Bữa tối hôm nay, có mặt của Cố Thiên Huy và cả Thiên Anh, vì là ăn mừng chuyện vui của Cố gia nên Hạ Lan có gọi điện cho hai người họ.
Cố Thiên Huy trong lòng rất hậm hực và tức giận khi Lục Mỹ Đình không để ý đến cậu bé mà lại đính hôn với Cố Thiên Sơn.
Cậu bé rất tức giận muốn gặp Lục Mỹ Đình để nói chuyện.
Cố Thiên Huy đi lên phòng của Tiểu Bối để nói chuyện với Lục Mỹ Đình.
“Chị Mỹ Đình, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Thiên Huy, em có chuyện gì sao?”
Cố Thiên Huy đưa cho Tiểu Bối một món đồ chơi.
“Tiểu Bối, em ở đây ngồi chơi.
Anh có chuyện muốn nói với chị Mỹ Đình một lát.”
Tiểu Bối nhận lấy món đồ chơi rồi vui vẻ ngồi chơi trong phòng đợi Lục Mỹ Đình quay lại.
“Thiên Huy, có chuyện gì em từ từ nói.
Chị đang chăm sóc cho Tiểu Bối.”
Lục Mỹ Đình lo lắng khi Tiểu Bối tự chơi một mình, cô cũng không muốn Cố Thiên Sơn hiểu lầm rằng cô có ý với Cố Thiên Huy, cô đã tìm cách từ chối.
“Mỹ Đình, em chỉ muốn nói chuyện với chị một chút thôi cũng không được sao?”
Đúng lúc này, Cố Thiên Sơn đi ngang qua thấy như vậy, anh liền đi đến bên cạnh Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em đã tắm rửa cho Tiểu Bối chưa?”
“Thiên Huy, sao con lại lên đây? Có chuyện gì sao?”
Lục Mỹ Đình nghe thấy giọng Cố Thiên Sơn, tâm trạng cô đã được thả lỏng.
“Em vừa tắm xong cho Tiểu Bối.
Anh và Thiên Huy nói chuyện đi, em đi lo cho Tiểu Bối.”
Nói rồi, Lục Mỹ Đình liền bỏ đi.
Cố Thiên Huy ngậm ngùi nhìn theo, rất muốn chạy theo nhưng đã bị Cố Thiên Sơn cản lại.
“Thiên Huy, con đang làm cái gì vậy hả?”
Cố Thiên Huy tức giận.
“Tại sao lúc trước, cậu nói giữa cậu và Mỹ Đình không có gì.
Bây giờ lại chuẩn bị đính hôn, cậu chỉ đang lừa dối chị ấy đúng không?”
Cố Thiên Sơn nhìn thẳng mặt Cố Thiên Huy và cảnh cáo.
“Thiên Huy, cậu nhắc cho con nhớ.
Mỹ Đình bây giờ đã là mợ của con.
Con đừng nên có suy nghĩ nào khác.
Con còn rất nhỏ nên chuyên tâm trong học hành, sau này lớn yêu đương cũng chưa muộn.”
Cố Thiên Sơn rời đi để lại Cố Thiên Huy đang bực tức đứng đó.
“Lục Mỹ Đình, em nhất định sẽ có được chị.
Cố Thiên Sơn, cậu hãy đợi đó.”
Lẩm bẩm một lúc, Cố Thiên Huy cũng đã xuống dưới nhà để dùng bữa tối.
Thiên Anh nhìn thấy Lục Mỹ Đình ngồi chung mâm còn ngồi cạnh Cố Thiên Sơn.
Cô tỏ vẻ không hài lòng.
“Trong nhà này từ khi nào người làm lại được ngồi chung mâm với chủ thế?”
Nói bóng nói gió nhưng Lục Mỹ Đình biết được người mà Thiên Anh đang nói chính là cô.
Lục Mỹ Đình vừa nhõm người đứng dậy, Cố Thiên Sơn đã giữ tay Lục Mỹ Đình ngồi xuống.
“Thiên Anh, Mỹ Đình chính là vợ của tôi, thì sao gọi là người làm? Chị mau nói tôi nghe thử đi.”
Hạ Lan nhìn thấy không khí đang căng thẳng, bà liền lên tiếng giải vây.
“Thiên Anh con bớt nói một lời đi.”
“Cố nhi, Mỹ Đình, hai đứa dùng bữa đi, đừng để ý những gì chị con nói.”
Cố Thiên Sơn nhìn Thiên Anh bằng ánh mắt sắc bén như thể muốn chém ngang người chị ta.
“Tôi nhắc lại lần nữa, Mỹ Đình là vợ của tôi cũng là mẹ của Tiểu Bối.
Không một ai được động đến cô ấy.
Nếu không đừng trách Cố Thiên Sơn này không nương tay.”
Cố Thiên Sơn vừa nói vừa liếc mắt về phía Cố Thiên Huy, cậu bé có phần chột dạ nên không dám nhìn thẳng mà chỉ né tránh.
Cố Thiên Sơn rời khỏi bàn ăn cùng với Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối.
Lục Mỹ Đình rất bối rối trong tình huống này.
“Mỹ Đình, sau khi cho Tiểu Bối ngủ.
Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cố Thiên Sơn nói với Lục Mỹ Đình rồi quay về phòng làm việc của mình.
Trước khi đi, anh thơm má Tiểu Bối một cái rồi mới rời đi.
Lục Mỹ Đình, sau khi cho Tiểu Bối ngủ, cô không đến phòng Cố Thiên Sơn mà quay về phòng của cô.
Điều làm cho cô bất ngờ chính là Cố Thiên Sơn đang ở bên trong phòng của cô đợi sẵn.
“Sao… sao anh lại ở đây?”
“Mỹ Đình, anh đang đợi em không được sao? Anh biết em sẽ không qua nên anh đợi em ở đây.”
Cố Thiên Sơn nhìn Lục Mỹ Đình cười rồi nắm tay cô đi lại giường ngồi.
“Anh có chuyện gì muốn nói thì nói đi.”
Lục Mỹ Đình nóng lòng muốn biết Cố Thiên Sơn muốn nói chuyện gì với cô.
“Lục Mỹ Đình, Cố Thiên Sơn này hứa sẽ chăm lo cho em thật tốt suốt quãng đời còn lại.
Em mặc kệ người khác nói gì, quan trọng là anh và Tiểu Bối luôn yêu thương và bảo vệ em.”
Cố Thiên Sơn nắm tay Lục Mỹ Đình rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
Lục Mỹ Đình không thể chịu nổi những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có chút nhục ý khi quyết định làm vợ của Cố Thiên Sơn nhưng khi nghe lời nói của Cố Thiên Sơn trong lòng cô cảm thấy được an ủi phần nào.
Dù sao, Lục Mỹ Đình cũng không muốn bạn bè cùng trang lứa hoặc ai khác chọc Tiểu Bối rằng không có mẹ.
Cô cũng đã từng trong hoàn cảnh như vậy, cô hiểu những thứ mà Tiểu Bối đang gặp phải.
“Cố Thiên Sơn, em sẽ chăm sóc cho Tiểu Bối thật tốt, đúng với nghĩa vụ một người mẹ.”
Cố Thiên Sơn bĩu môi.
“Chỉ là mẹ của Tiểu Bối thôi sao? Còn anh thì sao?”
Lục Mỹ Đình cũng muốn pha trò một chút cho vui, cô phì cười rồi nói.
“Em quên mất, em cũng sẽ là một người vợ thật tốt của Cố Thiên Sơn anh.
Như vậy đã được chưa?”
Cố Thiên Sơn gật đầu cười rồi ôm Lục Mỹ Đình vào trong lòng, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của Lục Mỹ Đình.
Gương mặt Lục Mỹ Đình đỏ lên vì xấu hổ, trái tim cô đập nhanh như muốn thoát ra bên ngoài.
Cô liền đứng dậy đi vào nhà tắm rồi đóng cửa.
Xem như là cách đuổi khéo Cố Thiên Sơn.
Trước mặt mọi người, Cố Thiên Sơn cứng rắn, nghiêm túc nhưng ở trước mặt của Lục Mỹ Đình, anh chẳng khác gì đứa con nít nũng nịu để được quan tâm, chiều chuộng.
Cố Thiên Sơn không ở đây lâu, anh nhớ ra lúc nãy giải quyết công việc vẫn còn dang dở, anh liền quay về phòng làm việc riêng của mình.
Làm sao Cố Thiên Sơn có thể làm việc khi trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của Lục Mỹ Đình kia chứ?
“Tại sao lại có một người phụ nữ dễ thương lại còn thương yêu Tiểu Bối như Lục Mỹ Đình chứ?”.
Danh Sách Chương: