Cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng quay vòng vòng. Cô đảo mắt nhìn khắp gian phòng.
Kéo chăn bông để sang một bên, muốn bước xuống giường.
Nhưng sơ ý va phải vết thương nơi cổ tay, khiến cô đau nhói mà nhăn mặt.
Cô đưa lên ngang tầm mắt, vẻ mặt khó hiểu.
-Cái...cái gì thế này?
Mịch Chi tròn xoe đôi đồng tử đen láy, kinh ngạc khi nhìn thấy cổ tay nhỏ của mình bị quấn băng trắng tinh.
Lúc nãy cô sơ ý động vào làm nó bị rĩ máu, thấm đỏ một khoảng nhỏ.
-Mình bị thương?....lúc nào?
Mịch Chi lầm bẩm, cô ngồi thừ người ra trên giường.
Bao nhiêu hình ảnh hỗn loạn hôm qua chợ ùa về. Cô vô thức đưa hai tay che miệng, không khỏi sững sốt.
Đêm qua cô đã uống rượu, lại gây ra đại hoạ gì đây?
Đầu óc cô mơ hồ hồi tưởng mọi chuyện, chuyện nhớ, chuyện không nhớ.
Hình ảnh vụng về chẳng thể ghép nối nhau thành một mảng hoàn chỉnh. Thôi thì tạm gác sang một bên vậy. Kiếm cái gì lấp cái bụng đói cái đã.
Bên ngoài, Tiểu Hồng mở cửa bước vào, trên tay cầm chậu đồng cho cô rửa mặt.
Nhìn thấy cổ tay chủ tử bị rĩ máu, Tiểu Hồng hốt hoảng.
-Nương Nương...vết thương của người...
-Hả? À...không sao. Khi nãy vô ý đụng trúng nên chảy máu chút xíu..
Mịch Chi cười tươi, cắt ngang lời của Tiểu Hồng.
Nha hoàn này thì không suy nghĩ đơn giản được như Mịch Chi. Đối với phận làm nô tì như cô ấy, thì thân ngọc của chủ tử đôi khi còn quý hơn cả mạng sống.
-Không được! Để nô tì gọi thái y! Nương Nương...người ở đây đừng đi đâu! Nô tì quay lại ngay.
Dứt lời Tiểu Hồng liền co chân chạy khỏi cửa. Mịch Chi ngớ người còn chưa kịp trả lời, cô gái nhỏ này việc gì cũng nhanh chân hơn người khác.
Tiểu Hồng chạy thục mạng, vừa hay chạm mặt với Nhị Vương gia đáng kính.
-Vương...gia!
Tiểu Hồng thi lễ, miệng thở hỗn hễn.
Tử Lạc thoáng nheo mắt, nha hoàn thân cận của thê tử hắn mỗi khi có những biểu hiện bất thường, liền khiến hắn không khỏi lo lắng.
-Lại có chuyện gì?
Tiểu Hồng cúi người, cố ổn định hơi thở.
-Bẩm Vương gia! Vết thương trên tay Nương Nương bị động nên rĩ máu, nô tì phải đi gọi thái y.
Tử Lạc vưa nghe hết câu, hai mắt hắn thoáng căng ra. Sắc mặt biến đổi, cả giọng cũng cao lên một chút đầy khẩn trương.
-Mau! Gọi thái y!
Dứt lời hắn nhanh chân đi thẳng về phía gian phòng.
Cửa phòng thoáng chốc mở tung thật mạnh, thê tử của hắn đang ngồi trên giường.
-Vết thương sao rồi?
Tử Lạc hối hả đi đến bên cạnh, liền nắm lấy tay Mịch Chi đưa ngang tầm mắt, biểu diện sững sốt hoàn toàn.
Mịch Chi thì như ngớ ngẫn cả người, khi không hắn nhào vô phòng làm cô giật mình, còn chưa kịp nói câu nào hắn lại hành động thế này.
Gì đây? Khẩn trương sao? Lo lắng sao?
-Không dám để Vương gia bận lòng!
Mịch Chi giựt tay về, ánh mắt không nhìn vào nam nhân trước mặt.
Tử Lạc thoáng cau mày, hắn biết, thê tử của hắn, nàng vẫn còn rất giận. Không chấp nhận hắn động chạm vào người nàng.
-Thật sự ta đây còn đang thắc mắc. Không biết...vết thương này liệu có phải từ Vương gia đáng kính đây mà ra hay không?
Mịch Chi đứng dậy, lướt ngang hắn, nhãn ngọc đầy nghi vấn liếc nhìn sang hắn thật nhanh.
Cô đi đến ghế, ngồi trước gương, cầm lược chải nhẹ mái tóc đang được buông xoã dài chấm eo.
Tử Lạc chợt thấy tim hắn như sắp vỡ ra, khi trông thấy thái độ đó của thê tử.
Diện biểu lạnh lùng của nàng, khí sắc tồn đọng sự căm phẫn của nàng làm lồng ngực hắn cuộn trào từng đợt sóng lớn.
Nàng...không thể tha thứ cho hắn hay sao?
Không gian trong này trở nên ngột ngạt, căng thẳng hơn bao giờ hết.
Cả hai con người chẳng nói với nhau thêm một câu nào.
Kẻ lẳng lặng đứng yên một chỗ nhìn lấy người đang ngồi chải tóc.
Người đang ngồi chải tóc, trong lòng lại không thể không để tâm đến kẻ đang đứng yên.
Mâu thuẫn, càng lúc càng đè nặng tâm hồn họ.
Bất chợt vết thương lại nhói đau, Mịch Chi làm rơi cả thanh lược gỗ trên tay xuống đất, khẽ nhăn mặt.
Tử Lạc hoảng hốt lao đến, nhưng chợt nhớ rồi không dám động tay vào nữ nhân trước mặt.
-Chết tiệt! Đầu tóc cũng không chải được!
Mịch Chi cau có, giọng nói đầy bực dọc.
Tử Lạc sững người, nhìn xem sắc mặt của thê tử hắn quả là rất giận. Có vẻ cõi lòng nàng cũng bị tổn thương chất đầy, dồn nén chèn ép lộ cả ra ngoài.
Hắn nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nhìn lấy thanh lược gỗ dưới nền nhà.
Lòng tư nghị một chút gì đó, rồi hắn cúi người nhặt lấy lược gỗ.
Thanh lược gỗ nhỏ bé này, liệu có thể nào.....trở thành một chắp đầu nhân (*) cho hắn hay không?
[Chắp đầu nhân: ý nói kẻ móc nối, làm cầu nối]
Dòng suy nghĩ thoáng qua nhanh, Tử Lạc chậm rãi đưa tay cầm thanh lược gỗ, tay còn lại từ tốn luồn vào mái tóc đen dài mềm mượt của nữ nhân. Ôn nhu chải tóc cho nàng.
Mịch Chi thoáng sững người, cô lại bị cái tên Vương gia này làm cho rối tung cả đầu óc rồi.
-Không...không cần....
Cô muốn xoay người đứng dậy né tránh, giọng điệu và nét mặt lúng túng vô cùng.
Nhưng vừa đứng dậy, lại bị Tử Lạc hai tay nhanh chóng nắm lấy bả vai thon gọn mà ghì xuống.
-Không cho Bổn vương chạm vào người nàng, thì ít nhất...cũng để Bổn vương vấn tóc cho nàng!
Thanh âm thâm trầm cất lên, vang nhẹ bên tai khiến Mịch Chi tim nhỏ đập thình thịch vào lồng ngực.
Hắn biết vấn tóc cho nữ nhân? Con người thô lỗ này...hắn biết sao?
Mịch Chi chẳng hiểu sao, khi nãy rõ ràng còn cảm thays rất giận khi vừa trông thấy hắn.
Nhưng bây giờ, khi hắn làm ra cử điệu ôn nhu, dịu dàng này với cô. Liền làm cô thấy kỳ lạ.
Cõi lòng nhỏ bé cứ bị thổn thức không ngừng, tâm trí hỗn loạn cả lên.
Cả hai gò má đào cũng trở nên đỏ ửng, nóng bừng.
Mịch Chi cô tại sao lại yếu lòng đến vậy? Chỉ một cử chỉ ân cần của Tử Lạc cũng muốn khiến cô muốn quên mọi sự căm phẫn mà chịu chấp nhận ngồi yên ở đây, cho hắn chải tóc.
Năm ngón tay thon dài của hắn lần lượt đan xen vào tóc cô.
Thỉnh thoảng lại còn chạm cả vào gáy cô vài cái, khiến cô rùng mình. Mặt đỏ tai hồng đầy ngượng ngùng.
Tại sao hắn...bây giờ lại ân cần đến thế này?
Mịch Chi thoáng đưa mắt nhìn vào gương, cô nhìn lấy nam nhân đang đứng phía sau lưng cô.
Nét mặt đó của hắn, ngũ quan tinh tế sắc lãnh ngự trị trên khuôn mặt đó của hắn. Khí phách đó của hắn, tát cả đều khiến Mịch Chi phút chốc như hoa cả đầu óc.
Cô thật sự mâu thuẫn với chính mình.
Cô muốn ghét hắn, muốn hận hắn. Nhưng hoàn toàn không thể làm được. Ngược lại, cái thứ cảm giác rung động kỳ lạ từ trong thâm tâm càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Mịch Chi mãi lo suy nghĩ mà không hề để ý rằng, nam nhân phía sau lưng cô hiện đã vấn xong tóc cho cô.
Là một kiểu vấn tóc phi tinh trục nguyệt, vừa đẹp, lại thanh tao vô cùng.
Mịch Chi trố mắt, cái tên này không những biết vấn tóc, mà còn vấn rất đẹp là đằng khác.
Cô thoáng đỏ bừng hai má, tim nhảy loạn xạ không yên.
Cũng chẳng dám động đậy, cô ngồi yên vị trên ghế mắt nhìn chằm chằm vào gương.
Tử Lạc cũng nhìn vào gương, vô tình bốn mắt chạm nhau khiến Mịch Chi lại càng bối rối, nét ngượng ngùng hiện rõ ngự trị trên sắc diện của cô.
Tử Lạc đi ra trước mặt cô, tay mở lấy hộp trang sức bằng thạch ngọc trên bàn.
Lấy ra một cây trâm cài, nhẹ nhàng cài lên tóc cô.
Cử điệu chậm rãi, ôn nhu chu đáo của hắn thật làm tâm trí Mịch Chi sắp điên loạn rồi.
Cô phải làm sao mới đúng đây?
Tử Lạc nhìn lấy nữ nhân trước mặt, ánh mắt như dịu đi vài phần. Tồn đọng một sự tham luyến vô cùng lớn.
-Nhuyễn ngọc ôn hương (*), dù là thế nào! Dung mạo này vẫn khiến người khác phải trầm luân không dứt!
[Nhuyễn ngọc ôn hương: ngụ ý nói nữ nhân rất xinh đẹp]
Dứt lời Tử Lạc chậm rãi bước đi thẳng khỏi phòng.
Mịch Chi ngồi đó ngây ngốc cả người, cô thật chẳng biết vừa trải qua chuyện gì.
Tại sao Tử Lạc đối với cô bây giờ lại như có vẻ thâm tình, tham luyến đến vậy.
Lẫn trong ánh mắt hắn, trong giọng nói hắn là một sự xót xa đến nghẹn lòng.
Tâm lộ của hắn....rốt cuộc là dài đến đâu đây?
.........
Mịch Chi sau khi được thay xiêm y, băng bó lại vết thương cô liền đi kiếm Đồng Đồng.
Một ngày không gặp nó, thật sự cô nhớ cái bánh bao nhỏ đó chết mất.
Đi vòng vòng nãy giờ, cũng chẳng hề thấy Tử Lạc đâu. Lòng cũng không khỏi thắc mắc hắn đã đi đâu? Lại đến phủ của Cố đại nhân gì đó nữa sao?
Thực chất Mịch Chi chẳng biết, mấy ngày gần đây thông tin giặc Ngoã đang rục rịch muốn trỗi dậy xâm lấn, muốn khởi binh đánh trận tạo dựng cuộc hỗn chiến đẫm máu.
Tử Lạc trước đây, ngoài là một Nhị Vương gia, hắn cũng là một Đại thống lĩnh chỉ huy hàng trăm vạn binh mã của triều đình.
Kế sách thấu đáo, chiến lược cực kỳ tinh thông. Đã từng trấn quốc dẹp loạn mấy cuộc ngoại xâm.
Nhưng vốn chẳng muốn vương lấy công trạng danh môn hào nhoáng, hắn lại một lòng rút lui khỏi chuyện đại đao binh mã chinh chiến.
Thủ phận làm một Nhị Vương gia sống thanh nhàn, không màn sự đời thế tục.
Bây giờ, giặc ngoại xâm lại muốn trổi dậy, thế lực binh mã lại không thể xem thường.
Triều đình bắt buộc hắn phải quay trở lại, cùng với Trấn quốc tướng quân là Dục Khương cùng nhau thống lĩnh trận chiến.
Chuyện đại sự quốc chi, thì lẽ đương nhiên không cần nữ nhi biết đến.
Hắn không nói lời nào với Mịch Chi, chỉ âm thầm lặng lẽ bên cô là quan tâm cô bằng cả tâm tư.
Khi bước chân ra khỏi cổng phủ, thì hai vai hắn gánh nặng cả an nguy của quốc chi.
......
Đồng Đồng vừa trông thấy Mịch Chi, liền nhảy cẫng lên la hét không ngừng.
Co đôi chân nhỏ bé chạy đến trước mặt cô, ôm chằm lấy cô, mắt cười híp lại.
-Tỷ Tỷ! Đồng Đồng nhớ Tỷ!
Mịch Chi bật cười, cái bánh bao nhỏ này đúng thật là giỏi nịn nọt đây rồi.
Cô cúi xuống, véo vào hai cái má bầu bĩnh của nó.
-Tiểu màn thầu, Tỷ Tỷ cũng nhớ em lắm! Nhưng hôm nay Tỷ không bế em được!
Mịch Chi vừa nói vừa đưa cổ tay bị băng trắng của mình lên xoay xoay.
Đồng Đồng nheo mắt, gãi đầu.
-Tỷ Tỷ bị thương?
-Ừm!
Mịch Chi gật gật, rồi đứng dậy nắm lấy tay Đồng Đồng dạo bước vào thượng uyển.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô lại chạm mắt với Hỷ Bình Quận chúa.
-Quái! Con nhỏ khốn kiếp này vẫn còn mặt dày ở đây?
Mịch Chi lẩm bẩm một mình, vẻ mặt hậm hực tột cùng.
Hỷ Bình đang ngồi trong biệt uyển, vừa nhìn thấy kẻ trước mặt nàng ta là ai, liền đứng dậy khoan thai đi đến.
-Uông...à không! Hoàng tẩu...đã tỉnh táo trở lại rồi sao?
Hỷ Bình cất giọng trêu chọc đầy ngạo mạn. Cả ánh mắt cũng ẩn đầy ý niệm thấp hèn.
Mịch Chi cố nén cục tức xuống lồng ngực, biểu diện sắc lãnh nhìn lấy nữ nhân ngang ngược phía trước.
-Cứ tưởng hắc vân đã tan, ai ngờ đâu vẫn còn một đám tích tụ mãi, mặt dày chẳng chịu rơi rớt?
Hỷ Bình căng mắt, nữ nhân này lúc nào cũng dám to gan mà xỉa xối nàng ta.
Đường đường là một Quận chúa, lại bị một nữ nhân tầm thường thấp kém này phỉ bán.
-Hắc vân thì hắc vân, cũng chẳng sánh bằng một phường nữ nhân lưu manh trát mỹ (*). Cả gan uống rượu đến say bí tỉ, náo loạn cả Vương phủ chẳng ra thể thống gì.
[Lưu manh trát mỹ: ý nói điểm xấu nhiều hơn điểm tốt]
Mịch Chi ngớ ngẫn, cô thúc tay vào người Tiểu Hồng một cái thật nhẹ.
-Nè! Đêm qua...bộ ta quậy lắm sao?
Tiểu Hồng đưa mắt ái ngại nhìn chủ tử, rồi nhắm mắt gật đầu khổ sở.
Mịch Chi thở dài, vậy ra tối qua cô gây đại hoạ gì nữa đây? Rốt cuộc cô đã gây ra bao nhiêu chuyện? Thật sự không nhớ hết nổi!
-Sao hả? Say đến thần trí bất phân đúng sai không nhớ được gì? Hay là để bản Quận chúa đây nhắc cho cô nhớ!
Hỷ Bình ngẩng mặt, khí phách kiêu căng đến phát ghét. Chậm rãi đi vòng quanh Mịch Chi, vừa đi lại vừa đưa ánh nhìn khinh khi dò xét cô từ trên xuống dưới.
-Cô say đến đứng không vững, dám cả gan đến đánh động bản Quận chúa. Còn giành giật Tử Lạc trước mặt bao nhiêu gia nhân trong phủ. Thật là xấu hổ thay.
Mịch Chi sững sốt, vẻ mặt xem ra cũng chẳng có gì gọi là tức giạn. Ngược lại như thầm biêt ơn vì đã được gợi nhớ lại đôi chút.
Cô đã giành giật Tử Lạc với cái ả Quận chúa này hay sao?
-Không thể nào!
Mịch Chi vô thức thốt lên, Tiểu Hồng đứng cạnh nghe thấy liền đưa tay kéo nhẹ vạt áo của cô, cô nhìn sang thì chỉ thấy nha hoàn này gật gật hai cái.
Xong rồi! Xong rồi!
Mịch Chi cô đây có phải do uống nhiều rượu quá nên say khướt mà hành động điên rồ không?
Uống đến thần trí đảo lộn hay sao mà tự dưng laii đi giành giật cái tên Vương gia đáng chết đó chứ?
Mịch Chi lúc này cõi lòng mâu thuẫn không ngừng, hoàn toàn không thèm để tâm gì đến nàng Quận chúa kia.
Ấy vậy mà ả cứ không ngừng dạo quanh quanh cô, khiến đầu óc cô đang hỗn loạn lại càng thêm rối tung.
-Đủ rồi! Chóng mặt quá. Người gì cứ như đang đuổi theo một cẩu vĩ (*) chẳng bằng ấy. Hoa hết cả mắt.
[Cẩu vĩ: đuôi chó, ngụ ý câu nói này là chỉ nữ nhân kia chẳng khác gì một con chó, đang tự dí theo cái đuôi của mình]
Mịch Chi bực dọc hét lên khiến tất thảy đều phải giật thót cả người.
Hỷ Bình tức đến sôi máu, lần đầu tiên trong đời nàng ta lại bị sỉ nhục nặng đến vậy.
Nhưng chưa kịp chửi lấy thì Mịch Chi đã vội nắm lấy Tiểu màn thầu đi khỏi.
Hỷ Bình dẫm chân, căm phẫn la hét đầy bất lực.
-Uông Mẫn Xuyên! Bản Quận chúa nhất quyết không bỏ qua cho cô!
Mịch Chi mặc kệ, bỏ ngoài tai lời lẽ của những kẻ không cần thiết.
Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ đến Tử Lạc, nghĩ đến tại sao cô lại làm mấy cái hành động xấu hổ đó được.
Hơn hết, tại sao cô laii phải đi tìm rượu giải sầu khi thấy hắn thưởng nguyệt bên cạnh nữ nhân khác?
Cô buồn? Cô ghen sao?
Chẳng lẽ...cô thích cái tên thô lỗ đó. Cô thật sự đem lòng động tâm với hắn hay sao?
Mịch Chi nghĩ đến đây liền ngước mặt lên trời thở dài, than vãn.
Loạn rồi! Lần này loạn thật rồi còn gì!
Cuộc đời của cô còn chưa đủ đen hay sao? Giờ lại thêm một vận hạn gì nưaz sắp ập xuống đây?
Tử Lạc, con người này hắn đến khi nào mới hết khiến cô phải điên đảo thần hồn? Mịch Chi cô đây sắp vì hắn mà rối tung lên hết rồi!