• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sắc trời âm trầm, sương xám bao phủ khắp mọi nơi, trên không trung yêu ma đầy rẫy, che hết cả nửa bầu trời, lại giương mắt nhìn, sắc trời càng thêm ám trầm.
Lạc Hằng mặt không đổi sắc, tươi cười với yêu ma thân rắn tứ trảo cầm đầu, "Đã lâu không gặp."
Da của hầu hết người tu tiên đều thiên bạch và tinh tế, Lạc Hằng cũng không ngoại lệ.

Ngũ quan tuy không thuộc về loại hình tinh xảo nhưng lại thập phần thanh tú, đạo bào bị máu loãng nhuộm đỏ khiến nụ cười này của hắn như đóa hồng trong biển hoa quỳnh, lệnh người kinh diễm.
Tu sĩ phía dưới cũng không khỏi ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng lại, Lạc Hằng này dường như rất thân quen với những yêu ma kia, hơn nữa kiếm trong tay hắn hình như còn rất an tĩnh mà nằm ở đó.
Lạc Hằng, Lạc Hoành, không phải nói là đồng âm thôi sao? Làm sao đột nhiên lại thành cùng một người rồi!
Tên ma đầu này vậy mà vẫn luôn ở bên người bọn họ.

Nhớ tới mỗi lần Lạc Hằng cười ôn hòa với họ, lưng ai nấy không khỏi chợt lạnh.
Yêu ma kia nói: "Ta còn cho rằng ngươi đã bị A Nô Bỉ đùa chết rồi chứ."
Yêu ma hình người A Nô Bỉ cười nhẹ, "Đọa Lạc Chi Uyên chỉ có một nhân loại như vậy, ta sao nỡ đùa chết?"
"Ngươi không đùa chết hắn, nhân gia hắn lại đem xuất khẩu thứ hai hủy đi." Một yêu ma khác lạnh lùng nói, con ngươi sâu thẳm phiếm hồng quang sâu kín, như dã lang trong màn đêm.
Đối với mấy lời nhục nhã của đám yêu ma, Lạc Hằng mặt không đổi sắc, "Làm giao dịch đi, để những người này rời đi, ta đi cùng các ngươi."
"Giao dịch?" Yêu ma hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ ngươi là ai, người năm đó chật vật đào tẩu cũng dám làm giao dịch với bọn ta?"
Yêu ma phất phất tay, đám yêu ma phía sau như nước chảy lui về sau, một mảnh đen kịt mênh mông, đủ loại kì quái đều có, thứ duy nhất giống nhau là đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm các tu sĩ phía trước, bộ dạng thật ghê người.
"Ngươi cho rằng các ngươi đã tới Đọa Lạc Chi Uyên rồi còn rời đi được chắc?"
"Một khi đã vậy, thì chiến đi." Bạch Tà một bên lạnh nhạt nói.
Lạc Hằng nghiêng mắt nhìn y, hơi cuối mặt xuống, nhưng cũng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn lướt qua các tu sĩ phía dưới.

Những tu sĩ bị ánh mắt quét đến không nhịn được lui về phía sau một bước.
"Không muốn chết thì lui về sau."
Lạc Hằng nói xong, Nhược Hư kiếm trong tay bay ra.

Mọi người chợt lạnh lưng, hai mặt nhìn nhau một hồi, lại xem xét liếc mắt về lũ yêu ma đen kịt mênh mông, hít sâu một hơi, thối lui về sau.
Bạch Tà nhíu mày, muốn nói gì thì lại phát hiện không trung âm u nháy mắt bị màu trắng che lấp, chung quanh không biết từ khi nào đã hạ tuyết, tuyết rơi trên mặt, lạnh thấu xương.
Những yêu ma đó nhìn thấy cảnh vật xung quanh biến hóa cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không có sợ hãi, một tên yêu ma cầm đầu nói: "Đây là cái gì?"
Lạc Hằng đạm nhiên cười, "Lĩnh vực, ngươi có thể xem nó như một tiểu thế giới."
Yêu ma hừ lạnh cười, "Một cái ảo cảnh hèn mọn, có thể làm khó được gì bọn ta?"
Lạc Hằng thản nhiên, "Đây cũng không phải là ảo cảnh, mà là lĩnh vực của ta.

So đấu về tu vi, ta xác thật không bằng các ngươi, nhưng ở thế giới của ta, thì chưa chắc!"
Thanh âm Lạc Hằng vừa ra, yêu ma liền phát hiện, dường như có cục đá vạn cân đè trên vai chúng, kể cả ma khí cùng linh khí trong không khí đều như đang đọng lại, khó có thể điều động.
Thân hình mọi người chấn động, đó là phong tuyết lĩnh vực của Lạc Hoành, người duy nhất ngộ được lĩnh vực trong thiên hạ.

Lĩnh vực vừa hiện, thiên địa biến sắc, như một tiểu thế giới, trong phạm vi lĩnh vực, vạn vật đều ở dưới sự chi phối của chủ nhân nó.
Thì ra truyền thuyết là thật sự.
Sắc mặt yêu ma hơi khó coi, nhưng cũng không lùi bước, xung quanh cơ thể ma khí nồng đậm lên chút, uy áp bị Lạc Hằng thi triển lên người cũng giảm bớt vài phần.
Lạc Hằng thấy vậy cũng không hoảng loạn, miệng lẩm bẩm, thiên địa sắc trắng đột nhiên biến đổi, một đóa hoa sen đỏ nở rộ trên không trung, bầu trời nháy mắt bị ngọn lửa đỏ chói che đậy.
Tuy bị biển lửa vây quanh nhưng người trong đó không cảm thấy bất cứ ấm áp nào, ngược lại còn lạnh hơn tuyết vừa nãy.

Đó là một loại lạnh lẽo thâm nhập cốt tủy, len lỏi linh hồn.
Lửa đỏ vừa cháy lên, sắc mặt những yêu ma đó nháy mắt thay đổi, yêu ma cấp thấp thậm chí đã bắt đầu lui về phía sau.
"Ảo cảnh!" Một yêu ma nói, "Ngươi không có khả năng thao túng nhiều Hồng Liên Nghiệp Hỏa như vậy."
"Ngươi có thể thử xem." Lạc Hằng hơi mỉm cười, kiếm trong tay đã bắt đầu có động tác.

Nơi Nhược Hư kiếm đi qua đều nổ tung một đóa sen đỏ, yêu ma cấp thấp nháy mắt bị hồng liên cắn nuốt, liền tro bụi cũng không lưu lại.
Mà ma trảo lúc trước Nhược Hư kiếm không thể để lại dấu vết gì lúc này lại bỏng rát.

Yêu ma bắt đầu đồng thời lui về phía sau, nhưng động tác của Lạc Hằng không chút nào chậm lại, kiếm quét qua như sao băng.
Mấy yêu ma cầm đầu kia cuối cùng cũng trực tiếp chạy trốn, "Xem như ngươi lợi hại!"
Thấy yêu ma đào tẩu, Lạc Hằng cũng không đuổi theo, giết yêu ma dễ như tước bùn, nơi đi qua đều là âm thanh thống khổ thét chói tai.
Một lát sau, một mảnh mênh mông đen kịt vừa nãy đã thừa lại không có mấy, tu sĩ phía dưới hoan hô, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lạc Hằng quét lại đây liền tức thì im bặt.
"Đây là cạm bẫy ngươi đặt ra để dụ chúng ta tới sao?" Một tu sĩ trong đó run giọng nói.
Lạc Hằng không đáp, vẽ một tấm bản đồ trong hư không, "Tự đi theo bản đồ này, nơi đó là cửa ra, phương pháp đi ra ngoài ta đã báo cho Hoa tông chủ."
Tu sĩ phía dưới cứng họng.
"Thời Lan Trạch đâu?" Yến Hàn Mặc lại hỏi.
"Đã chết."
"Ngươi giết?"
Lạc Hằng không đáp, lại nói: "Còn không đi nữa thì người chết chính là các ngươi."
"Theo ta được biết, ngọn lửa của Lạc đạo hữu là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, tuy là khắc tinh của yêu ma, nhưng đối với người tu linh khí, Hồng Liên Nghiệp Hỏa không khác gì với người tu hỏa hệ."
Những người khác nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, trong tay vận chuyển linh lực nhắm ngay Lạc Hằng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn quét những người đó một cái.

Mà lúc này Yến Hàn Mặc lại động, thẳng hướng Lạc Hằng bay tới.
Sau đó mọi người liền phát hiện, Lạc Hằng vừa rồi uy phong lẫm lẫm lúc này hình như đã yếu đi, bị Yến Hàn Mặc cấp tông sư đỉnh phong đánh cho liên tục bại lui.

Đạo bào trên người Lạc Hằng sớm đã khô, lúc này lại bị máu loãng thấm ướt.
Chẳng lẽ vừa rồi đều là làm bộ làm tịch?
Tu sĩ khác cũng bắt đầu gia nhập chiến trường.
Sắc mặt Bạch Tà lạnh lùng, kiếm trong tay quét qua, những tu sĩ đó bị buộc liên tục lùi về sau.
"Bạch tông chủ, ngươi làm gì vậy!" Yến Hàn Mặc khó hiểu nói.

"Hắn chỉ có thể bị ta giết!"
Yến Hàn Mặc chau mày, hiển nhiên là không đồng ý, "Ngươi giết với chúng ta giết chẳng phải đều giống nhau? Vì chi kế hôm nay, vẫn nên nhân lúc còn sớm mà giết chết hắn, ra khỏi Đọa Lạc Chi Uyên."
"Chẳng lẽ là ngươi ở cùng hắn một tháng, nên sinh ra cảm tình?"
Bạch Tà nói: "Chuyện của ta cùng ngươi không can hệ, không muốn chết thì cút đi."
Mấy người tranh chấp cho Lạc Hằng thời gian thở dốc, nhưng thời hạn của Tam Chuyển Ngưng Nguyên Đan đã hết, còn chưa chờ hắn thi pháp tẩu thoát, Lạc Hằng liền ngã xuống từ trên không trung, sắc mặt tái đi mắt thường có thể thấy.
"Chậc chậc, nhân loại các ngươi, đúng là làm ta phải mở rộng tầm mắt." Tiếng cười nhạo bỗng vang lên, mọi người theo âm thanh nhìn lại thì thấy yêu ma hình người lúc trước A Nô Bỉ không biết khi nào đã vòng về.
"Ta nhớ không nhầm thì vừa rồi hắn vì cứu các ngươi, thậm chí nguyện ý lấy bản thân ra để trao đổi, hiện tại các ngươi lại trở mặt không quen ân nhân cứu mạng."
"Chậc chậc, thú vị."
Tu sĩ khác không khỏi đỏ mặt, một người trong đó nói: "Rõ ràng là hắn cố ý dụ chúng ta tới!"
"Ngoại hình ngươi gần giống như hắn, chẳng lẽ là quan hệ huynh đệ?"
"Chậc."
A Nô Bỉ ngửa mặt than một tiếng, "Vậy sao, xem ra người chịu ân huệ mới là ta a, cư nhiên được mang đến nhiều đồ ăn như vậy."
"Ta đây không khách khí nữa!"
A Nô Bỉ dứt lời liền đánh tới tu sĩ, yêu ma lúc trước rời đi cũng lục đục trở lại.
Các tu sĩ hốt hoảng bỏ chạy, mấy người Hoa Ỷ Vân thấy vậy cũng biết không thể ngốc ở đây lâu hơn nữa.
Chỉ là không biết phương pháp vừa rồi Lạc Hằng truyền âm cho nàng có bẫy rập hay không.
Mắt thấy yêu ma ngày càng nhiều, mọi người chỉ có thể bỏ chạy về hướng xuất khẩu duy nhất của Đọa Lạc Chi Uyên.

Hoa Ỷ Vân giả đánh với A Nô Bỉ mấy chiêu cũng liền thoát đi.

Một lát sau, chúng tu sĩ vừa rồi còn đòi đánh đánh giết giết Lạc Hằng đã biến mất sạch sẽ.
A Nô Bỉ liếm liếm máu trên tay, "Chậc, thật khó ăn, còn không bằng một phần mười máu của ngươi."
Lạc Hằng liếc mắt nhìn người một cái, "Tính ra là ta lại thiếu ngươi một ân tình."
A Nô Bỉ đi đến chỗ hắn, "Dễ thôi dễ thôi, để ta thoải mái nhấm nháp chút máu của ngươi là được."
"Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, hại tâm trạng ta xấu thật lâu."
A Nô Bỉ vừa tự nói vừa đi đến chỗ hắn, khi đi đến chỗ cách Lạc Hằng ba thước lại thấy Bạch Tà thuấn di đến bên người hắn.
A Nô Bỉ sửng sốt, kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà còn chưa đi, linh lực ngươi rất cao, thoạt nhìn hẳn là ăn rất ngon."
"Lạc Hằng, cảm ơn lễ vật của ngươi."

Sắc mặt Bạch Tà cứng đờ, tay phải bóp lấy cổ Lạc Hằng, "Lui về sau, bằng không ta giết hắn."
Thân hình A Nô Bỉ chững lại, nhìn qua Lạc Hằng hơi thở thoi thóp, không sao cả nói: "Ngươi giết đi, dù sao trước sau gì hắn cũng chết, chẳng qua không có nhanh như vậy thôi."
Sắc mặt Bạch Tà trầm xuống.
Lạc Hằng nói với A Nô Bỉ: "Đừng động vào y, xong việc ta sẽ đến tìm ngươi."
"Chậc chậc, ngươi cứ một lần lại một lần đối tốt với bọn họ như vậy, bọn họ trái lại muốn giết ngươi.

Ta nhớ rõ ngươi từng kể với ta một chuyện xưa, tên là "Nông phu và rắn", có phải chính là như thế này không?"
"Vẫn là để ta giết hết đi, ta ăn y rồi sẽ tạm thời không xem ngươi thành đồ ăn nữa."
Lạc Hằng dựa trên người Bạch Tà, đối với tay đang bóp lấy cổ của mình làm như không thấy, lắc đầu nói: "Y thì không được."
A Nô Bỉ hừ một tiếng, "Sao ngươi vẫn phiền như vậy, cái này không cho làm, cái kia cũng không cho ăn."
"Cũng không biết ngươi tồn tại để làm gì, một chút lạc thú cũng không có, còn không bằng để ta ăn luôn đi..."
Khi A Nô Bỉ còn đang lầm bầm lầu bầu, Lạc Hằng đã mất ý thức, dựa lên người Bạch Tà.
A Nô Bỉ liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, nói với Bạch Tà: "Ngươi còn không chạy nhanh đi, đến ta đều có thể phát hiện chỗ không đúng, thì Hách Lôi Tư bọn họ chắc chắn đang trên đường quay lại.

Tí nữa các ngươi muốn chạy cũng không được, ta sẽ không hỗ trợ nữa đâu."
"Ngươi có quan hệ gì với hắn, vì sao ngoại hình của các ngươi giống nhau như vậy?"
A Nô Bỉ nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, "Quan hệ đồ ăn."
"Còn về ngoại hình, ta như này rất đẹp đi."
Bạch Tà liếc mắt nhìn, không nói gì nữa, mang theo Lạc Hằng rời khỏi chỗ đó.
Tiểu Linh Đang vẫn luôn tránh ở một góc ngó đầu ra, vội vàng đuổi kịp Bạch Tà.
"Ê, lúc ngươi giết hắn nhớ cho ta biết một tiếng, đừng lãng phí đồ ăn." A Nô Bỉ ở đằng sau kêu lên.
"Đi về phía nam đi, đó là địa bàn của ta, đừng để bị bọn Hách Lôi Tư bắt được, không thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu..."
Tiểu Linh Đang quay đầu lại nhìn A Nô Bỉ, yêu ma này sao nói năng như tiểu hài tử vậy, lung tung rối loạn, hoàn toàn không hiểu y đang muốn biểu đạt cái gì, rốt cuộc là địch hay là bạn.
Kể cả tông chủ hắn cũng không hiểu được, rõ ràng lúc trước vẫn còn che che chở chở, thương tiếc Lạc Hằng vô cùng, bây giờ lại bắt đầu muốn giết Lạc Hằng.

Hắn cảm thấy cái đầu này của hắn đã bắt đầu rối loạn rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK