“Mình nói mà, Chu Lịch Sâm đó mười phần thì có tám chín phần là có ý với cậu, cậu còn không tin. Bây giờ trợ lý của người ta đã thừa nhận luôn rồi, cậu phục chưa?” Tiểu Lâm đi đến trước mặt cô, bà tám nói.
Hạ Ảnh trợn mắt nhìn cô, thật ra là lười để ý đến cô, “ Người ta có thể chỉ là nói đùa thôi.”
“Khinh!” Tiểu Lâm mắng một chữ, rất khinh bỉ mà nhìn cô, “Chuyện này có thể nói đùa?Sao anh ấy lại không đi nói đùa với Tô Mạn Giai?”
Hạ Ảnh:“……Sao cậu biết anh ta không nói giỡn với Tô Mạn Giai như vậy?”
Tiểu Lâm hừ một tiếng, “Người như Tô Mạn Giai, người bình thường đều không thể nhìn trúng cô ra, tính cách đó ai mà chịu cho được.”
Hạ Ảnh:“……” Vậy thì chưa chắc, lỡ như có ai đó có khẩu vị này thì sao?
Khi Từ Triệt đến phim trường, vừa hay là lúc trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, Chu Lịch Sâm đứng trong phòng nghỉ, đang nói chuyện với đạo diễn, Tô Mạn Giai đứng ở một góc, lâu lâu thì cười nói hai câu. Từ Triệt thấy có chút kì lạ, Tô Mạn Giai bị đạo diễn Lưu mắng qua vài lần, dựa vào tính cách của cô khi gặp đạo diễn Lưu không phải nên nhăn mặt sao, sao lần này lại cười nói vui vẻ với ông ấy?
Đạo diễn Lưu rất bận, nói vài câu với Chu Lịch Sâm liền rời đi, lúc đi còn nhìn Tô Mạn Giai một cái, mà Tô Mạn Giai cũng không quan tâm, đứng đó vẫn giữ nụ cười trên mặt. Từ Triệt phản ứng lại, người ta không phải đang nói chuyện với đạo diễn Lưu, mà là muốn tiếp cận người nào đó!
Từ Triệt ho vài tiếng lắc đầu, tên này dù là đi đến đâu cũng mang theo ánh sáng chói loá, chỉ tiếc là tên này là một chất cách điện, không hề có phản ứng với ai, ngoại trừ Hạ Ảnh ra. Anh rất không hiểu, tên này chú ý con gái người ta từ khi nào vậy, tại sao anh không biết gì cả.
Sau khi đạo diễn Lưu rời đi, Chu Lịch Sâm đi đến chỗ khác ngồi xuống, sau đó lấy kịch bản ra, người ta đây là không muốn quan tâm người nào đó, nhưng người nào đó không hề biết tự giác, đi qua đó tìm ghế ngồi cạnh anh, tiếp tục đến gần anh. Chu Lịch Sâm lâu lâu ngẩng đầu đáp lại cô hai câu, trong lời nói mang theo sự lãnh đạm và không nhẫn nại, nếu là người khác thì đã sớm rời đi rồi, nhưng Tô Mạn Giai vẫn ngồi đó nói từng chủ đề một.
Từ Triệt cảm thấy mắc cười mà nhún vai, rất biết thời thế mà đi qua đó, nói với Chu Lịch Sâm:“Tìm nửa cái phim trường, hoá ra cậu ở đây, gọi điện cho cậu sao không bắt máy?” Nói xong, giả vờ như vừa phát hiện Tô Mạn Giai ở đó, biểu cảm có chút khoa trương nói:“Úi, Tô tiểu thư cũng ở đây?”
Nhìn thấy Từ Triệt, nụ cười trên gương mặt của Tô Mạn Giai mất dần, cô rất ghét người này, đặc biệt là mồm miệng của hắn, thấy gì là nói đó, còn chọn những câu vô cùng khó nghe, miệng mồm của trai mà cứ lải nhải, cô rất khó chịu, Chu Lịch Sâm sao lại tìm quản lý như vậy.
Từ Triệt vừa đến, Tô Mạn Giai không còn tâm trạng gì nữa, vừa định viện cớ để rời đi, thì thấy Từ Triệt cười hơ hơ mà nhìn mình, nói:“Nghe nói Tô tiểu thư lại nhận phim mới, Tô tiểu thư không hổ danh là tiểu hoa nổi tiếng nhất đó, bộ này chưa quay xong, đã có tài nguyên tìm đến, lịch trình sắp xếp kín như vậy, chẳng trách không có thời gian đọc kịch bản.
Trong lòng Tô Mạn Giai vốn rất đắc ý, nhưng khi nghe được nửa câu, gương mặt lập tức đen lại, tên này đang cố ý châm biếm cô sao?Giá của cô cao như vây, lịch trình lại kín như thế, sao mà có thời gian đọc kịch bản?Lại nói nữa, cô không nhớ lời thoại thì sao chứ?Hậu kỳ có hoà âm phối khí, nhớ thoại vốn không quan trọng, trừ đạo diễn Lưu ra, những đạo diễn khác đều không nói gì!
Nhiều lần bị chế nhạo như vậy, Tô Mạn Giai tức giận, liếc Từ Triệt một cái, cười nói:“Từ tiên sinh đúng là ăn củ cải mà lại lo củ cải có độc, bây giờ phim ảnh có hậu ký phối âm, nhớ lời thoại hay không vốn không hề quan trọng. Tôi quay nhiều phim như vậy, cũng không có đạo diễn nào bất mãn với tôi, đương nhiên, ngoại trừ đạo diễn Lưu ra, tại sao Từ tiên sinh cứ ba lần bảy lượt đến châm biếm tôi?”
Từ Triệt cười nhẹ, rờ mũi cười nói:“Theo như những gì tôi biết, những bộ phim mà Tô tiểu thư đóng, điểm số cũng không cao lắm.”
“Anh!” Tô Mạn Giai đen mặt, nghiến răng mà liếc nhìn Từ Triệt, rất muốn tát cho anh một bạt tai, cái miệng của anh đúng thật là thiếu vài cái nắm đấm!
“Điểm cũng không cao lắm?Lượt xem nhiều là được.” Tô Mạn Giai đỏ mặt cãi lại, phim mà cô đóng có bộ nào là không nằm trong top 3 lượt xem nhiều nhất đâu chứ!Điểm số cao thì sao?Lượt xem không nhiều thì cũng là thừa thãi.
Từ Triệt thấy cô tự tin như vậy, thật sự nhịn không được mà cười rộ lên, “Đúng đúng đúng, tác phẩm của Tô tiểu thư đúng là có lượt xem rất cao, chẳng qua……” Từ Triệt cố ý giảm tốc độ nhìn cô, cười nói:“Chẳng lẽ Tô tiểu thư không biết sao?Lượt xem có thể làm giả.”
Tô Mạn Giai xém chút là tức đến ói máu, lời nói này của đối phương rõ ràng là ám chỉ lượt xem phim của cô nhiều như vậy, hoàn toàn là vì được làm giả. Tô Mạn Giai tức giận đến đỏ mặt, trợn mắt nhìn Từ Triệt, cô rất không hiểu sao đối phương cứ chống đối mình, hình như cô cũng không đắc tội gì với anh ta.
Tô Mạn Giai thấy mình không nói lại anh, liền dời ánh mắt về phía Chu Lịch Sâm, “Chu lão sư, đây là trợ lý kiếm quản lý của anh sao, tôi tự hỏi mình đắc tội anh ta ở đâu, sao anh ta vừa nhìn thấy tôi, cứ phải bắt bẻ tôi vài câu?”
Chu Lịch Sâm đang xem kịch bản, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn hai người họ, nói:“Hai người đang nói cái gì?”
“Anh!” Tô Mạn Giai một lần nữa tức đến ói máu, đỏ mắt tức giận mà nhìn Chu Lịch Sâm, hai người họ nói lớn như vậy, cô không tin Chu Lịch Sâm không nghe thấy một chữ nào!Anh chính là muốn bênh vực trợ lý của anh!Tô Mạn Giai tức đến nổi sắp khóc.
Chu Lịch Sâm thấy Tô Mạn Giai đỏ mắt, bộ dạng như sắp bị tức chết rồi, bỏ kịch bản trong tay xuống, nhướng mày có chút không hài lòng mà nhìn Từ Triệt một cái, nói:“Căn bệnh thích nói đùa của cậu khi nào mới sửa được?Câu xem, Tô tiểu thư sắp tức đến khóc rồi, còn không mau xin lỗi Tô tiểu thư.” Nói xong, lại nói với Tô Mạn Giai:“Con người của Từ Triệt thích nói đùa, Tô tiểu thư đừng xem là thật.”
Tô Mạn Giai nghe xong tức không nói nên lời, nói đùa nói đùa!CMN anh ta là đang nói đùa sao?Rõ ràng là đang châm biếm cô đó được không?
Chu Lịch Sâm thấy Tô Mạn Giai tức giận trừng Từ Triệt, mà Từ Triệt lại là một bộ dạng vô tội, Chu Lịch Sâm cũng mặc kệ hai người họ, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, đồng thời nói một câu, “Mau xin lỗi Tô tiểu thư, sau này nói chuyện chú ý chút, đừng tưởng ai nói chuyện cũng tùy tiện như cậu, cậu thấy mình đang nói đùa, không chắc là người ta cũng thấy như vậy.”
Từ Triệt vô tội nhún vai, sau đó nói câu xin lỗi với Tô Mạn Giai, nhưng Tô Mạn Giai cảm thấy lời xin lỗi này không hề có thành ý gì cả, theo cô thấy đối phương đang cố ý cười nhạo cô, vả lại đây không phải lần một lần hai!
Tô Mạn Giai liếc nhìn anh, tức giận mà rời đi, Từ Triệt vô tội nhún vai, sau đó khoác vai Chu Lịch Sâm, nhìn anh một cái, “Sao hả?Lần này có hả giận không?”
Chu Lịch Sâm ngẩng đầu lãnh đạm nhìn anh, nói một câu “Cũng tàm tạm” khiến Từ Triệt trợn mắt, kéo ghê ngồi bên cạnh anh, không vui mà trợn mắt nhìn anh, sau đó duỗi hai chân ra, ngữ khí lạnh lẽo, “Không hài lòng thì cậu tự mà lên!Tôi cũng không thích làm người xấu.” Tô Mạn Giai tuy không khiến cho người ta yêu thích, nhưng người ta cũng không đắc tội gì anh, nếu không phải người nào đó muốn trút giận vì hồng nhan, anh cũng không làm loại chuyện này.
“Kịch bản đâu?” Chu Lịch Sâm mặc kệ anh, nhìn anh một cái, hỏi.
Từ Triệt trợn mắt, lấy từ trong túi ra một phần tài liệu đưa đến trước mặt anh, sau đó lại đem danh sách diễn viên qua, nói:“Tô Mạn Giai cũng nhận bộ phim này, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi……” Từ Triệt cố ý khụy xuống một chút, thấy Chu Lịch Sâm đang nhìn anh, anh ho một cái nói:“Tôi thấy cô ta có ý với cậu, đến lúc đó……” Từ Triệt nói xong lại nhướng mày, một bộ dạng “Cậu hiểu mà”, “Làm lớn chuyện thì không phải nói đùa đâu.”
“……” Chu Lịch Sâm cau mày, “Làm lớn gì?Sao lại phải làm lớn?”
Từ Triệt dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc để nhìn anh, “Cô ta có thể vì một vai diễn chống đối Hạ Ảnh nhiều lần như vậy, cậu cảm thấy nếu cô ta thật sự thích cậu, nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, sẽ nén được cơn giận?”
Chu Lịch Sâm nhìn anh, ngữ khí không mạnh không nhẹ, “Cái này không cần cậu bận tâm.”
Từ Triệt:“……” Được thôi, là anh ăn không ngồi rồi mới đi quan tâm.
“Đúng rồi, hôm nay tôi quay về cùng Hạ học muội.”
Từ Triệt đột nhiên nó, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Chu Lịch Sâm. Quả nhiên, vừa nói ra, đã nhìn thấy bàn tay lật kịch bản của Chu Lịch Sâm hạ xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu về cùng cô ấy?”
“Đúng đó!” Từ Triệt nhướng mày, “Có gì không đúng sao?”
“Sao cô ấy không đến phim trường?” Chu Lịch Sâm hỏi.
“Không phải đến rồi sao?” Từ Triệt nhìn về phía phòng nghỉ nói.
Chu Lịch Sâm nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên nhìn thấy Hạ Ảnh xuất hiện ở phim trường, cô đã trang điểm thay quần áo, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với trợ lý. Đột nhiên, một bóng lưng đi về phía cô, nhìn thấy người đó, sắc mặt của Chu Lịch Sâm trầm xuống, Từ Triệt nhìn thấy liền nhướng mày, một bộ dạng đang đón chờ kịch hay.
Tô Mạn Giai đi đến trước mặt Hạ Ảnh, nhướng mày nhìn cô, Hạ Ảnh cũng mặc kệ cô ta, lướt qua người của Tô Mạn Giai rồi đi, Tô Mạn Giai lại chặn trước mặt cô, một bộ dạng cố tình kiếm chuyện.
Hạ Ảnh không hài lòng mà nhìn cô, nhưng cũng không nói gì, xoay người đi về phía khác, Tô Mạn Giai lại chặn trước mặt cô lần nữa, nâng cằm dùng tư thế kiêu ngạo mà nhìn cô.
“Tô tiểu thư có ý gì?” Hạ Ảnh tươi cười mà nhìn cô, nhưng trong lòng lại đang chửi mắng một trận, sao Tô Mạn Giai này cứ làm khó cô vậy!
“Lần này……Cô lại dùng thủ đoạn gì mới nhận được bộ phim này?” Tô Mạn Giai cười lạnh nhìn cô.
Tiểu Lâm nghe thấy liền không nhịn cười được, “Tô tiểu thư xem câu hỏi của cô kìa, nếu Hạ Ảnh muốn giở thủ đoạn, chỉ sợ là bây giờ cô không có tư cách chất vấn cậu ấy.”