Cuộc trò chuyện bắt đầu từ cô và người kết thúc cũng là cô.
Khi nói chuyện với người mình thích, chúng ta thường có xu hướng suy nghĩ rất nhiều, mỗi câu nói mỗi lời văn đều được cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới thấp thỏm gửi đi.
Cô đeo tai nghe, nghe đi nghe lại nhiều lần câu "Khách sáo rồi" của Giang Vọng, sau đó mới trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Sau khi gửi xong, cô đặt điện thoại xuống, sau đó ngồi dậy đi rửa mặt.
Chờ đến khi tất cả được dọn dẹp thỏa đáng rồi mới cầm điện thoại lên nhưng lại không nhìn thấy thông báo tin nhắn mới.
Đời sống đại học của sinh viên ngành Mỹ thuật rất phong phú, bắt đầu từ năm hai, họ thường xuyên đi đến các địa phương khác nhau để vẽ tranh.
Vòng bạn bè của Thịnh Ý như một cuốn sổ lưu niệm du lịch, trong những năm qua, cô đã thổi gió Tây Nam, nhìn tuyết ở cực Bắc, và cũng đã đi bộ trong sa mạc trong nhiều ngày, khi trở lại thành phố một lần nữa như thể cô đã có được một lần tái sinh.
Lâm Chiêu Chiêu lúc nào cũng bình luận, mỗi lần đều nói rất ngưỡng mộ cô, sớm biết như vậy cô cũng đi học vẽ cho rồi.
Lý Lâm thường chỉ bấm like, không bình luận.
Thi thoảng Giang Vọng cũng sẽ like bài đăng của cô và mỗi lần anh ấy like, Thịnh Ý đều sẽ xem đi xem lại bài đăng của mình từ đầu đến cuối rất nhiều lần.
Đọc từng câu từng chữ, lật từng trang từng anh.
Và rồi từ đó suy đoán xem rốt cuộc điểm nào đã khiến anh rung động.
Nhóm chat bốn người bọn họ thường chỉ có Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu nói chuyện, Thịnh Ý khi không có chuyện gì sẽ nói mấy lời, Giang Vọng hầu như không bao giờ lên tiếng.
Lâm Chiêu Chiêu thường nói, nếu không phải Giang Vọng vài tháng cập nhật một lần vòng tròn bạn bè, cô suýt chút nữa tưởng rằng Giang Vọng đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Dù vậy, ngay cả khi đăng bài lên vòng tròn bạn bè, Giang Vọng cũng hiếm khi đăng tải về cuộc sống của bản thân, anh chỉ đăng những thứ liên quan đến các cuộc thi gì đó.
Phải rồi, sau này Thịnh Ý mới biết, hóa ra lần gặp mặt hôm đó, Tạ Kiều nói "Giang Vọng có việc" chính là chỉ anh sắp ký hợp đồng với SY để trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.
Năm đó vừa ký kết hợp đồng, anh vẫn luôn vùi đầu luyện tập, dường như tất cả mọi người đều mất đi tin tức của anh.
Mãi cho đến cuối năm, SY, một đội tuyển mới nổi, bất ngờ đánh bại mọi dự đoán và giành chức vô địch chung kết tổng MOL, trở thành tâm điểm bàn tán của dư luận. Lúc này, trong một buổi học công khai, Thịnh Ý vô tình nhìn thấy anh trong một bức ảnh lướt qua trên diễn đàn game của một nam sinh ngồi trước.
Tim cô đột nhiên đập nhanh, tưởng chừng như mình đã nhìn nhầm.
Dù sao khoảng cách cũng khá xa, anh lại đeo khẩu trang, đứng cùng với vài nam sinh khác trên sân khấu, tất cả đều mặc đồng phục thi đấu.
Bộ đồng phục của họ rất đẹp, áo phối ba màu đỏ, trắng và đen, quần đen tuyền. Anh cao hơn những người bên cạnh một chút, có lẽ để hòa hợp với họ nên anh ấy hơi khom người xuống, ngược lại lại càng làm tăng thêm vẻ lười biếng và phóng khoáng của anh.
Những điều đó đều được Thịnh Ý đặc biệt mò được trên diễn đàn, dùng từ khóa để tra ra.
Có điều, cho dúc lúc ấy cô không nhìn thấy thì rất nhanh thôi cũng sẽ biết chuyện Giang Vọng đi thi đấu.
Sau hơn nửa năm biệt tích, Giang Vọng cuối cùng cũng đăng một bài viết trong vòng bạn bè vào ngày hôm đó. Không có dòng trạng thái, chỉ có một bức ảnh chụp chiếc cúp vô địch.
Khu vực bình luận lập tức bùng nổ, tràn ngập những tiếng reo hò kinh ngạc. Có lẽ vì quá nhiều người hỏi đây có phải là Giang Vọng thật hay không, nên anh có chút bực bội và chọn trả lời bình luận của một người: "Ừ".
Người đó lại hói: "Sao đột nhiên lại đi đánh esport, không phải cậu là sinh viên khoa vẽ của đại học P sao?"
Giang Vọng: "Không có gì, không muốn học nữa thôi."
Toàn bộ phía dưới đều bùng nổ: "Uầy, cậu đỉnh vãi!"
Giang Vọng cũng không trả lời bình luận đó nữa.
Thịnh Ý cố gắng kìm nén những nghi ngờ đang dâng trào trong lòng. Nhìn vào nhóm chat bốn người của họ, cô thấy Lâm Chiêu Chiêu cũng đang hỏi câu hỏi tương tự, và Giang Vọng bất ngờ trả lời.
[W]: Cứ coi như là đã đến thời kỳ nổi loạn đi.
Trong khi họ đang trò chuyện trời đất trong nhóm thì Thịnh Ý đang lướt bạn bè của bọn họ, đến khi cô mở lịch sử trò chuyện thì nhóm đã im lặng một lúc rồi. Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gửi một meme.
Ngoài việc theo dõi tin tức của Giang Vọng từ trong vòng bạn bè của anh, Thịnh Ý sau đó còn đăng ký tham gia diễn đàn trò chơi. Là một cô gái chẳng biết gì về trò chơi, mỗi khi gặp một thuật ngữ mới, cô đều phải mở trang web để tra cứu, sau đó cẩn thận ghi chép vào sổ tay của mình.
Giản Hi thấy cô gắng sức như vậy, không nhịn được hỏi: "Sao lâu thế, vẫn còn băn khoăn về Giang Vọng à?"
Đó là mùa đông năm Thịnh Ý học năm ba đại học. Tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, cô ôm chăn ngồi trên giường, nhìn qua cửa sổ ngắm những bông tuyết rơi lả tả dưới ánh đèn đường.
Nghe vậy, cô ngẩn người, chốc lát thấp giọng nói: "Giống như đã hình thành một thói quen."
Đã quen với việc thích anh, đã quen với việc dành một khoảng thời gian cố định mỗi ngày để lướt xem những thông tin liên quan về anh. Nếu không làm việc này, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân thiếu hụt một điều gì đó trong ngày.
Nếu không thích anh, cô không biết phải đặt những cảm xúc không thể nào nguôi ngoai của mình vào đâu cho phù hợp.
Cô dừng một chút rồi nói: "Đôi khi mình cũng không rõ, rốt cuộc mình vẫn còn thích cậu ấy hay là do thói quen hình thành."
Song hai loại thích này, đối với Giản Hi mà nói đều không có gì khác biệt.
Năm bốn đại học vừa bắt đầu không lâu, Giản Hi và Tô Kiều đã ở bên nhau. Vào hôm hai người xác định quan hệ đặc biệt mời Thịnh Ý ăn một bữa cơm.
Trên đường về nhà, Giản Hi kể cho Thịnh Ý nghe về câu chuyện của hai người họ từ thuở ấu thơ.
Tóm lại chỉ vỏn vẹn tám chữ, thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt.
Thịnh Ý nhìn đuôi lông mày không giấu được ý cười kia, không khỏi hỏi: "Cảm giác được người mình thích cũng thích mình là như nào?"
Giản Hi chắc hẳn cũng nghĩ đến Giang Vọng, sắc mặt cô hơi chững lại, khoác tay Thịnh Ý và nói: "Nếu cậu từ bỏ Giang Vọng và thích người khác, mình nghĩ cậu sẽ nhanh chóng biết được thôi."
Thịnh Ý im lặng không nói thêm gì nữa.
Giản Hi thở dài nói: "Cậu có từng nghĩ đến chuyện tỏ tình với Giang Vọng không?"
Cô nói: "Mình biết cậu đang lo lắng điều gì, nhưng mà, cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, chỉ vỏn vẹn trăm năm thôi. Những thứ khác đều không quan trọng, quan trọng là đừng để bản thân hối tiếc."
Bản thân Giản Hi cũng đã có được tình yêu viên mãn nên cô cũng mong bạn bè mình được như vậy. Thịnh Ý bước trên mặt đường nhựa đen sì dưới ánh đèn đường, gió thu dịu dàng mơn trớn khuôn mặt cô.
Sau khi Giản Hi nói xong những câu kia cũng không nói thêm gì nữa. Cô luôn biết điểm dừng, quãng đường còn lại nên để Thịnh Ý tự lựa chọn thôi.
Khi hai người về thì đã tối muộn, trong sân trường dường như không còn người đi lại, chỉ có tiếng nói chuyện nho nhỏ vọng ra từ ký túc xá.
Đi đến dưới ký túc xá, Thịnh Ý đột nhiên dừng bước, cô nói: "Nếu năm nay cậu ấy giành được chức vô địch giải quốc tế thì mình sẽ tỏ tình với cậu ấy."
Giang Vọng từ khi gia nhập SY, hai năm liên tiếp đều là quán quân MOL nhưng khi ra nước ngoài thi đấu quốc tế, thành tích của anh lại luôn dừng ở vị trí thứ hai.
Thật ra đối với người mới mà nói, vị trí thứ hai cũng là một thành tích rất tốt rồi nhưng anh xuất hiện như một hiện tượng, vốn đã thu hút sự chú ý, việc không thể giành được chức vô địch trong thời gian dài, khó tránh khỏi việc bị người ta chê bai, sắp đến giờ thi đấu trên diễn đàn mọi người đều đang cá cược.
Và cô cũng muốn thử cá cược một lần.
Cô dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, sau khi nói xong câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giản Hi như muốn lấy thêm chút can đảm từ cô.
Giản Hi cũng nhìn cô nói: "Cố lên nhé, Thịnh Ý."
Tuy nhiên, cũng vào tối hôm đó, sau khi tắm xong, Thịnh Ý nằm trên giường chuẩn bị lướt điện thoại một lát rồi đi ngủ, nhưng lại bất ngờ phát hiện Giang Vọng đã đăng một bài viết mới trong vòng bạn bè.
Vẫn không có nội dung gì, chỉ có một biểu tượng cảm xúc đơn giản.
Là một trái tim.
Bức ảnh đính kèm là ảnh chụp chung của Giang Vọng và một cô gái.
Đôi mắt của cô gái có chút quen thuộc, Thịnh Ý đầu óc quay cuồng, click vào ảnh để xem rõ hơn.
Là Tô Ly.
Rất lâu sau đó, Giản Hi khi nhắc đến Thịnh Ý vào tối hôm đó với người khác, luôn phải thốt lên kinh ngạc và cảm thán một hồi: "Biết nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy khóc dữ dội như vậy."
Lúc đó, ký túc xá đã tắt đèn, trong bóng tối, chỉ có điện thoại của cô ấy và Giản Hi vẫn sáng đèn, soi bóng lẫn nhau.
Rồi một lát sau, điện thoại của cô đột nhiên tắt ngúm.
Ban đầu, cô cố kiềm chế, nhưng nước mắt cứ trào ra khỏi hốc mắt. Rồi cô bắt đầu nức nở, tiếng nức nở rất nhỏ, rất khẽ, vì sợ Giản Hi phát hiện.
Tay cô nắm chặt các góc chăn, chẳng mấy chốc chỗ nào cũng thấm ướt.
Cô khóc nức nở, cả người run bần bật.
Chiếc giường trong trường đã được sử dụng nhiều năm, phát ra tiếng kẽo kẹt, Giản Hi cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn.
Cô mở đèn pin trên điện thoại, khi đi đến nơi, Thịnh Ý đã cắn nát môi mình.
Cả khuôn mặt Thịnh Ý đầy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ, tiếng khóc nhỏ xíu như tiếng rên rỉ của một con thú nhỏ.
Nhìn cực kỳ đáng thương.
Có lẽ tiếng khóc của cô quá lay động, rõ ràng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hốc mắt của Giản Hi cũng đỏ bừng theo đỏ cô đi đến giúp Thịnh Ý gỡ những sợi tóc dính trên mặt.
"Cậu sao vậy?" Cô chậm rãi hỏi.
Thịnh Ý há miệng định nói nhưng rồi lại lắc đầu.
Đêm hôm đó, Thịnh Ý ngủ thiếp đi trong vòng tay của Giản Hi. Sau khi khóc một trận, cô kiệt sức, đầu óc trống rỗng như bị hút hết không khí, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Là sinh viên năm cuối, Giản Hi gần đây đã bắt đầu lo lắng về việc thực tập.
Thịnh Ý tính toán với thành tích của mình có thể trực tiếp được bảo lưu suất nghiên cứu sinh trực tiếp. Hơn nữa, trước đây cũng có thầy giáo bày tỏ muốn hướng dẫn cô làm nghiên cứu sinh, vì vậy cô không có kế hoạch thực tập.
Giản Hi đã thức dậy, đang ngồi bên bàn ăn sáng. Nghe tiếng động, cô quay đầu lại.
Thịnh Ý cảm thấy đầu mình đau dữ dội, nhíu mày xoa mắt ngồi dậy, đối diện với ánh mắt quan tâm của Giản Hi, ký ức tối qua ùa về như sóng trào. Đọc thê𝓂 nhiề𝙪 t𝘳𝙪yện ở + 𝙏RU𝘔𝙏RUYỆ N.Vn +
Nỗi buồn không dễ dàng bị dằn xuống lại đột nhiên trào dâng, cô cụp mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, rồi đột nhiên nói: "Giản Hi, sau này mình sẽ không thích Giang Vọng nữa."
Nói xong câu này, mắt cô không kiềm được mà đỏ hoe, giọng nói cũng run run.
Giản Hi nhìn cô, cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng nói: "Được."
Cô nói được thì làm được, từ sau đó trừ khi ngẫu nhiên nhìn thấy nhìn thấy tin tức của anh ra thì cô thật sự không còn chủ động tìm bất cứ tin gì về anh nữa.
Mỗi lần nhớ đến anh, cô sẽ chọn đi đọc sách.
Tháng mười hai năm đó, kỳ thi tuyển sinh nghiên cứu sinh diễn ra, Thịnh Ý cũng tham gia. Lúc đầu, khi biết cô muốn thi nghiên cứu sinh, những người bạn xung quanh đều cho rằng cô đang "đẽo cày giữa đường".
Thịnh Ý lắc đầu, cô thi nghiên cứu sinh không phải ở trường mà là học hý kịch ở viện nghiên cứu nghệ thuật thủ đô.
Quyết định thi nghiên cứu sinh của cô được đưa ra vào tháng 10, tổng cộng thời gian ôn tập chỉ có hơn hai tháng.
May mắn là kiến thức nền tảng về các môn học chung của cô tốt, chỉ cần ôn tập các môn chuyên ngành là đủ, mà các môn chuyên ngành cô cũng có kiến thức nền tảng từ nhỏ.
Ngày kết quả thi sơ khảo được công bố là vào giữa tháng 2 năm sau. Khi ấy, trường học vẫn chưa khai giảng, Thịnh Ý đang ở Nam Thành đón năm mới cùng Trần Tĩnh Nhiễm.
Khi biết Thịnh Ý thi chuyên ngành Sân khấu - Hí kịch, Trần Tĩnh Nhiễm cũng không tỏ ra quá bất ngờ.
Vài ngày trước đó, vừa có một trận tuyết rơi. Thịnh Ý cầm chổi, từng chút từng chút quét dọn tuyết đọng trước cửa nhà. Khi chuẩn bị đóng cửa sân, bỗng nhiên một quả cầu tuyết khổng lồ từ nhà hàng xóm bay tới.
Quả cầu tuyết cực kỳ lỏng lẻo, rơi xuống bên chân Thịnh Ý.
Đứa trẻ tưởng mình gây họa, co chân chạy trối chết. Trong ngõ Cảnh Đức vang vọng âm thanh cười đùa của bọn trẻ.
Thịnh Ý nhìn phương hướng đứa trẻ "chạy trốn", bỗng nhớ lại một cảnh tượng tương tự xảy ra cách đây vài năm, vào một buổi sáng đầu năm mới.
Lúc ấy, ở đầu kia con hẻm, còn có Giang Vọng.
Giang Vọng năm mười sáu tuổi, thích mặc đồ đen, thích nhuộm những màu tóc kỳ quặc, thích nghe nhạc, thích chơi game, không thích cười.
Anh đặc biệt được yêu thích nhưng cũng đặc biệt khiến cho người ta đau đầu.
Anh là chàng trai mà nhiều người thầm thương trộm nhớ, là hình ảnh đẹp nhất về tuổi thiếu niên mà mọi người cố gắng miêu tả.
Cũng là trái tim thiếu nữ ấm áp vụng về mà cô bé mười sáu tuổi nâng niu trong lòng bàn tay, là mảng màu sáng duy nhất trong tuổi trẻ vốn dĩ tẻ nhạt của cô.
Cô nheo mắt, khom người nặn một quả cầu tuyết nhưng không ném đi, để những bông tuyết lạnh giá tan chảy dần trong lòng bàn tay.
Cô nhớ đến một chủ đề mà cô đã đọc qua trước khi đi ngủ tối qua, đại ý là: Bạn đã từ bỏ việc thích một người nào đó từ khi nào?
Thịnh Ý cúi đầu gõ chữ: Đại khái là -- đại khái là, khi đó để được gần gũi với cậu mà học vẽ tranh theo sở thích của người ấy, rồi đến một ngày nào đó, từ bỏ việc học vẽ tranh mà cậu ấy yêu thích bao năm và bắt đầu lại từ đầu theo đuổi ước mơ của riêng mình.
Cô quay đầu, ném quả cầu tuyết chưa tan hết trong tay về phía Trần Tĩnh Nhiễm. Trần Tĩnh Nhiễm đột nhiên không kịp chuẩn bị nên bị ném trúng, bà không nhịn được chửi thề một câu, quay đầu lại, lại thấy đôi mày cong cong của cô gái cùng với nụ cười rạng rỡ.
Trần Tĩnh Nhàn khẽ sững người, ánh nắng lành lạnh của mùa đông chiếu xiên từ trên cao xuống, trong con hẻm sâu nồng nặc mùi khói bếp, tiếng nói chuyện của trẻ nhỏ và người già vang vọng từ xa lại gần.
Bà phủi sạch tuyết trên người, nghe thấy giọng nói mềm mại của Thịnh Ý đang say sưa trò chuyện với cô về một tương lai xa vời:
"Dì ơi, đợi cháu học xong rồi, sau này cháu viết kịch bản, dì diễn nhé có được không ạ? Đến lúc đó..."
Tác giả có điều muốn nói:
Ban đầu tưởng hôm nay có thể viết đến phần đô thị, không ngờ phần học đường lại khó kết thúc đến vậy. Tuy khó khăn nhưng đến đây, tuổi thanh xuân của Thịnh Ý và Giang Vọng cũng đã đi đến hồi kết.
Editor có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng xong giai đoạn học đường, vốn định tặng vào hôm mùng 8/3 rồi cơ mà lười quá cho nên hôm nay mới làm xong phần này, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và chuẩn bị lên chuyến tàu bước sang giai đoạn trưởng thành của đôi bạn trẻ.