Vốn dĩ Thẩm Nhu còn nhìn Sở Hồng và Thẩm Hương một phần qua tấm kính lọc(*) lúc thuở ấu thơ, giờ đây cũng đã bể nát.
(*) Nhìn người khác bằng tấm kính lọc: thích người ta, chỉ thấy điểm tốt của người đó.
Cô có thể hiểu hai người họ trải đường cho con gái mình, cũng có thể hiểu bọn họ thương con gái, bênh vực con gái, nhưng bọn họ lại nhắm vào cô.
Suy cho cùng cô không phải mười tám tuổi thật, cô trùng sinh nên có thể nghĩ thông suốt những chuyện này.
Sở Lam xin lỗi và marketing thành hoa khôi quốc dân, cái này nối đến cái kia, liên quan chặt chẽ, nếu như thành công thì bọn họ nhẫn tâm, thậm chí có thể định hướng dư luận, đẩy Thẩm Nhu về phía đối lập với Sở Lam và bị mọi người xem thường.
Thẩm Nhu và Lý Lê đi trong sân trường, thời tiết đã hơi lạnh khiến người ta không nhịn được tăng tốc bước chân.
Đến tối vừa tan học, Lý Thâm đã làm ầm lên: “Biệt thự cạnh biển, biệt thự cạnh biển, chúng ta không chịu đi thì phải chờ đến lúc trời ấm trở lại mới có thể đi đó.”
Đi sớm về trễ, kết bè lập đội, hăng hái bồng bột.
Giang Triều cầm cốc trà sữa cậu xếp hàng mua cho Thẩm Nhu ở bên ngoài trong khi đợi cô tan học, cắm ống hút vào rồi hỏi: “Muốn đi sao?”
Lý Thâm bỗng nhiên tỉnh ra, lập tức ôm đùi lớn, cậu ta vỗ ngực mình: “Cô hai ơi, xin cậu đồng ý đề nghị thấp hèn này của tôi, tôi sẽ vì cậu mà...!Thôi bỏ đi, cậu có anh Triều rồi, tôi cũng không biết làm được gì cho cậu.”
Cậu ta là một cậu ấm nhà giàu có tiền có nhan sắc mà không biết có thể làm gì cho Thẩm Nhu, Lý Thâm thở dài trông rất phiền muộn, tựa như đang suy ngẫm điều gì, rốt cuộc cậu ta có thể làm gì cho Thẩm Nhu.
Giang Triều cố nén ý cười bên khóe môi xuống, nói: “Thẩm Nhu, tôi muốn đi."
Thẩm Nhu gật đầu thật mạnh: “Được.”
Lúc Giang Triều lái mô tô địa hình về phía trước, nghĩ qua mấy ngày nữa thì không thể lái chiếc xe này nữa, cậu không để ý thời tiết lạnh nhưng Thẩm Nhu không thể, cậu còn nghĩ gần đây trời lạnh rồi, phải bảo Thẩm Nhu mặc nhiều hơn mới được.
Thẩm Nhu vốn đang cười, lúc cô nhìn thấy một bóng người thì nụ cười cứng đờ, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy người kia đang nhìn mình, dù chỉ chợt lóe lên trong chốc lát nhưng cô dùng sức ôm lấy Giang Triều theo bản năng, người Giang Triều hơi cứng lại, ngay cả cơn gió lạnh thổi qua cũng thấy ấm áp.
Giang Triều dừng xe bên ven đường, cởi mũ bảo hiểm của mình xuống rồi cởi luôn mũ bảo hiểm màu hồng nhạt của Thẩm Nhu đang đứng đối diện, vươn tay một cái dùng sức ôm Thẩm Nhu vào lòng.
Thẩm Nhu siết chặt tay rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng đưa lên vỗ lưng cậu: “Giang Triều.”
Yết hầu Giang Triều lên xuống một cái, dụ dỗ: “Gọi một tiếng anh ơi được không?”
Thẩm Nhu thấy cậu vẫn còn băn khoăn về chuyện này, cười với cậu một cái rồi vẫy tay với Lý Thâm cũng dừng xe ở bên kia: “Lý Thâm, cậu đèo tôi được không?”
Lý Thâm khóc, xe cũng không cần, ngồi lên xe Tần Lễ: “Mau, chạy mau!”
Thẩm Nhu: “...!"
Cuối cùng mọi người vẫn quyết định cuối tuần đến biệt thự cạnh biển của Lý Thâm chơi, nhưng đáng tiếc là nếu đi tới biệt thự cạnh biển của Lý Thâm chơi thì không thể đến chỗ ông cụ Giang.
Trước kia, điều ông cụ Giang thích nhất là Giang Triều về nhà tổ nhà họ Giang chơi cờ, câu cá với ông ấy, bây giờ thì thích nhất là bảo Thẩm Nhu chơi cờ câu cá với ông ấy, vì thế Thẩm Nhu gọi điện thoại cho ông cụ Giang.
Ông cụ Giang thở phì phò: “Không sao đâu, muốn đi chơi thì cứ đi đi, trước đây Giang Triều cũng một khoảng thời gian mới về thăm ông một lần, không cần lo ông buồn chán, cháu cũng biết ông hay câu cá ở bờ sông rồi đánh cờ với người ta mà, quản gia cũng có thể chơi với ông.”
Thẩm Nhu nghe vậy thì bỗng thấy ông cụ Giang thật đáng thương: “Vậy thì tuần sau, tuần sau cháu về thăm ông Giang.”
Ông cụ Giang: “Được được được, vậy thì tuần sau cháu tới tìm ông, đúng lúc quýt ở vườn trái cây sắp đến mùa rồi.”
Điện thoại vừa cúp, ông cụ Giang lải nhải với quản gia đang đứng bên cạnh: “Quả là một đứa trẻ tốt, nhưng lại học thói xấu theo Giang Triều.”
Quản gia: “Chuyện này…”
Ông cụ Giang vẫn đang nói: “Câu cá, chơi cờ với người khác đâu sánh nổi câu cá, chơi cờ với đám nhóc đó chứ, lần trước Nhu Nhu còn nói muốn chơi cờ gomoku với tôi nữa, tôi bảo ông mua bàn cờ gomoku, ông đã mua chưa?”
Quản gia: “Mua rồi mua rồi, bàn cờ vây đặt làm riêng cũng có thể dùng chơi gomoku rồi, quân cờ làm bằng ngọc thạch, cảm giác rất tốt.”
“Lần tới Nhu Nhu tới đây thì chơi với con bé.”
“Ông chủ.”
“Sao thế?”
Quản gia cười trêu ghẹo: “Không phải ông đã quên ai mới là cháu ông đó chứ.”
Ông cụ Giang: “Đừng nhắc tới thằng bé đó với tôi.”
Quản gia: “...!”
.......!
Từ lúc Lý Thâm dọn lên tầng trên, suốt cả một ngày cứ lên lên xuống xuống mấy chục lần mà cũng không chê mệt, cậu ta ở phòng khách, lấy các thứ cần dùng ra sắp xếp vali, chẳng thèm xếp lại mà cứ ném luôn vào, mọi người đều không nhìn nổi nữa.
Tần Lễ: “Cậu xếp hẳn hoi vào.”
Lý Thâm: “Xếp hay không thì cũng đều ở trong vali, hơn nữa, nếu mà xếp kỹ thì lúc tôi tìm quần áo thì quần áo sẽ không bị rối, hơn nữa, tôi cũng không mang theo nhiều đồ, đến nửa cái vali cũng không dùng hết.”
“Sẽ bị nhăn đó.”
“Tôi có thể ủi quần áo.”
"..."
Thấy Tần Lễ nghẹn lời, Lý Thâm vô cùng vui vẻ.
Thẩm Nhu cũng về phòng thu dọn quần áo, Giang Triều đứng ngoài muốn vào gấp quần áo cho cô nhưng thấy Thẩm Nhu tiện tay cầm áo ngủ lên thì quay người lặng lẽ đóng cửa lại cho Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu ngẩng đầu lên: “Giang Triều...!Giang Triều đâu rồi nhỉ?”
Giang Triều đứng cách cánh cửa ừm một tiếng: “Tôi ở đây.”
........!
Lý Lê biết cuối tuần Thẩm Nhu sẽ đi cạnh biển chơi thì vô cùng ngưỡng mộ, đáng tiếc cuối tuần cô ấy không có thời gian rảnh để đi với Thẩm Nhu, bởi vì cô ấy đã đồng ý với fan đăng thêm bài vẽ mới lên weibo.
Lúc Lý Lê rảnh thì lên mạng khá nhiều, vì thế cô ấy biết Sở Lam marketing cái danh hoa khôi quốc dân trên mạng, bây giờ Sở Lam đã có không ít fan hâm mộ, cô ấy nghĩ đến chuyện ở trường, vẫn có mấy người đứng về phía Sở Lam, nếu như sau này Sở Lam muốn thông qua mạng xã hội nhằm vào Thẩm Nhu thì đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đứng về phía Thẩm Nhu, hay là nói có bao nhiêu người bênh vực Sở Lam.
Lý Lê lắc cánh tay Thẩm Nhu, năn nỉ: “Nhu Nhu, cậu biết tớ dùng cậu và Giang Triều làm hình tượng người thật cho tranh tớ vẽ, cậu nói cho tớ nhiều hơn về chuyện của hai người được không, Nhu Nhu.”
Thẩm Nhu im lặng một lúc: “Được.”
Lý Lê nói tiếp: “Vậy lần này chuyện cậu đi biển cũng phải nói cho tớ biết.”
Thẩm Nhu rất dễ tính: “Được.”
Lý Lê lại lấy bánh ngọt cho Thẩm Nhu, tất cả đều do tự tay cô ấy đóng gói từng cái một, trông vừa tinh xảo vừa xinh xắn, Thẩm Nhu nhận bánh ngọt chia cho đám Giang Triều.
Trần Quân ngồi ở bàn cơm tại nhà ăn cách bọn họ không xa, nhìn thấy bọn họ cười nói vui vẻ thì chẳng muốn ăn cơm nữa, mấy ngày nay Chu Tự ngồi đối diện cậu ta cũng khá là nặng nề.
Từ trước đến nay Chu Tự chưa từng nghĩ đến chuyện Sở Lam sẽ làm vậy, cậu ấy ép bản thân tin tưởng Sở Lam vô tội, từ sau ngày cậu ấy nói xin lỗi với Sở Lam thì không suy nghĩ về những chuyện này nữa, cho dù Sở Lam sai thì biết sai rồi sửa cũng tốt, nhưng sau đó Chu Tự lại chẳng ngờ sự việc lại phát triển như vậy.
Chu Tự nhìn theo ánh mắt của Trần Quân thấy vẻ mặt tươi sáng rạng rỡ của Thẩm Nhu, Lý Thâm ngồi đối diện cô làm biểu cảm khoa trương chọc cô cười, Giang Triều thì gắp thịt xào chua ngọt vào đĩa cho cô.
Tâm trạng Chu Tự cũng khá hơn một chút, sau đó cậu ấy nghe Trần Quân hỏi: “Anh Chu Tự, rốt cuộc em làm thế nào mới có thể bảo chị em trở về với em và không ở cùng với đám người Giang Triều nữa.
Em chào chị ấy mà chị ấy không để ý tới em, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn chị ấy, em mua cho chị ấy đồ ăn sáng cũng bị chị ấy nhờ Lý Lê trả lại cho em, quà cũng thế."
“Để cô ấy trở về với cậu thì cô ấy có thể vui vẻ như bây giờ sao?”
"Em..."
Lần đầu tiên Chu Tự đánh giá tốt về Giang Triều: “Giang Triều không phải người dễ ở chung, mặc dù tôi không thích cậu ta lắm nhưng cậu ta đối xử với Thẩm Nhu rất tốt, còn tốt hơn tất cả các cậu cộng lại, điều này không thể phủ nhận, đúng không?”
Chưa chắc bọn họ đã thật lòng đối tốt với Thẩm Nhu, nhất thời Chu Tự nở nụ cười bất đắc dĩ: "So sánh các cậu với Giang Triều thì thế nào cũng giống như đang sỉ nhục sự yêu thích của Giang Triều đối với Thẩm Nhu.”
Trần Quân: “ … ”
Không biết qua bao lâu, Chu Tự nói: “Trần Quân, bây giờ cô ấy sống rất tốt, cậu không nên quấy rầy cô ấy, hình như cô ấy cũng rất thích ở cạnh Giang Triều.”
Trần Quân: “Chị ấy là chị em!”
Chu Tự khuyên: “Cậu lý trí một chút đi, cậu nghĩ thử xem, cứ coi như cô ấy đồng ý tiếp tục coi cậu là em trai, làm hòa với cậu, sau đó thì sao, cậu có thể làm gì cho cô ấy chứ?”
......!
Ngày tháng thoáng cái đã đến thứ Bảy.
Bởi vì phải dậy sớm nên không thể tận hưởng cảm giác ngủ nướng, nhưng cũng may khi lên xe có thể ngủ thêm được một lúc, Thẩm Nhu ngủ dậy thì nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, vừa đẩy cửa ra thì thấy Giang Triều đã chờ cô ở bên ngoài, cô gọi: "Giang Triều.”
Giang Triều vô cùng thích Thẩm Nhu gọi tên mình, vừa mềm mại, vừa ngọt ngào, còn mang theo âm cuối, nếu như cô tức giận gọi tên cậu thì sẽ đè thấp giọng, nhưng cậu càng muốn nghe Thẩm Nhu gọi mình một tiếng anh hơn, cậu vươn tay ra, Thẩm Nhu hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng muốn quay lại phòng.
Giang Triều ỷ vào cánh tay dài của mình kéo cánh cửa phòng của Thẩm Nhu lại, cánh tay còn lại của cậu chống lên cửa, khoảng cách hai người rất gần, cậu hỏi: “Em chạy gì chứ?”
Thẩm Nhu vươn tay đẩy Giang Triều ra: “Tớ không chạy.”
Giang Triều trực tiếp nhét cái quần giữ nhiệt trong tay vào lòng Thẩm Nhu: “Vậy thì mặc quần giữ nhiệt vào cho ông đây.”
Thẩm Nhu: “ … ”
Có thể nào cô cũng không thể ngờ Giang Triều mới mười tám tuổi đã bắt cô mặc quần giữ nhiệt!
Đời trước Giang Triều cũng thế này, trời lạnh cái là bắt cô mặc quần giữ nhiệt, cô đi tham gia tiệc tùng phải mặc lễ phục cũng bắt cô mặc thêm quần giữ nhiệt, thời tiết ẩm lên rồi cậu cũng nói với cô không thể vì trời vừa mới ẩm lên đã không mặc quần giữ nhiệt nữa!
Thẩm Nhu nháy mắt: "Giang Triều.”
Giang Triều mở rộng cửa phòng ra: “Vào mặc đi, hay là tôi giúp em?”
Thẩm Nhu cầm quần giữ nhiệt mà Giang Triều đưa cho cô giận dữ quay lại phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Biết rồi, biết rồi!.