Dưới sự thúc giục và giám sát của Hoàng thị, Đại Trân cuối cùng cũng làm xong một bộ trung y, để với thư của Hoàng thị gửi đến Thiên Tân.
Tân Nhất Lai lần đầu tiên nhận được quần áo do nữ nhi tự tay làm, tâm tình rất kích động, cơ hồ không đợi thêm được giây phút nào mà muốn mặc lên người, đắc ý ở trước mặt Thụy Hòa khoe khoang, “Ngươi xem, ngươi xem, tay nghề của A Trân, chưa thấy được đi, mặc thật thoải mái.”
Thụy Hòa nhìn không được bộ dáng khoe khoang của hắn, không chút khách khí mà nhắc nhở: “Người không phát hiện hai ống tay không giống nhau sao?”
“Nói bậy gì đó.” Tân Nhất Lai lập tức bực mình, tức giận nói: “Không ăn được nho thì nói nho chua, ngươi cũng quá nhỏ mọn rồi.” Nói xong lại lén lút mặc áo choàng vào, che đi hai ống tay không đều nhau. Tên tiểu tử này mắt tinh thật, lời không nên nói thì đừng nói chứ.
Thụy Hòa quyết đoán mà nói sang chuyện khác, “Chuyện bên này bao lâu có thể xong, cũng đã sắp tết rồi, tổng thể thì không thể lưu lại ở Thiên Tân này chứ.”
“Qua mấy ngày nữa là có thể trở về.” Tân Nhất Lai nói, Cố Hưng vừa dẫn binh từ kinh thành tới, bến tàu xây dựng sắp xong, bọn họ sở dĩ còn lưu lại nơi này, là bởi vì Tân Nhất Lai bị mấy thương nhân làm phiền, đương nhiên là vì xi măng, viên ngoại lang cũng không dám làm chủ, mong Tân Nhất Lai xử lý xong mới về kinh, cho nên mới tạm thời kéo dài.
“Sao vậy, nhớ nhà?”
Thụy Hòa không trả lời, chỉ nói: “Nhị lang và A Trân đang làm thứ gì đó, thần thần bí bí.”
Tân Nhất Lai mày khẽ giật một cái, “Sao ngươi lại biết?”
Thụy Hòa lộ ra vẻ mặt thần bí mỉm cười, “Cha, người đừng cho rằng ta ở trong phủ một người mật báo cũng không có chứ.” Cùng với thư của Hoàng thị, còn có thư của hộ vệ trong phủ, tên đó mới là tâm phúc của hắn.
Tân Nhất Lai cười to ra tiếng, “Tiểu quỷ, càng lớn càng giảo hoạt.”
“Đều là học từ người.” Thụy Hòa bất động thanh sắc mà khen tặng một câu, Tân Nhất Lai tức giận mà đánh ót hắn một cái, “Thông minh cũng đừng lộ ra ngoài, cẩn thận bị người ta theo dõi.”
“Đã biết.” Thụy Hòa cúi đầu thụ giáo, lại nói: “Nhị lang và A Trân đang định cải tiến máy dệt, đau đầu hơn nữa. Nhị Lang còn gọi bằng hữu đến phủ giúp đỡ.”
“Máy dệt vải?” Tân Nhất Lai nhất thời kinh ngạc, “Như thế nào lại nghĩ đến việc này, nhưng cũng không dễ dàng gì. Bằng hữu của nhị lang còn có thể giúp đỡ?” Thụy Xương mấy tháng hồi kinh đều ở Quốc Tử Giám đọc sách, nếu có bằng hữ thì mười người đến tám người là ở trong đó, Quốc Tử Giám là một đám mọt sách, thế nhưng lại có người đối với cái này có hứng thú?
“Là tôn tử của Quốc Tử Giám tế tửu Hồ đại nhân Hồ Trường Cẩm, con đã gặp qua một lần, cao cao gầy gầy, lịch sự văn nhã, là người không tồi.”
Tân Nhất Lai đương nhiên biết thanh danh của Quốc Tử Giám tế tửu Hồ đại nhân, nếu Hồ Trường Cẩm kia là trưởng tôn của ông ấy, ngay cả đến Thụy Hòa cũng khen ngợi, vậy hài tửu kia tuyệt đối không kém, Tân Nhất Lai chỉ hơi tò mò, Hồ Gia trưởng tôn lại đối với việc học khoa học có hứng thú, thật đúng là làm cho người ta bất ngờ. Nhưng mà, Hồ đại nhân sẽ không vì thế mà đến phủ nhà hắn tìm phiền toái đi.
Phụ tử hai người nói chuyện, bên ngoài chợt truyền đến tiếng hạ nhân vội vàng tới thông báo, “Đại nhân, xưởng xi măng xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Thụy Hòa đột biến, đột nhiên đứng dậy vộ vàng hỏi: “Sao lại thế, mau tiến vào.”
“Triệu đại nhân cho người tới đây báo tin, nói là hôm qua có người tự tiện xong vào xưởng xi măng bị đánh chết, gia quyến của người chết cũng đã tụ tập một đám người đến gây sự, bây giờ đã bao vậy xưởng rồi.”
Tân Nhất Lai sớm đoán được bên đó sẽ xảy ra chuyện, nghe vậy cũng không kinh hoảng, đạm nhiên hỏi: “Có đi báo nha môn chưa?”
“Đã đi, nhưng huyện nha bên kia đùn đẩy nói bọn bổ khoái đã đi tuần tra hết rồi, nhân lực không đủ, bây giờ còn chưa phái người qua.”
Thụy Hòa nhìn về phía Tân Nhất Lai, trưng cầu hỏi: “Là người đi qua, hay là –“
Tân Nhất Lai khẽ cười môt tiếng lắc đầu, “Chỉ có một chuyện nhỏ này đã muốn ta ra mặt, ta cả ngày nhàn rỗi hay sao? Ngươi đi xử lý là được rồi.”
Thụy Hòa điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc đồng ý, “Vâng.”
Mới từ trong phòng ra liền thấy Từ Canh đang sải bước từ trong viện ra, Thụy Hòa vội vàng hành lễ, “Thời tiết lạnh, điện hạ sao lại ra khỏi phòng?”
“Nghe nói xưởng xi măng bên kia xảy ra chuyện? Tân tiên sinh không ở đây sao?”
Thụy Hòa mỉm cười nói, “Chỉ là một chút chuyện nhỏ, điện hạ không cần quan tâm, thuộc hạ qua bên kia xem chút là được rồi.” Khí thế của hắn rấn trấn định và nhàn hạ, phảng phất như chuyện kia không là gì. Từ Canh ngẫm lại hôm trước Cố Hưng vừa tới, trong lòng cũng yên ổn hơn, “Mất công Tân tiên sinh suy nghĩ chu đáo, ở trước cửa xưởng xi măng treo thẻ bài.”
Thụy Hòa gật đầu, “Những người này hai ba hôm lại đến ồn ào, lão hổ không phát uy, liền tưởng chúng ta là mèo bệnh. Hôm nay cho họ biết mặt.”
Từ Canh vung tay với hắn, “Vậy nhanh đi thôi.”
………………….
Lúc Thụy Hòa nhanh chóng đi tới xưởng xi măng, cửa đã bị người ta xúm lại kín mít, hắn tính sơ qua, ít nhất cũng phải đến năm mươi người, một đám người lòng đầy căm phẫn, chỉ hận không thể xông vào bên trong. Thấy Thụy Hòa mang theo bảy tám thị vệ đến đây, thế nhưng lại có mấy người muốn tiến lên đánh hắn, bị hộ vệ không chút khách khí mà đá một cái văng ra ngoài.
Triệu viên ngoại lang đứng ở đây gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vừa thấy Thụy Hòa như thấy cọng rơm cứu mạng, kích động giữ chặt tay hắn, trên mặt lệ rơi thành hàng, “Tân thị vệ, ngài mau tới xem. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự trụ không nổi. Nếu như để cho bọn họ xông vào phá hỏng xưởng xi măng, ta có chết muôn lần cũng không thể hết tội.”
Thụy Hòa rất bất đắc dĩ mà nhìn hắn, “Bọn họ có bao nhiêu người, hộ vệ của nhà xưởng này có bao nhiêu người, ngươi sợ cái quỷ gì? Ngươi là quan, bọn họ là dân, một đám loạn dân có cam đảm tiến vào nha môn của quan gia, đánh chết còn tính là nhẹ.”
“Quan… quan nha?” Trần viên ngoại không phản ứng kịp.
“Không phải, không phải quan nha, đây là trọng địa của quân doanh.” Ánh mắt Thụy Hòa chuyển đến tấm biển mới treo, phía trên bất thính lình viết “Xưởng xi măng Hoàng gia”, bên dưới còn có ghi chữ do quân kinh đô quản lý, không phận sự miễn vào. Triệu viên ngoại lang đầu tiên mơ hồ một lúc, một hồ lâu sau mới dần minh bạch ý tứ của Thụy Hòa, đột nhiên vỗ ót một cái, nháy mắt liền thay đổi khuôn mặt, xoa eo tự tin mười phần mà quát lớn: “Làm gì, làm gì, thật to gan, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, các ngươi đây là muốn tạo phản hay sao? Người tới, đều bắt toàn bộ lại cho ta, ta lại muốn nhìn xem là ai sai khiến các ngươi xong vào quân doanh trọng địa.”
Dứt lời, thị vệ của xưởng nối đuôi nhau ra, làm bộ muốn động thủ. Mấy ngườ đến làm náo loạn này tức khắc hoảng loạn, người nhát gan sợ phiền phức nghe vậy liền muốn chạy trốn, cũng có người chỉ sợ thiên hạ không loạn la lớn: “Đừng sợ bọn họ, bọ họ ở đây hư trương thanh thế.” “Đánh chết người còn kiêu ngạo, không thèm nói lý, có còn thiên lý hay không!” “Theo chân bọn họ liều mạng….”
Thụy Hòa vẻ mặt lạnh nhạt mà đứng ở bậc thang, từ trên cao nhìn đám người đang diễn kịch này.
Hiện trường có chút hỗn loạn, hộ vệ của nhà xưởng tuy rằng không ít, nhưng nếu như muốn đánh tới, không thể thiếu được có thương vong. Triệu viên ngoại lại khẩn trương như cũ, lặng lẽ đánh giá thần sắc của Thụy Hòa, thấp giọng hỏi: “Thật sự gây lộn, người chúng ta sợ là không đủ.”
Thụy Hòa không hé răng.
Trong lúc hỗn loạn, ngã rẽ bỗng nhiên đi tới hơn mảng đen nghìn nghịt toàn là người, Thụy Hòa tập trung nhìn, chỉ thấy Cố Hưng đằng đằng sát khí cưỡi ngựa tới đây, đám binh lính phía sau cũng đằng đằng sát khí không kém. Đám đông gây lộn ở trước cửa bỗng nhiên yên lặng.
“Lá gan không nhỏ a.” Cố Hưng mang ngữ khí binh lính đang càn quét lưu manh, khinh bỉ mà nhìn đám người này, trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, “Bắt tất cả lại cho lão tử, một người cũng không buông tha. CMN, dám chạy đến địa bàn của lão tử mà gây rối, các người tự tìm đường chết. Muốn ngủ một giấc mà đã bị các ngươi phá đám, xem lão tử thu thập các ngươi như thế nào.”
Hắn vừa nói xong, binh lính phía sau như hổ dữ nhìn chằm chằm vào đám người. Mấy người đến nháo loạn âm thầm kêu không tốt, mau chóng bỏ chạy, nhưng bọn họ làm sao mà so được mấy binh lính chém giết trên chiến trường, hơn nữa bên này Cố Hưng người đông thế mạnh, không đến một khắc đã bắt trói được mấy người này.
“Đồ vô dụng.” Cố Hưng đứng một xoa xoa cổ tay, một bên khinh thường mà bĩu môi, “Lão tử còn chưa kịp ra tay đã ngã xuống, đánh cái giá cũng không thoải mái.”
Thụy Hòa tủm tỉm tiến lên cảm tạ, “Đa tạ Cố thúc đuổi tới đúng lúc, bằng không hôm này bị mấy người này vọt vào, không nói đến cái khác, mặt mũi Công Bộ cũng bị mất hết rồi.”
Cố Hưng hừ nói: “Mất mặt là lão tử, quan hệ gì đến mấy tên mọt sách bên Công Bộ. CMN, để cho lão tử hung hăng thẩm vấn, không tin không tra ra được tên nhãi nhép nào sai khiến.”
Thụy Hòa gật đầu phụ họa, lại cất cao giọng nói: “Thật không biết mấy người này là không có đầu óc hay là không muốn sống nữa, lại dám tiến vào quân doanh trọng địa, đây chính là tội chém đầu, thật sự cho rằng có người chống lưng đằng sau thì không có việc gì sao? Ta thật sự muốn biết, Đại Lương triều này cồn có người nào không muốn sống dám đứng ra chịu thay cho bọn họ một cái đầu?”
Mấy người bị trói phía dưới nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức có người hô lớn “Oan uổng” lại nói: “Đại nhân minh giám, đều là có người ép buộc chúng ta đến, chúng ta không dám không đến.: “Đúng vậy, chúng ta bị oan uổng…” Còn có người ánh mắt lập lòe, cúi đầu không dám nhìn Thụy Hòa.
Cố Hưng không kiên nhẫn mà ngoáy ngoáy lỗ tai, chỉ huy mấy người phía dưới giải họ đi.
Chờ khi tất cả cửa được rửa sạch sẽ, lúc này mới thấy Nghiêm Cử cưỡi ngựa dẫn một đám nha dịch vội vàng chạy đến.
Thấy bốn phía một mảnh thái bình, trong lòng Nghiêm Cử không khỏi kêu lộp bộp, nhìn lại khuôn mặt như thổ phỉ của Cố Hưng, càng thêm bất an.
“Vị này chắc là Nghiêm tri châu.” Cố Hưng nhếch miệng, nhìn chằm chằm Nghiêm Cử từ trên xuống dưới mà đánh giá, ánh mắt rất không tốt, “Nha môn Tri Châu so với đại doanh của ta còn gần hơn nhiều, cư nhiên lại đến muộn như vậy. Mấy nha dịch này làm ăn cái gì không biết? Nếu vô dụng thì toàn bộ đều đổi đi, Thiên Tân nơi này, còn sợ không tìm thấy người hay sao?”
Ngữ khí của hắn rất không tốt, Nghiêm Cử nghe vậy rất chói tai, trên mặt lộ ra vẻ không vui, hắn có Tuệ Vương chống lưng ở phía sau, ở Thiên Tân này rất có thể diện, nhiều năm như vậy không ai dám cho hắn xem sắc mặt, ngay cả Thái Tử cũng phải khách khách khí khí với hắn, không vô lễ như Cố Hưng, vì thế nói chuyện liền không khách khí, “Chuyện trong phủ Tri châu không cần Cố tướng quân phải chỉ điểm.”
Khóe miệng Cố Hưng gợi lên nụ cười nhẹ, “Bản quan cũng không chỉ điểm ngươi làm quan như thế nào, chẳng qua nơi này ngày trước cứ ba ngày thì hai ngày lại có người đến gây chuyện, nghe nói đã đến Tri Châu báo quan mấy lần, mỗi lần đều không giải quyết được gì, ngay cả cái rắm cũng không hỏi ra được, như thế mà đã gần một tháng, Tri Châu một chút kết quả cũng không có, thế nào, ngay cả hỏi cũng không thể hỏi một câu sao?”
Nghiêm Cử hừ lạnh nói: “Trong nha môn có chuyện vội, tháng trước trong thành có người chết, bọn bộ khoái tất cả đều đi truy bắt hung thủ, làm gì có nhân lực để ra tay chuyện nhỏ này. Nhưng thật ra bản quan nghe nói tối qua nơi này đánh chết người? Có liên quan đến mạng người, bản quan cũng không thể mặc kệ được.”
“Chuyện này ngài quản không được.” Cố Hưng không chút khách khí mà đánh gãy lời của hắn.
“Có ý tứ gì?” Nghiêm Cử cả giận nói: “Cố tướng quân đây là muốn lấy thế áp người?”
Cố Hưng cười to ra tiếng, “Đừng náo loạn. Bản tướng quân nếu mà muốn lấy thế áp người cũng không tìm đến ngươi. Cũng không xem đây là nơi nào. ---“ Hắn chỉ chỉ vào tấm biển, đắc ý đến nỗi đuôi nhếch lên, “Tự tiện xông vào quân doanh trọng địa, đó chính là tội danh tạo phản, đúng nói đánh chết hắn, kể cả bản tướng quân đem quân vây thành Thiên Tân bắt người, Nghiêm tri châu sợ không tìm được chỗ cáo trạng. Nhưng mà, bản tướng quân xưa nay không thích phiền toái, dù sao cũng đã bắt được mấy chục người, cũng không sợ không tra ra được người đứng đằng sau. Nếu lão tử biết đó là ai, ha ha….”
Nghiêm Cử lúc này mới nhìn đến tấm biển dựng bên ngoài, sắc mặt đại biến, lẩm bẩm nói: “Đây là cái gì….”
Đây là chuyện xấu rồi!
Danh Sách Chương: