• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ninh có cảm giác như da thịt đang bị cắt thành từng đoạn, càng cố gắng vùng vẫy thì các sợi dây càng thêm thít chặt lại.

"Mau tìm sợi dây Chu đằng nhỏ nhất, không có lá. Cắt đứt nó" Cầu Cầu vội hét lên.

An Ninh nghe vậy cũng không hỏi nhiều mà lập tức nhìn quanh tìm kiếm.

"Sao không thấy" trước mặt nàng toàn sương mù dày đặc.

"Dùng tinh thần lực.". Cầu Cầu không biết phải làm sao, nó bảo An Ninh như vậy là vì nó nhớ thánh Chu đằng điều khiển những sợi dây này là nhờ một sợi dây mang linh lực.

Tinh thần lực vừa ngưng lại thì màn sương mù có vẻ giảm đi một chút, An Ninh không ngừng đưa mắt tìm kiếm bỗng nhiên thấy cách đó có một sợi Chu đằng nhỏ nằm im lìm như rễ cây bình thường nhưng lại có một lớp linh lực mỏng bao quanh.

Bị chói không thể tới gần An Ninh tập trung thiên lực thành lưỡi băng nhỏ nhanh chóng bắn tới.

Bị tập kích bất ngờ sợi dây nhanh chóng trốn tránh dẫn theo hàng loạt dây leo quấn theo An Ninh cũng chạy trốn.

Như mất đi lực chống đỡ An Ninh ngã xuống đất thở hổn hển. Lúc này nàng mới phát hiện ta tấm áo trắng của nàng đã rách tả tơi, nhuốm thành màu đỏ, thực sự chật vật không chịu nổi.

Chu Tinh Thánh lúc này mới nhìn đến cô gái nhỏ bé trước mắt, tuy rằng cô chật vật không chịu nổi nhưng lại không hề có vẻ run sợ hay nao núng.

Hình ảnh này như đang đập mạnh vào lòng hắn.

Đây là người nàng đã nói sao?

Sau bao nhiêu năm hắn chờ đợi, cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Hắn nên lại một lần nữa tin tưởng sao?

Tinh Thánh không tiếp tục phát động công kích mà nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay nhỏ mà An Ninh lấy bừa trong không gian.

Chiếc vòng này... Có lẽ vậy.

"Ngươi vẫn không chịu trả lại ta sao?"

An Ninh nghe thấy giọng nói vội ngẩng đầu lên, trước mắt nàng sương mù vẫn chưa tan hết nhưng qua màn sương đang mỏng dần nàng vẫn có thể loáng thoáng thấy được bóng hình của một nam nhân. Nhưng chỉ loáng thoáng nhìn qua ta cũng có thể thấy đây là một mỹ nam.

"Không thể" một khi nàng đã quyết không gì có thể thay đổi được.

"Ngươi nghĩ rằng thắng được ta." đổi lại quyết tâm của nàng là một giọng khinh thường.

"Không thể" nàng không phủ nhận, "nhưng có giết chết ta ngươi cũng không lấy được."

"ha...ha.." tinh Thánh như nghe được truyện gì đó thú vị bèn vui vẻ cười to.

"Vậy nếu ta dùng họ đổi thì sao?" hắn phất tay, hai bóng người đang bị Chu đằng trói chặt hiện ra trước mắt nàng.

Chết tiệt! An Ninh tự trách bản thân sao nàng lại quên mất hai người bọn họ.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì." An Ninh tức giận.

"Đơn giản thôi." hắn nở nụ cười.

"Ta có thể không lấy lại Cầu Cầu" ngừng một lát hắn nói tiếp, "nhưng ngươi hãy nhỏ ba giọt máu của mình lên chiếc vòng trên tay ngươi sau đó đưa ta."

An Ninh nhíu mày nhìn chiếc vòng, sau khi nghiên cứu một hồi vẫn không thấy không có gì đặc biệt liền quả quyết đưa tay lên miệng cắn nhỏ lên ba giọt máu của mình.

Máu tươi của nàng nhanh chóng bị chiếc vòng hấp thụ loé lên ánh sáng nhàn nhạt rồi trở lại bình thường.

Một sợi đây Chu đằng vươn ra đoạt lấy chiếc vòng, sau đó sương mù dày đặc tan biến, cây Chu đằng cũng hoàn toàn biến mất không dấu vết.

Nhưng lúc này An Ninh không còn tâm trạng đâu mà để ý nhiều như vậy.

Nàng nhanh chóng chạy tới chỗ hai người đã ngất nằm trên đất, thấy hai người không có việc gì mới hoàn toàn thở ra.

Nàng nhanh chóng vào không gian thay bộ đồ mới, sau đó lấy một ít nước trong không gian cho hai người bọn họ uống.

Giờ nàng chỉ cần đợi họ tỉnh dậy sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này. Nàng cần ngay lập tức luyện chế đan dược để thăng cấp trước khi đi cấm địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK