Rất nhanh đối phương đã dời mắt đi, Tạ Phỉ cũng không tò mò quá nhiều, chuyện chấm dứt không giải quyết được gì.Nhưng không ngờ đến hôm nay lại gặp ở trên dường.Mặc kệ chỉ một đêm, không biết đã xảy ta chuyện gì, quanh thân người phụ nữ này bao phủ một tầng xui xẻo nồng đậm, đã sắp chết rồi.Quả nhiên rất nhanh chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên tục.Đứng một chỗ bị chậu bông rơi xuống, bị xe gắn máy xuýt tông phải, còn có tội phạm truy nã chạy trốn, mặc kệ cái nào, cũng có thể lấy mạng của cô.Đối với chuyện này Tạ Phỉ cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không đồng tình.Sinh lão bệnh tử, sớm đã định trước.Mới đầu Tạ Phỉ ở tại chỗ không đi, chẳng qua là định thuận đường đưa hồn phách này về thôi, tránh cho tiểu quỷ dưới tay lại bận rộn đi một chuyến.Nhưng không ngờ đến, người phụ nàylại có thể tránh nhiều chuyện bất ngờ trí mạng như vậy.Ngay cả Tạ Phỉ cũng không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Môt người bình thường mà thôi, không thể nào tránh được chuyện bị số mệnh theo dõi.Chẳng lẽ phúc trạch thâm hậu, luôn có thể chuyển nguy thành an?Nhưng nếu thật sự phúc trạch thâm hậu, thì sao lại bị khí xui xẻo sắp chết bao quanh người?Vì vậy Tạ Phỉ sinh ra chút tò mò, cho nên đi theo một đường, tất nhiên cũng thấy được chuyện xảy ra ngoài trường học.Trước khi người phụ này này động bút, Tạ Phỉ chỉ coi cô là tên lừa gạt giả thần giả quỷ của nhân giản, không có chút tu vi, vẽ bùa như thế nào?Chứ đừng nói đến chuyện cô không dùng chu sa và giấy vàng.Nhưng sau khi cô viết nét đầu tiên xuống tờ giấy, tất cả đều thay đổi.Tạ Phỉ rõ ràng cảm nhận được, mỗi một nét bút rơi xuống giấy kia, đều hàm chưa linh lực tinh thuần, một người bình thường không có chút tu vi nào, lại thật sự vẽ ra được bùa bình an, hơn nữa còn có phẩm chất thượng đẳng.Tạ Phỉ mơ hồ cảm thấy được, người phụ này này, đúng là có thể thấy được anh vào tối hôm qua.Anh đi theo cô đến chỗ xó xỉnh của công viên, đã có một dự cảm.Quả nhiên, cô biết được sự tồn tại của anh.Cũng chính vì như vậy, Tạ Phỉ càng không hiểu, anh muốn biết, rốt cuộc trên người phụ nữ này đang giấu bí mật gì."Con đường tu hành, không câu nệ hình thức." Lạc Văn Thư cười trả lời.Nụ cười này khác với nụ cười công thức hóa trong mắt không có ý cười với Kim Hữu Tiền lúc trước, lúc này, Lạc Văn Thư thật sự đang cười.Tạ Phỉ nghe vậy, lặng lẽ nhìn cô.Lạc Văn Thư không tính nói mấy chuyện vớ vẩn, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện nhỏ như câu hồn này, lẽ ra phải do tiểu quỷ làm, không tới phiên đại nhân ra tay mới đúng..."Cô nói đến chỗ này, không sợ hãi đối diện với anh mắt của đối phương, "Không biết đại nhân có thể giải đáp vấn đề không hiểu cho tôi không?"Tạ Phỉ nghe vậy, trong lòng lại thêm hai phần kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra điều gì."Câu hồn dẫn độ, vốn là chuyện bổn phận của ta."Đối mặt với một người bình thường không có bất kỳ tu vi nào, Tạ Phỉ cũng không nói dối, nhưng người phụ nữ trước mặt này, chẳng qua nhìn thì không có tu vi, nhưng trên người cất giấu chuyện kỳ lạ, mặc dù lời này của anh là thật, nhưng cũng chỉ là một số.Nhìn thì phủ nhận lời của người phụ nữ trước mặt này, thật ra không phải vậy.Chuyện mà Tạ Phỉ làm bây giờ, đúng là bổn phận của anh, nhưng giống như người phụ nữ trước mặt nói, những chuyện nhỏ nhặt này, đều có thể giao cho tiểu quỷ cấp dưới đi làm.Anh vừa nói xong, chỉ nghe người phụ nữ trước mặt này nhẹ giọng gọi, "Tạ đại nhân."Vốn dĩ Tạ Phỉ chỉ có suy nghĩ muốn thăm dò thật giả, nhưng người phụ nữ trước mặt này trực tiếp chỉ ra thân phận của anh, vậy thì không phải thăm dò đơn giản nữa.Giọng của anh trở nên lạnh lùng, hỏi: "Sao cô biết được?"Tối hôm qua lúc xuất hiện ở trên ngã tư đường, anh mặc một bộ âu phục bình thường, không khác với tiểu quỷ bình thường.Hôm nay tuy đổi một bộ quần áo, nhưng ở thời đại cuối cùng pháp thuật, nhân gian và giới u minh địa phủ đã sớm không thường xuyên lui đến giống như lúc trước, hiện tại bên trong những người tu hành, người có thể hiểu được tình huống của địa phủ giới u minh, sợ rằng một trăm người cũng không có một người.Câu chuyện về Hắc Bạch Vô Thường, Tạ Tất An Phạm Vô Cứu*, quỷ sai điện phủ, vẫn luôn lưu truyền ở nhân gian.*Hắc Vô Thường tên là Phạm Vô Cứu; Bạch Vô Thường tên là Tạ Tất An.
Cả hai người là bạn thân thiết của nhau; cùng là người hầu trong phủ nha môn.
Một ngày nọ, khi họ cùng nhau đi đến huyện làng bên làm việc thì đột nhiên có cơn mưa lớn kéo đến.
Tạ Tất An vội vàng chạy đến nhà người dân gần đó để mượn dù; trước khi đi còn dặn Phạm Vô Cứu chờ ở dưới chân cầu.Nào ngờ sau khi Tạ Tất An đi thì nước sông đột ngột dâng lên cao.
Phạm Vô Cứu vì sợ Tạ Tất An không tìm thấy mình nên giữ lời hứa đứng im ở đó không chịu rời đi.
Về sau thì do nước lũ dâng lên quá nhanh không kịp chạy thoát nên đã bị cuốn đi.Khi Tạ Tất An mang theo ô đến nơi thì phát hiện ra người bạn thân đã bị chết đuối.
Tạ Tất An vô cùng đau lòng, bèn treo cổ tự sát ở trên một cái cây; khi chết miệng thè lưỡi ra.
Thiên thượng biết được tình bạn trân quý của hai người nên mới phong cho họ làm Thần tướng ở bên cạnh Thần Thành Hoàng; phụ trách công việc lùng bắt những kẻ xấu xa.Mấy ngàn năm trôi qua, ngày hôm nay, Hắc Bạch Vô Thường đã không chỉ cụ thể là hai người, mà đổi thành một chức vị, có cơ cấu giống như chức vị trên nhân gian.Chẳng qua đảm nhận vị trí vẫn luôn là người của hai họ Tạ Phạm.Hai chữ Tạ Phỉ này, Tạ là Tạ trong Tạ Tất An, Phỉ mới là tên của anh..
Danh Sách Chương: