• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


  Không lâu sau đó, bà Dương mua đồ ăn dinh dưỡng đem đến để tẩm bổ cho Dương Nhạc.

Bà lụi hụi dưới bếp cùng với Lộ Khiết dọn thức ăn ra dĩa, khi nào Dương Nhạc thấy đói thì có thể ăn liền

Trên giường, Dương Nhạc khẽ chau mày. Tỉnh giấc sau giấc ngủ dài tới tận chiều hôm sau. Cô cảm thấy cơ thể rất nóng, chẳng khác gì cục than nung nóng nhiều ngày.

Cả người uể oải, lừ đừ mệt mỏi. Gượng sức chống hai tay xuống giường để ngồi dậy và đi rửa mặt cho tỉnh táo

Chậm rãi từng bước xuống dưới bếp, từ xa đã nghe thấy tiếng nói của hai người thân thuộc.

    "Con thấy trong người thế nào rồi, có cần mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra không?"- Bà Dương thấy Dương Nhạc đi lại, bà liền hỏi han

Dương Nhạc lắc đầu, cô nhìn thấy Lộ Khiết ở đây nên mừng lắm. Nhìn nàng một cái rồi mới trả lời

   "Con không sao"

   "Không sao thì tốt. Mau lại đây ăn chút cháo rồi uống thuốc, con như vậy làm cả nhà sợ muốn chết"

Mặc dù bệnh chưa khỏi hẳn nhưng Dương Nhạc vẫn lao đầu vào công việc. Nhờ hồi sáng uống thuốc với ăn uống đầy đủ cho nên bây giờ sức khỏe tốt hơn

Lộ Khiết cũng ở lại đây và không về bên kia nữa, nàng thấy chơi nhiêu đó là đủ rồi. Ở mãi bên ấy cũng không phải cách tốt, lỡ như ông bà Dương đến đây đột xuất thì làm sao ăn nói đây

Là con dâu mà lại ở chơi nhà ba ruột cả tháng không chịu về, như vậy dễ bị đánh giá thấp

Nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, đã hơn 10 giờ đêm, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Dương Nhạc ngã người ra sau ghế, vận động khớp tay cho thoải mái.


Sau đó đi xuống bếp pha cà phê như mọi ngày. Vì thiếu nó thì đêm nay làm việc không hiệu quả.

Lúc trở lên cùng với ly cà phê nóng trong tay, Dương Nhạc sựng lại khi thấy Lộ Khiết đứng chờ bên ngoài cửa phòng.

Cô không hiểu vì sao nàng còn thức và đứng đó nữa. Hay là có điều muốn trao đổi

   "Em đứng đây làm gì sao không vào trong?"- Vẻ mặt Dương Nhạc hơi khó hiểu, cô ho vài cái rồi mới lên tiếng

Lộ Khiết lại như vậy nữa rồi, nàng không trả lời mà cứ đứng bất động như cây cột. Nàng thấy cửa phòng mở ra khá rộng, chỉ dám đứng ở ngoài mà dòm ngó vào trong

Bởi vì, lúc trước Dương Nhạc không cho phép bất kỳ ai tự ý vào phòng làm việc của cô. Nàng vẫn còn nhớ như in, thế nên chỉ đợi bên ngoài

Lại bơ câu hỏi của mình nữa rồi, Dương Nhạc nhướn mày đi vào trong trước. Cô cũng hiểu đôi chút về cách cư xử này của nàng

Đợi Dương Nhạc vào trước, Lộ Khiết mới lẽo đẽo theo sau. Tất cả những mớ giấy hỗn độn trên bàn thu hút sự chú ý của Lộ Khiết

Nàng muốn mắng Dương Nhạc một trận vì không lo cho sức khỏe mà còn cố làm việc. Cái kiểu này chắc định làm xuyên đêm luôn đây mà, có cả cà phê nữa

   [Mẹ bảo tôi qua xem chị như thế nào? Có hạ sốt chưa]- Lộ Khiết đẩy cuốn sổ về phía Dương Nhạc

Không biết mẹ nào mà hơn 10 giờ đêm rồi mà chưa ngủ, người có tuổi sẽ không thức khuya đến bây giờ. Chỉ có thể là Lộ Khiết nói dối thôi, y như lần trước Dương Nhạc đã từng làm

   "Chỉ vậy thôi hả? Tôi nhớ mẹ tôi đi ngủ sớm lắm mà, sao giờ còn thức để kêu em qua đây xem tôi thế nào nữa"- Dương Nhạc đa nghi hỏi thêm nhưng không có ý gì

Rồi xong, nói dối tệ quá. Chị ta sắp nhận ra rồi kia kìa. Hai tay Lộ Khiết bối rối đan chặt lấy nhau. Thấy hối hận vì đến tìm Dương Nhạc

   "Tôi không sao, nói với mẹ là đừng mua đồ ăn cho tôi nữa. Em cũng quay về phòng đi, đừng thức khuya"


Thu hồi lại quyển sổ, xoay người chuẩn bị đi ra thì Lộ Khiết vô tình nhìn thấy một thứ gì đó quen mắt. Nàng nén lại mà nhìn kĩ hơn bức tranh được treo trên tường

Nàng bất ngờ nhận ra đây là bức tranh chính tay nàng vẻ và được treo ở lớp dạy học. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, bức này chỉ có một không hai

Nhưng sao. . .nó lại có ở đây? Tại sao Dương Nhạc lại có nó?

Lục lại trí nhớ, cách đây không lâu, Đắc Thanh có kể với nàng về chuyện có một cô gái đến lớp học và muốn mua bằng được bức tranh này

Biết bức tranh đó bị bán đi, Lộ Khiết cảm thấy tiếc lắm nhưng vì cô ta làm khó dễ với Đắc Thanh nên nàng không nói gì.

Bây giờ lại có ở đây, vậy người mua nó chỉ có thể là Dương Nhạc. Nàng xoay người nhìn cô nhưng cô đang chăm chú vào công việc từ lâu

Thật sự chị ta mua nó chỉ để trang trí cho đẹp hay là có ý gì khác. Nhớ không lầm thì lần đó Dương Nhạc đứng rất lâu trước bức tranh này

Mọi chuyện liên kết lại làm Lộ Khiết một phen ngạc nhiên. Ánh mắt mông lung chất chứa nhiều cảm xúc khác nhau nhìn Dương Nhạc

Có phải chị ta có tình cảm với nàng rồi không? Những chuyện xảy ra mấy ngày qua, phần nào chứng minh được suy nghĩ của nàng là đúng

Đang mãi mê với công việc thì bỗng nhiên có một tờ giấy đẩy nhanh trước mặt Dương Nhạc, ngay tầm mắt làm cô giật mình.

Ngước mặt lên nhìn thì Lộ Khiết đã đi đóng cửa phòng lại rồi, Dương Nhạc ngơ ngác không hiểu sự việc

Cô cầm tờ giấy nhỏ lên, lật ra phía sau, xuất hiện một dòng chữ


   [Còn bệnh nên đừng thức khuya. Ngủ ngon]

Ôi cảm giác vừa sung sướng vừa hạnh phúc đến không nói thành lời. Dương Nhạc thích thú nở nụ cười tươi như hoa, cười híp cả mắt không thấy mặt trời.

Cô thấy vui lắm, tim đập nhanh đến mức muốn thoát khỏi lồng ngực. Tay nâng niu tờ giấy quý giá sợ nó nhăn nheo

Nếu như Lộ Khiết nói ra chính miệng thì hay biết mấy, nhưng thôi, nàng chịu ghi ra lời như vậy là quá tốt rồi. Bản thân không dám đòi hỏi thêm

Lật đật thu dọn tất cả ngăn nắp gọn gàng, Dương Nhạc không muốn làm việc nữa. Người ta bảo cô đừng thức khuya thì cô sẽ làm theo.

Đi ngủ sớm một hôm

Mở hộc tủ ra, nhẹ nhàng đặt tờ giấy vào. Sau đó trở về phòng ngủ của mình, trên đường về phòng cũng không thể không cười mỉm

.

.

.

.

Tại thành phố B tổ chức buổi triển lãm tranh ảnh do ông Mr. Phan làm chủ. Ông mời khá nhiều người nổi tiếng và những người quen đến tham dự.

Trong đó có cả Dương Nhạc rồi, làm sao có thể vắng mặt được. Không ít lần cô thiết kế trang phục riêng cho vợ của ông ấy

Nhờ vậy mà hai người mới quen biết nhau.

Muốn đến thành phố B thì phải đi bằng máy bay, mất tầm ba đến bốn tiếng đồng hồ. Lúc đầu Dương Nhạc có ý định không đến vì cô không nỡ để Lộ Khiết ở nhà một mình

Nhưng nếu không đi thì cảm thấy hơi kì, lâu lâu ông ấy mới về nước tổ chức một lần. Không đi làm sao mà được


Sau mấy tiếng ngồi máy bay ê ẩm thì cũng đến. Thành phố này được mệnh danh là thành phố đáng sống nhất của nước nhà

Tuy không phải là thủ đô nhưng nó lại chiếm tỉ trọng rất lớn, hầu hết các nhà đầu tư nước ngoài đều tập trung ở đây

Mỗi năm số lượng khách nước ngoài đến du lịch rất nhiều, qua các năm đều tăng cao.

Là thành phố sầm uất nhất, nhà cao tầng và các toà nhà cao trọc trời không thấy đỉnh. Đặc biệt nhất là về đêm, đèn mở sáng như ban ngày, nhìn từ trên cao xuống, chẳng khác gì một Paris thứ hai.

Dương Nhạc đến sớm hơn một ngày, sẵn tiện có dịp đến đây nên du lịch một chuyến

Sau khi nhận phòng tại một khách sạn đạt chuẩn sáu sao. Dương Nhạc tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị ra ngoài dạo phố

Cô đi taxi đến quảng trường, gần chổ này có một con đường ẩm thực. Dài mấy trăm mét, nơi này bán rất nhiều đồ ăn vặt và nước uống.

Kế đó là các hàng quán bán tất cả mọi thứ, không thiếu món gì, từ đồ ăn cho đến quà lưu niệm.

Dương Nhạc không sợ lạc đường hay không biết đường đi bởi vì cô đến đây một vài lần. Chủ yếu vì công việc

Sau một lúc dạo phố, Dương Nhạc ghé vào một quán cà phê theo phong cách cổ điển. Mang đậm nét châu Âu

Chọn vị trí ngồi hướng ra ngoài, cô chậm rãi thưởng thức một ly cappuccino. Tận hưởng không gian yên bình

Thành phố này rất tuyệt, có núi, có sông, có trai xinh gái đẹp, quan trọng hơn là có đồ ăn ngon. Nhưng ở đây không có em, thế là ngàn vạn phong cảnh vì thế mà thất sắc

Không có em, thì đô thị cũng trở nên vô vị

Mọi thứ ở đây thật tuyệt nếu như có Lộ Khiết. Dương Nhạc ước gì một ngày nào đó, cùng nàng đến đây. Cùng ăn những món ngon, đến những nơi có phong cảch đẹp

Ước cũng chỉ biết ước thế thôi, dẫu biết rằng không có khả năng xảy ra nhưng vẫn ôm hi vọng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK