Thật lạ là mỗi lần anh rời giường cô đều chẳng hay biết, cô nhớ bản thân đã luôn có chứng mất ngủ kể từ khi bề bộn với cuộc sống, chỉ cần động tĩnh dù là nhỏ nhất cũng khiến cô tỉnh giấc. Vậy mà suốt những ngày qua cô đều ngủ thẳng giấc, thật quá lạ kì rồi.
Lúc dùng tiến vào phòng ăn, Dì Diệp hướng cô thần bí cười, khiến cô không khỏi ngượng ngùng, không ngờ việc cô đến kỳ, cả trang viên đều biết.
Nhìn bữa sáng trước mặt cô cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên có người tự tay hầm canh mộc nhĩ đường đỏ.
Dù chỉ là sự quan tâm nho nhỏ nhưng bất giác cảm thấy hảo ấm áp. Đột nhiên nghĩ đến gì đó cô bèn hỏi:
- Dì à, Dung Trạch, anh ấy ghét ăn món gì ạ?
- Hửm?
- Con định nấu chút món đơn giản, trưa nay mang lên văn phòng cho anh ấy!
- Cạch, loảng xoảng..
* * *
- Dì xin lỗi, dì.. hơi bất ngờ.
Nhận thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Sở Tịnh Nhiên chỉ biết cười trừ, không sao, còn nhiều thời gian, ấn tượng không tốt ban đầu cô sẽ cố gắng cải thiện.
Cũng tự gõ trong đầu, cô quên mất Mộng Hàm trước nay chưa từng vào bếp, có một lần "cô" vào xém xíu đốt cả gian bếp do buổi tối đói bụng, nên khi nghe cô muốn nấu ăn mọi người mới phản ứng lớn như vậy.
Thành thật nghe lời làm theo hướng dẫn đó là bộ dạng lúc này của Sở Tịnh Nhiên. Mặc dù bản thân cô không những biết nấu ăn mà còn rất ngon nhưng thân xác này không biết, vậy nên cần từ từ thao tác dưới bao con mắt, khiêm tốn học hỏi đầu bếp của Mộ gia mời về.
Cuối cùng thành quả hoàn tất, khiến mọi người kinh ngạc tấm tắc khen ngon, sau đó chuẩn bị xe đồ đạc để cô mang đến công ty.
* * *
Nhìn tòa cao ốc của tập đoàn JK sừng sững trước mặt, bước xuống xe cô không khỏi chôn chân tại chỗ giây lát.
Lúc trước Sở Tịnh Nhiên cô từng đến đây nhưng ở thân phận một đối tác, chỉ là khi cô mang thai nôn nghén quá mức, đã để Lương Hữu Trác thay cô chủ trì hạn mục còn bản thân chú ý dưỡng thai nhưng sau đó không lâu chẳng biết vì sao công ty của cô và JK lại thành đối thủ.
Hiện tại với thân phận mới Dương Mộng Hàm, thật là chuyện cười khi người làm vợ này chưa từng đến công ty, là chính "cô" tự mua dây buộc mình, không công khai với bên ngoài, hôn lễ càng không nói đến chỉ có gia đình hai bên tham dự.
Nhìn túi đựng bữa trưa, không khỏi cười khổ: Đây có được tính lần đầu theo đuổi người khác phái, chủ động mang cơm lên công ty cho chồng tú ân ái như trong mấy cuốn ngôn tình bản thân từng đọc. Hảo ngại ngùng, dù sao trước đây bản thân cũng là Lương Hữu Trác một mực theo đuổi, là mối tình đầu thời đi học, bản thân chưa kịp cảm giác yêu ai, theo đuổi ai đã kết hôn.
Đại sảnh công ty có hai nữ lễ tân xinh đẹp, cô tiến lên chào hỏi
- Dạ, chào chị, em có thể giúp gì cho chị ạ?
- À, tôi đến tìm Mộ Dung Trạch anh ấy có ở văn phòng chứ?
- Mộ tổng? Không biết chị có hẹn trước hay không ạ?
- À, hẹn trước, thật ra là không. Tôi đến đột xuất anh ấy không biết.
Cô gái nhỏ đang niềm nỡ chào đón, và thiếu nữ khác, tuổi tác có vẻ lớn hơn đang chăm chú vào máy tính trước mặt, nghe vậy đồng loạt nhíu mày, không khỏi ngước nhìn, quan sát, lại nhìn theo túi giấy cô cầm theo, sau đó là từng biểu cảm khác nhau có nghi hoặc, tò mò, lẫn khinh thường chế giễu nhưng vẫn làm theo lệ thường.
- Chị thông cảm nếu không hẹn trước, không được lên ạ. Chị tên gì để em gọi hỏi bên trên giúp mình nhé?
- S.. Dương Mộng Hàm, cảm ơn.
Cô gái nhỏ kia hình như là người mới nên thái độ rất chuẩn mực sợ bị phát hiện sai phạm.
Nhưng từ cuộc gọi sắc mặt của nhân viên càng không ổn hình như bị mắng.
Sở Tịnh Nhiên bắt trúng trọng điểm, trong cuộc thoại hóa ra anh đang họp, không nghĩ tới, chỉ là một bữa trưa mà phiền phức như vậy. Cô cũng muốn nói ra thân phận của bản thân nhưng lại nghĩ hay là thôi vẫn để quyền chủ động nơi anh, quan hệ của bọn họ trước giờ chưa được công bố lại vừa chiến tranh lạnh, ly hôn lại cận kề, hiện tốt hơn đang trong giai đoạn tìm hiểu nếu cô nói ra lỡ may anh nghĩ cô có tâm cơ..
Sau hồi suy nghĩ cô định hay là về nhà trước? Giọng điệu âm dương quái khí, dù rất nhỏ nhưng cố ý từng chữ rất rõ ràng cứ thế truyền vào tai cô.
- Tống Noãn, em biết không, có loại người ỷ bản thân có chút tư sắc còn nhỏ tuổi, lại học xấu, thích câu dẫn muốn biến thành phượng hoàng. Tôi đây ghét nhất loại phụ nữ chỉ biết leo lên giường của đàn ông. Thật không muốn mặt.
Sở Tịnh Nhiên lúc này mới quan sát kĩ khởi nguồn của tiếng nói phát ra kia, khuôn mặt đều đặn, cũng ưa nhìn chỉ là trang điểm quá đậm như thiếu phụ không hợp với tuổi tác. Là nhân viên bên cạnh của cô gái nhỏ- Tống Noãn đáng yêu trò chuyện nãy giờ với mình.
Tống Noãn giật mình, khiếp sợ nhìn đồng nghiệp mình lại thái độ như vậy với khách hàng.
Sở Tịnh Nhiên cũng thật kinh ngạc cho màn chỉ cây dâu mắng cây hòe này, "Bản thân có đắc tội với cô ta?", "Không á!" Nếu là Dương Mộng Hàm thật chắc đã nhào vào tát vỡ mồm người phụ nữ này rồi.
- Ừm, quả thật tôi cũng ghét loại phụ nữ đó, nhưng càng ghét loại, thích muốn chết mà giả vờ thanh cao. Suốt ngày ôm mộng tưởng, trang điểm lộng lẫy, chỉ được cái mã bề ngoài nhưng tâm hồn thối nát, để quên óc ở nhà.
Ả nhân viên trợn mắt há hốc mồm, đứng phắt dậy la lối.
- Con khốn, cô nói ai giả vờ thanh cao, tâm hồn thối nác. Cô là nói bản th..
- Hóa ra ở đây nhân viên kém đến vậy. Tôi đã hiểu.
Sở Tịnh Nhiên cười khẽ, ung dung cao quý nhìn người phụ nữ mới hai câu đã lộ bản chất, có tật giật mình. Ánh mắt cô như biết nói, chỉ lẳng lặng nhìn khiến đối phươngkhông khỏi câm lặng.
Là người phụ nữ từng trải, lịch thiệp cũng không chấp nhận người khác sỉ nhục bản thân như vậy, huống chi cô là đến tìm chồng hợp pháp của mình, cô đâu có sai.
Cái ý định về nhà nhanh chóng bị quẳng sau đầu.
Trước khí chất trên người, dù gương mặt đang cười nhưng khiến người khác không rét mà run. Cô nhỏ giọng từ tốn nói với cô gái nhỏ tên Tống Noãn.
- Tống Noãn em gọi điện lại cho chị nói..
* * *
- Mau lên, chị lại phòng đằng kia ngồi chờ.
Sau khi nhận lệnh, Tống Noãn không khỏi đứng hình, nuốt nước miếng, thật muốn khóc, cô không dám trần thuật lại cho vị thư kí Tổng giám đốc nhưng nghĩ tới bộ dáng mặt mài tái mét, trắng bệch của Ninh Như, cô không khỏi cười giễu, hạ quyết tâm thuật lại đúng từng từ từng chữ vị nữ sĩ kia đã nói, thầm nghĩ: Cho cô ngạo mạn, thường ngày ức hiếp người mới là tôi, đáng đời. Hôm nay cô xong đời.
Lúc này trên tầng bốn mươi chín, trong phòng đang hết sức căng thẳng, mọi người thay nhau đổ mồ hôi, bọn họ đã họp hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa có quyết sách. Vị lãnh đạo này của bọn họ, nhìn thì có vẻ ôn hòa dễ gần nhưng nụ cười chưa từng đạt tới đáy mắt, không bao giờ lộ biểu cảm thật, mọi vấn đề anh đều nắm trong bàn tay chưa từng thất thủ.
Cuối cùng thì cuộc họp cũng tạm thời dừng lại, bọn họ nhận ra không khí không ổn, bèn tranh thủ rời đi, bản kế hoạch được cho hạn chót, nộp hoàn chỉnh lại vào tuần sau.
- Mộ tổng..
Mộ Dung Trạch nhăn mày, xoa nhẹ thái dương, nhìn vị trợ lý Tần luôn tác phong nhanh nhẹn hiện giờ ấp a ấp úng khẽ liếc mắt trầm giọng nói
- Xảy ra chuyện gì?
Trợ lý Tần nhớ lại nửa chén trà trước, thư kí Lý bỗng nhiên nói vào bên tai hắn.
- Là thiếu phu nhân đến.. tìm ngài, cô ấy nói..
Đang xem bản kế hoạch trên bàn, người trong miệng trợ lý Tần vừa nói ra anh không khỏi sửng sờ.
- Cậu vừa nói ai? Có chuyện gì thì cậu nói luôn một thể, tôi không thích suy diễn.
- Em đến để câu dẫn anh, nếu anh không xuống, tối nay anh ngủ thư phòng đi. Khụ, thiếu phu nhân nói vậy đó ạ.
Xoảng!
Thì ra một vị quản lý cấp cao của công ty thấy cửa không khóa bèn vào lại bắt gặp chuyện không nên nghe, thấy vị tổng giám đốc đứng lên cũng giật mình đụng phải bình hoa phía sau.
- Có việc?
- Không.. tôi thấy còn một chi tiết trong bản kế hoạch cần chỉnh sửa, sẽ hoàn tất sớm nhất có thể. Cảm ơn Mộ tổng cho thêm thời gian. Tôi không nghe thấy gì hết.
Nói rồi vị quản lý ấy vội rút nhanh, sợ lửa dẫn lên người.
Ông không nghĩ lại nghe được tin nóng đến vậy, nhưng rất nhanh khôi phục lại, tự biết không thể nói bậy.
Mộ Dung Trạch hơi chút xuất thần, không nghĩ tới cô đến công ty, lại càng không nghĩ tới cô đến nhưng đem theo oanh động như vậy.
Lúc này tại sảnh lớn công ty, Sở Tịnh Nhiên ung dung xem điện thoại ngồi chờ, mặc lời nhạo báng của nữ lễ tân tên Ninh Như không có não kia.
Chỉ là khi nghe tiếng "Đing" kia, cô không khỏi thất thần, như ý thức gì đó, dự định ban đầu là đến khiến anh bất ngờ, nhưng tình hình hiện giờ, sao có thể dùng từ bất ngờ phải nói kinh động luôn ấy chứ, cô sẽ không bị mắng chứ.
Thật khổ quá mà, muốn khóc.
Đang nghĩ vớ va vớ vẫn, chăm chăm vào điện thoại, một đôi giày tây rơi vào trong tầm mắt, bóng đen đã che khuất tầm nhìn của cô.
- Thình thịch.. thình thịch..
Khẽ nuốt ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, ngước mắt lên, khuôn mặt nháy mắt thay đổi, từ ảm đạm, trở nên rạng rỡ, mắt long lanh sáng như sao, chỉ còn thiếu nhảy cẩng lên.
- Anh đến rồi!