Thế nào?” Dương Liên cúi người đặt cằm lên cổ Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng hỏi.
“Nội lực của Liên đệ tăng trưởng rất nhanh.” Đông Phương Bất Bại cầm lấy cổ tay của Dương Liên, nhãn thần sáng lên, cao hứng nói.
Đông Phương Bất Bại mới vừa nói xong, đôi môi liền bị Dương Liên chặn lại.
Nụ hôn dây dưa không dứt, khi hai làn môi tách ra y phục của Đông Phương Bất Bại đã bị cởi ra phân nửa, người thì bị Dương Liên đặt trên nhuyễn tháp vuốt ve.
“Đông Phương, tâm tình của ngươi không tốt.” Nằm trên người Đông Phương Bất Bại, Dương Liên vừa vươn tay vào y phục của đối phương vừa nói.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại vốn đang ửng đỏ, ánh mắt mê lý, thế nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Dương Liên thì liền thanh tỉnh hơn một chút, nghiêng đầu sang bên. “Không có… Liên đệ!!”
Thừa lúc Đông Phương Bất Bại không có phòng bị, Dương Liên đưa một ngón tay sáp nhập, thấy đối phương hơi nhíu mày mới thả lỏng động tác trên tay để người kia thích ứng. Dương Liên dùng tay vuốt ve trán y, nói “Ta đã nhìn ra vì sao tâm tình ngươi không tốt.”
Đông Phương Bất Bại mím nôi, ánh mắt cũng bất chợt ảm đạm, Dương Liên thấy vậy thì vươn tay vuốt ve sợi tóc của Đông Phương Bất Bại, thấy thân thể người bên dưới cứng đờ thì vươn tay kéo một sợi tóc xuống.
“Là vì cái này sao?” Dương Liên hơi vuốt ve vùng tóc mai đã bắt đầu điểm bạc của Đông Phương Bất Bại hỏi.
“Liên đệ đã thấy từ sớm rồi sao?” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, trên khóe miệng treo một nụ cười khổ, y vươn tay vuốt ve gương mặt anh tuấn trước mắt. “Liên đệ, ngươi còn trẻ như vậy, mà ta… ngô, Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại còn chưa nói hết lời đã bị sự tiến nhập đột ngột của Dương Liên cắt đứt.
Dương Liên động thân thể, tận tâm khơi mào *** của đối phương, khi thấy thần sắc của Đông Phương Bất Bại dần mê ly mới hơi dừng lại để y có một chút thanh tỉnh, nỉ non. “Ta thích thân thể của Đông Phương, mỗi phân mỗi tấc đều thích.”
Dục vọng vừa hơi hạ xuống, Đông Phương Bất Bại đã nghe được lời nói phiến tình này nhất thời mặt đỏ rực lên, trong mắt cũng lộ ra nhu tình, bàn tay vươn lên ôm chặt lấy cơ thể của Dương Liên.
“Đông Phương, vô luận ngươi có bề ngoài như thế nào ta cũng thích.”
“Nhưng ta sẽ từ từ già đi, tóc bạc mỗi lúc một nhiều, trên mặt cũng có nếp nhăn, khi đó Liên đệ nhìn ta sẽ thấy…” Đông Phương Bất Bại ôm chặt Dương Liên, tựa đầu vào trong lòng y, giọng nói mang theo cảm xúc bi thương cùng với không cam lòng.
“Chờ tóc của ngươi bạc hết, nếp nhăn đầy mặt, phỏng chừng ta cũng đã già rồi, khi đó hai chúng ta đều là lão nhân, làm gì có việc ai ghét bỏ ai.” Nói xong Dương Liên cũng không nhịn được nghĩ đến hình ảnh kia, nhất thời bật cười.
Thấy thần sắc Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười, Dương Liên lại cọ cọ lên mặt y. “Đông Phương lão đầu, bây giờ hẳn không phải là lúc suy nghĩ nhiều như vậy đâu. Hửm?” Nói xong dưới thân khẽ động, Đông Phương Bất Bại liền ngâm nga một tiếng, đồng thời cũng bị xưng hô của Dương Liên chọc cười.
Thấy Đông Phương Bất Bại cười ra tiếng, Dương Liên nhất thời yên lòng cũng không nhịn nữa, động tác trên người Đông Phương Bất Bại cũng mãnh liệt hơn, chỉ chốc lát sau đã khiến trong đầu y hoàn toàn hỗn độn, ánh mắt cũng chỉ còn lại dục vọng.
Đợi khi sắc trời dần tối, Dương Liên mới tha cho Đông Phương Bất Bại, lúc này y đã mơ mơ màng màng từ lâu rồi.
Dương Liên đặt Đông Phương Bất Bại lên trên người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, vô cùng khiêu khích đụng chạm, nhất thời khiến Đông Phương Bất Bại lại lần nữa bị trêu chọc tỉnh.
Đông Phương Bất Bại khẽ rên rỉ trong cuống họng, thân thể ở bên dưới Dương Liên xoay quanh, lắc đầu nhìn Dương Liên “Liên đệ, từ bỏ… Ta từ bỏ.”
Bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái, Dương Liên nghe được tiếng rên rỉ run rẩy của Đông Phương Bất Bại. “Nói sau này không nghĩ lung tung nữa.” Dương Liên cười xấu xa, nghiêng người ôm Đông Phương Bất Bại vào trong lòng uy hiếp.
Đông Phương Bất Bại thở gấp vài tiếng, lại bị ngón tay của Dương Liên ở trong cơ thể làm cho chết đi sống lại, nhất thời lắc đầu nói: “Không được rồi, ta không suy nghĩ lung tung nữa, Liên đệ tha cho ta đi!”
Nghe được Đông Phương Bất Bại cầu xin tha thứ Dương Liên mới hài lòng, ngón tay kích thích nơi nhạy cảm trong cơ thể Đông Phương Bất Bại, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy thân thể đối phương siết chặt kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó lại xụi lơ trong ngực hắn. Dương Liên cúi đầu nhìn, phía trước Đông Phương Bất Bại cũng chảy ra một ít dịch màu trắng đục mặc dù có vẻ vô cùng thưa thớt.
Sau đó ngón tay lại tiếp tục quấy rối trong cơ thể Đông Phương Bất Bại thêm một vòng.
“Liên đệ, ta từ bỏ, tha cho ta đi!” Đông Phương Bất Bại cho rằng Dương Liên còn muốn tiếp tục, nhất thời sợ đến tỏ vẻ đáng thương ôm chặt cánh tay của Dương Liên.
“Ta giúp ngươi lấy những thứ bên trong ra.” Dương Liên vỗ vỗ lưng Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói, sau khi lấy những thứ trong cơ thể y ra liền kéo tấm chăn ở bên cạnh lên đắp lên người y.
Trên người bị mồ hôi thấm ướt, Đông Phương Bất Bại khó chịu vặn vẹo cơ thể.
“Cứ đắp tạm trước đã, ta đi nấu nước, bây giờ khí trời cũng lạnh đừng nên để cảm lạnh.” Dương Liên vỗ vỗ chăn nói, sau đó thấy Đông Phương Bất Bại ôm chặt chăn không hề cử động mới mỉm cười hôn lên môi y, rồi đứng dậy mặc y phục bước ra ngoài..
Đợi đến khi Dương Liên chuẩn bị nước ấm xong, Đông Phương Bất Bại đã ngủ thiếp đi từ lâu, vì vậy Dương Liên chỉ cười cười ôm người mang đi.
Mãi đến khi Dương Liên thả Đông Phương Bất Bại vào trong nước người nọ mới tỉnh lại, rũ mắt. “Liên đệ…” Trong lúc mơ mơ màng màng, Đông Phương Bất Bại vừa nhìn thấy người trước mặt là Dương Liên liền yên tâm ngủ mất.
Ôm lấy Đông Phương Bất Bại cùng nhau tắm, Dương Liên lại dùng khăn mặt lau khô người cho y rồi ôm về giường.
Danh Sách Chương: