• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Soo

Beta: Cassie

Không tài nào hiểu nổi cái đề tài này, Đường Thanh không theo kịp mạch não của chủ tịch Túc, chỉ có thể định nghĩa hành động ấy là đang điều tra chi tiết về mình, từ chối thẳng: “Bố tôi từ trước đến nay không gặp người khác.”

Vẻ mặt Túc Thiên Dục đứng đắn: “Tôi là yêu, không phải là người.”

Đường Thanh: “Vậy cũng không được, bố tôi rất trâu bò, không phải yêu nào cũng có thể gặp.” Cậu nói, nở một nụ cười chân thành: “Anh nói cho tôi nguyên hình của anh là gì, biết đâu tôi có thể giúp anh giới thiệu.”

Túc Thiên Dục mỉm cười đáp: “Đoán xem.”

Đường Thanh: “…”

Đường Thanh lật mặt nhanh hơn lật sách: “Thật không dám giấu, một trăm năm trước tôi đã bị đuổi ra ngoài rồi, vừa rồi lừa anh đó, căn bản tôi cũng không biết ông ấy đang ở nơi nào.”

Túc Thiên Dục ngẫm nghĩ: “Nói cách khác, cậu không biết cả tên lẫn địa chỉ của bố mình?”

Đường Thanh: “Ừ.”

Túc Thiên Dục: “Cậu có bao giờ nghĩ tới chuyện, thật ra ông ấy là bố nuôi của cậu không?”

Đường Thanh người da đen dấu chấm hỏi*: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

▼*Bấm vào xem chú thích đầy đủ

Túc Thiên Dục: “Cũng không có gì, chỉ là đang hoài nghi cậu là con trai tôi.”

Đường Thanh: “?”

Đường Thanh: “???”

Vẻ mặt của Đường Thanh như bị sét đánh: “Anh nói gì cơ?”

Tôi coi anh như vị hôn phu bị ép duyên, vậy mà anh muốn làm bố tôi luôn?

Quả thật là phát rồ, đạo đức bị chôn vùi mất rồi!!!

Đột nhiên Đường Thanh đứng dậy, đập bàn nói: “Không thể nào! Cho dù bố già thật sự là bố nuôi của tôi thì anh cũng không thể nào là bố ruột của tôi được!”

Túc Thiên Dục vuốt lông: “Tôi chỉ suy đoán vậy thôi, còn chưa chắc chắn được, đừng hồi hộp.” Nói xong, hắn lại cảm thấy giọng điệu của mèo con kiên quyết quá mức, chuyển chủ đề thử thăm dò: “Chẳng qua xác suất tầm 70% trở lên, cũng không phải không có khả năng…”

Đường Thanh cười lạnh: “Vậy ông trời hẳn là điên rồi mới có thể…” Cậu gần như phản ứng lại ngay lập tức, tỉnh bơ nói: “… Mới có thể sắp đặt như vậy!”

Sự ngập ngừng cực kỳ nhỏ bé này vẫn không thể qua mắt được Túc Thiên Dục, hắn xác định mèo con phải biết cái gì đó mới có thể khẳng định như thế, tỉnh rụi nói: “Vì sao không thể sắp đặt như vậy?”

Đường Thanh ngồi xuống lần nữa, cũng hỏi: “Vậy tại sao anh lại có loại suy đoán này? Anh cũng là mèo? Nguyên hình giống với tôi?”

Đối với câu hỏi về nguyên hình, Túc Thiên Dục một bước cũng không nhường: “Cậu đoán xem.”

Đối với ba chữ này, Đường Thanh cũng sắp có bóng ma đến nơi, cố ý nói: “Tôi đoán chắc chắn là vậy, không thì anh đã không có ý nghĩ kiểu này rồi, nói không chừng nguyên hình của chúng ta có vài phần tương tự mới làm anh nảy sinh ra ảo giác rằng xác suất là 70%.”

Túc Thiên Dục cười cười, thờ ơ với phép khích tướng, chỉ nói: “Cậu đoán xem.”

Đường Thanh: “…”

Thằng cha này đúng là dầu muối không ăn.

Đường Thanh bỏ cuộc, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, nói: “Đoán hay không anh cũng đừng mong làm bố tôi, hết hy vọng đi.”

Túc Thiên Dục thở dài một tiếng, cũng không muốn chiếm cái lợi ích này làm gì.

Nói cho cùng vẫn cần gặp Bạch Trạch một lần, nói rõ thẳng mặt sẽ biết tại sao lại như vậy.

Nhưng mà cần giải quyết con heo phiền phức trước đã.

Lần này đối phương đánh tới cửa không khác nào đạp lên thể diện của hắn để khiêu khích, đương nhiên hắn cũng không vừa, đào hang ổ của gã còn đăng lên diễn đàn làm kỷ niệm, cơ bản tương đương với việc giẫm lên thể diện của Thao Thiết rồi nhảy disco vậy*. Nhưng con người đều tiêu chuẩn kép như nhau, toàn là cái kiểu “tao mới được làm, còn mày thì không được”, cho nên đối với hành vi của Thao Thiết, chủ tịch Túc vẫn vô cùng giận dữ.

*极乐净土: đoạn này là đang nói về một điệu nhảy trong bài hát của nhóm nhạc GARNiDELiA bên Nhật. Điệu này nói tên – Gokuraku Jodo – thì có lẽ hơi lạ nhưng coi vid chắc mọi người sẽ thấy quen. Mình để video fanmade ở dưới. Không chọn MV gốc vì biểu cảm nhân vật trong vid này hợp lý với đoạn truyện này hơn =)))))))

Hắn gọi Quyền Lê trở về, dò hỏi những chuyện gần đây.

Quyền Lê nói: “Sóng yên biển lặng, đoán chừng gã kia cũng đang ngủ.”

Hai người cùng cấp bậc, lúc quyết đấu bằng sức mạnh đều không chiếm được lợi thế, trừ lần trước là ngoài ý muốn ra thì đa số đều là cá chết lưới rách.

Ước chừng Túc Thiên Dục cũng nhớ tới lần ngoài ý muốn khi đó, ý cười dần đậm hơn, dịu dàng nói: “Cậu nói xem, như vậy có được tính là gã đã tập kích nhân viên công vụ không?”

Nháy mắt Quyền Lê đã hiểu: “Bỏ đi, việc cậu đào hang ổ của người ta thì cũng coi là vậy rồi, nhưng mà Cục Yêu Quái không ngăn cấm gì gã được, sau lưng thì đám yêu quái già đó đều biết ân oán của hai người, cũng sẽ chẳng tham gia vào đâu.”

Túc Thiên Dục hừ một tiếng: “Ý của cậu là, chỉ cần tôi dùng lý do này tìm gã, gã sẽ lấy chuyện tôi đào hang ổ để chỉ trích tôi cậy thế ức hiếp người?”

Quyền Lê gật đầu. Cho dù Thao Thiết bị cơn giận làm cho choáng váng đầu óc, nhưng gia chủ Quản gia khôn khéo như vậy chắc chắn sẽ biết đường nhắc nhở. Đến lúc đó không ai có lý cả, rồi lại rối tung lên như một mớ bòng bong phải dùng tới bạo lực để giải quyết.

Cho nên tranh luận cũng chỉ tổ phí công.

Túc Thiên Dục khó chịu, cười càng xinh đẹp tuyệt vời: “Có nơi nào có thể giữ chân gã mười ngày nửa tháng không?”

Quyền Lê: “Cho dù có đi chăng nữa, cậu có thể đảm bảo là sẽ dẫn được gã qua đó sao?”

Túc Thiên Dục: “Có thể thử một lần.”

Quyền Lê híp đôi mắt hồ ly: “Có hai lựa chọn. Một là đuổi gã về Yêu giới, dặn dò giao lộ nhập thế không được thả gã ra. Hai là nhờ Bạch Trạch giúp đỡ giữ gã mấy ngày, căn cứ vào độ kính trọng của gã đối với Bạch Trạch, điều này hẳn là có thể làm được. Như vậy cậu sẽ có thời gian để bận chuyện của mình.”

Túc Thiên Dục cân nhắc một lát, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Tước: [Tôi nghi ngờ hai người nghe nhầm.]

Chu Tước: [?]

Chu Tước: [Cậu lại dám chối bỏ trách nhiệm à, cái đồ không biết xấu hổ!]

Túc Thiên Dục: [Biết đâu được, tôi quyết định tới gặp mặt Bạch Trạch trực tiếp để nói cho rõ rốt cuộc sao lại như thế.]

Chu Tước: [Nếu nói chuyện trực tiếp mới có thể kích được sự hổ thẹn của cậu ra thì đi đi.]

Túc Thiên Dục: [Ừ.]

Chu Tước: [Cuối cùng xin nhắc nhở một câu, Huyền Vũ nói, họ hàng gần ba đời không thể kết hôn, không thể kết hôn!!]

Túc Thiên Dục: […]

Hắn gửi sticker mỉm cười: [Trước khi tôi làm rõ mọi chuyện, đừng có lan truyền chuyện này ra ngoài.]

Chu Tước cảm thấy giấu giếm cũng không ổn lắm, nhưng mà nghĩ lại, tên này không biết xấu hổ như vậy, cho dù có phơi bày mọi chuyện ra thì ắt hẳn cũng chẳng có tác dụng gì. Túc Thiên Dục là kẻ sẽ bị trói buộc bởi mấy loại đồn đãi vớ vẩn đấy sao? Đương nhiên là không. Trong mắt hắn chỉ có tiền thôi.

Chu Tước chỉ có thể vuốt mũi gửi lại một câu ừ.

Nói chuyện xong, Túc Thiên Dục lại đánh tiếng với Huyền Vũ: [Tôi chuẩn bị đi tìm Bạch Trạch nói chuyện trực tiếp, khi chưa xác định tình huống thế nào đừng có truyền ra ngoài.]

[Anh dẫn theo rùa nhỏ đi trước đi, qua mấy ngày chờ tôi về lại đưa tới đây.]

Năm phút sau, bên kia gửi một cái sticker ok tới.

Cảm thấy tương đối ổn thoả, Túc Thiên Dục cất điện thoại, dặn dò nói: “Cậu sắp xếp trạch viện cho tốt, nên cẩn thận như nào thì cứ theo như thế, nhớ là đừng để bị đánh lừa.”

Quyền Lê nheo mắt, hiểu rõ: “Được.”

Người của Quản gia thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào trạch viện, hơi có động tĩnh là sẽ báo đến tai gia chủ Quản gia ngay, cũng tương đương với việc đến tai sếp Thao.

Đối với việc Tỳ Hưu bắt đầu tu sửa an ninh của trạch viện, sếp Thao không thấy ngoài ý muốn chút nào, nếu mà hắn mở rộng cửa lớn chờ gã tới mới là không thích hợp.

Nhưng ngay sau đó lại truyền đến tin Tỳ Hưu chuẩn bị ra khỏi nhà.

Sếp Thao cho rằng mình nghe nhầm: “Lúc này mà hắn ta còn muốn ra ngoài? Hắn ta không sợ tôi sẽ đến đó lần nữa à?”

Gia chủ Quản gia cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tin tức cấp dưới truyền đến nói vị kia rất nghênh ngang đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý định che giấu, hơn nữa nhìn theo hướng đi…” Gia chủ Quản gia dừng một chút, lặng lẽ nhìn sếp, không nói gì nữa.

Sếp Thao phản ứng lại trong giây lát: “Bạch Trạch? Hắn bao tuổi rồi còn đi mách lẻo!”

Khoé miệng gia chủ Quản gia giật giật: “Hình như vị kia không chú trọng thể diện lắm.”

Vả lại hắn đi kể tội cũng không phải lần một lần hai, nếu không phải Bạch Trạch thấu tình đạt lý thì không biết sếp nhà mình đã bị bôi nhọ thành cái dạng gì nữa.

Vấn đề là sếp Thao để ý Bạch Trạch nhất, tức khắc đứng ngồi không yên, đập bàn đuổi theo.

Túc Thiên Dục chờ gã nên đi không nhanh, hai người gặp nhau thì việc đầu tiên là tiến hành một trận công kích bằng ngôn ngữ đầy tính trẻ con, đại loại kiểu: “mày không biết xấu hổ”, “mày cho rằng mày biết xấu hổ à”, cuối cùng bắt đầu đánh nhau một mạch đến cửa nhà Bạch Trạch.

Bạch Trạch im lặng một lúc lâu, phất tay biến bọn họ thành một nắm*.

*nắm ở đây ám chỉ mấy con thú con bé tí tẹo teo, miệng còn hôi sữa

Hai con hung thú có lực sát thương mạnh mẽ, sức phá hoại vô địch nháy mắt biến thành hai con thú nhỏ đang gặm đuôi nhau, lăn thành một đống ở trong sân của biệt thự, kéo tai, đá cằm không chỗ nào không dùng.

Bạch Trạch ngồi im dưới giàn nho trong sân, vừa uống trà vừa thưởng thức, vẻ mặt tập mãi đã thành quen.

Cuối cùng vẫn là Thao Thiết buông tay trước, Tỳ Hưu bắt lấy thời cơ đạp mông gã, cũng buông tay theo, biến trở về dáng vẻ thường ngày, bình thản nói: “Đã lâu không gặp.”

Bạch Trạch gật đầu: “Quả thật là đã lâu không gặp, vị khách hiếm khi ghé qua.”

Túc Thiên Dục nói: “Lần trước đã định tới rồi, chỉ tiếc là bị con heo nào đó phá trạch viện nên không tới được nữa.”

Thao Thiết nghĩ thầm, quả nhiên là tới để mách chuyện xấu, cả giận nói: “Sao không nói chuyện mày tới đào hang ổ của tao đi?”

Túc Thiên Dục: “Thế sao không nói chuyện mày nuốt trọn mười năm tài vận của tao?”

Thao Thiết: “Đó là bởi vì lần đầu tiên mày đào hang ổ của tao nên nợ tao, nếu không sao tao có thể nuốt tài vận của mày?”

Túc Thiên Dục: “Lần đầu tao đào hang ổ của mày là do mày phục kích tao, hại tao bị thiệt hại vô cùng nặng nề.”

Thao Thiết: “Vậy cũng là do mày phục kích tao trước.”

Túc Thiên Dục: “Nếu ba trăm năm trước mày không nuốt mất Vọng Nguyệt Lâu dẫn đến khủng hoảng ở trên địa bàn của tao, tao cũng lười chẳng muốn quan tâm tới mày, được chưa?”

Thao Thiết: “Tao…”

Cẩn thận ngẫm lại, ngọn nguồn mọi chuyện dường như thật sự là do gã, Thao Thiết tức khắc đuối lý, chỉ thầm nói: “Cái đó… không phải là do tao đói bụng à.”

Túc Thiên Dục: “Cho nên mới bảo mày là heo đó!”

Thao Thiết không hé răng, sáp về phía Bạch Trạch đầy vẻ tủi thân.

Bạch Trạch mỉm cười không nói, chờ bọn họ tính xong ân oán mới tiếp tục chủ đề trước đó: “Khách hiếm tới có việc sao?”

Túc Thiên Dục: “Muốn hỏi một chút về chuyện hậu duệ của tôi.”

Bạch Trạch sửng sốt vài giây: “Tốc độ nhanh vậy?”

Túc Thiên Dục nhảy dựng trong lòng: “Tôi thật sự có hậu duệ ư?”

Bạch Trạch: “Không phải cậu nói cậu có hậu duệ sao?”

Hai người “ông nói gà bà nói vịt” đối diện nhau một lát, lại lần lượt nói lại từ đầu.

Túc Thiên Dục nói: “Chu Tước và Huyền Vũ nói cho tôi rằng, anh nói tôi có hậu duệ.”

Bạch Trạch: “Tôi không nói vậy, tôi chỉ nói có nhân thì sẽ có quả, hành động hai trăm năm trước của cậu để lại nhân, hai trăm năm sau ắt sẽ tạo thành quả…” Bạch Trạch khựng lại một chút, phản ứng lại: “Bọn họ hiểu sai rồi.”

Túc Thiên Dục truy hỏi: “Đó là nhân quả gì?”

Bạch Trạch mỉm cười không nói.

Chỉ cần lộ ra biểu cảm này, trên cơ bản chính là không thể tiết lộ sự việc, chỉ cần chưa đến thời cơ, anh ta vĩnh viễn sẽ không nói.

Túc Thiên Dục không truy hỏi nữa, lại nói: “Anh còn nói sao tôi Hồng Loan tinh động?”

Bạch Trạch ừ một tiếng.

Túc Thiên Dục: “Là cậu ấy sao?”

Bạch Trạch cười mà không nói.

Túc Thiên Dục: “…”

Đột nhiên hắn cảm nhận được chỗ đáng giận của câu “cậu đoán xem”.

Tuy nhiên, lúc sắp đi Bạch Trạch vẫn nhắc nhở hắn một câu: “Cậu nên ngẫm lại xem nếu không phải là cậu ấy thì phải làm sao đây.”

Không phải cậu ấy?

Nếu không phải là cậu ấy…

Tư duy đảo chiều thật sự có tác dụng, chỉ cần tưởng tượng rằng mèo con không thuộc về mình, về sau sẽ ở bên cạnh người khác tỏ vẻ đáng yêu, làm nũng, vĩnh viễn nhìn theo người khác, lý trí của Túc Thiên Dục kéo căng rồi đứt phựt một tiếng.

Hắn nở một nụ cười khiến người ta ớn lạnh, cũng không màng đến Thao Thiết đang ở một bên, để lại một câu: “Đồ vật đã vào miệng tôi thì không có chuyện đi ra.” Trực tiếp phất tay áo rời đi.

Thao Thiết ở một bên nhìn “ù quao” một tiếng, càng để bụng đến mèo con hơn.

Lúc này mèo con bị nhớ thương cũng đang tìm người.

Bố già năm lần bảy lượt bị cuộc điện thoại đánh thức, tuyệt vọng cực kỳ: “Thằng oắt thối, chờ con báo ân xong mau xéo về đây đi làm!”

Đường Thanh nói thẳng vào chủ đề: “Bố biết hôm nay ân nhân của con nói gì không?”

Bố già ngáp liên hồi, chẳng để tâm chút nào: “Nói cái gì? Phát hiện nguyên hình của con à?”

Đường Thanh: “Không, anh ta nói mình là bố của con.”

Đầu bên kia tức khắc truyền đến một tiếng “rầm” rất lớn, ngay sau đó cũng chẳng biết sao mà lại vang lên một hồi “rầm rầm” như tiếng sấm.

Đường Thanh lặng lẽ dịch điện thoại ra xa, giây tiếp theo quả nhiên truyền đến giọng nói rít lên của bố già: “Con nói cái gì cơ?!”

Xem đi, phàm là người biết chuyện Hồng Loan tinh động thì đều sẽ cảm thấy đây là chuyện không thể tin nổi, điên rồ đến hoang đường.

Rốt cuộc Túc Thiên Dục đã rút ra kết luận từ đâu vậy.

Đường Thanh chống cằm, rất chi là hoang mang.

Bố già cũng rất bối rối: “Vì sao cậu ta lại nghĩ như vậy?

Đường Thanh: “Con không biết.”

Bố già: “Có phải con đã làm gì đó khiến cho cậu ta hiểu nhầm không?”

Đường Thanh: “Con không có làm gì hết.”

Thậm chí trước đó Túc Thiên Dục còn đang trêu ghẹo cậu, cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà có thể đưa ra kết luận như vậy.

Bố già càng bối rối hơn: “Vậy sao lại thế này?”

Đường Thanh không đổi sắc nói: “Bố nói xem, có lẽ nào là do nguyên hình của bọn con quá giống nhau, lại chẳng hiểu ra sao mà tới báo ân nên mới tạo thành hiểu lầm này cho anh ta?”

Bố già: “Đừng dát vàng lên mặt mình.”

Đường Thanh nhịn: “Vậy nguyên hình của anh ta là gì?”

Bố già nói: “Con đoán xem.”

Đường Thanh: “…”

Cậu bắt đầu ghét ba chữ này rồi đấy.

Thậm chí Đường Thanh còn nghi ngờ bố già quen biết chủ tịch Túc, chuyện phì cười lần trước ông vẫn luôn không chịu trả lời, cắn chết cũng không chịu thừa nhận mình đang che giấu bí mật.

Không có bí mật cái con khỉ ấy.

Chỉ tiếc bố già rất mạnh miệng, nhiều lần Đường Thanh thử thăm dò đều bị cản trở, còn ngắt điện thoại cố ý gửi tin nhắn khiển trách cậu: [Thằng bất hiếu này, có cái kiểu đối xử với bố mình như vậy sao?]

Đường Thanh phản bác: [Hiện giờ con có quá nhiều bố rồi, bố nói lại lần nữa chứng minh mình là ai trước đi!]

Bố già: […]

Bố già: [Duma cái thằng trời đánh!!]

Một lần nữa, hai người lại tan rã trong không vui, đến đêm, quanh đầu giường của Đường Thanh lại có hai mươi mấy con người giấy nhỏ, tay nắm tay múa hát tưng bừng, vẫn là khúc ca quen thuộc như cũ: “Ở bên kia sườn núi có một con mèo ngốc nghếch ♫ nó mà không động đậy thì đáng yêu biết bao ♪ ngày nào nó cũng tức đến méo cả mặt… ♩♪”

Đường Thanh: “…”

Kết cục là cậu mang theo hai cái quầng mắt thâm đen đi ăn cơm.

Quyền Lê rất ngạc nhiên: “Đây là bị sao vậy?”

Phản ứng đầu tiên của y là gia chủ Quản gia lại tới kiếm chuyện, lúc đang cân nhắc xem nên tăng thêm phòng thủ như thế nào, lại nghe mèo con buồn bã nói: “Tôi nghe hát ru nguyên đêm luôn.”

Quyền Lê: “?”

Đường Thanh: “Bố tôi cất cao giọng hát, âm thanh vờn quanh từ bốn phương tám hướng, anh tưởng tượng một chút.”

Quyền Lê: “…”

Được, y đã hiểu rồi.

Ăn cơm xong, Đường Thanh về phòng ngủ bù, ngủ đến chiều thì Túc Thiên Dục cũng đã trở về.

Đoán chừng là do tâm trạng không tốt, Túc Thiên Dục cười một cách ảm đạm, mở miệng nói: “Xác định rồi, quan hệ bố con của chúng ta không được thành lập.”

Đường Thanh ò một tiếng, vừa tỉnh ngủ nên cũng không muốn nói chuyện cho lắm, bưng chén trà nóng chầm chậm dưỡng thần.

Dáng vẻ lười biếng, giống như một con mèo cuộn tròn người ngủ gà ngủ gật sau giờ Ngọ*, bộ lông mềm mại trở nên lộn xộn do lăn lộn cả ngày, híp nửa mắt, thoạt nhìn vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn lại còn xinh đẹp, không có điểm nào là không hợp mắt.

*Từ 11h-13h

Túc Thiên Dục ngứa tay nắm lấy cái chén, cũng im lặng theo cậu.

Hai người ngồi trong chính phòng có điều hoà thổi gió lành lạnh, chầm chậm uống trà, cơn giận của hắn cũng dần dần tiêu tan.

Túc Thiên Dục nghĩ thầm, sợ là khó tìm được bé mèo con thứ hai hợp mắt hợp gu hắn đến vậy, một báu vật vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, kim quang khắp người, có thể chiêu tài lại còn tự mang năng lực chữa lành nữa.

Cho nên hắn lại càng luyến tiếc không nỡ buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK