Trải qua một đêm trằn trọc, Lư Chu đã thức tỉnh lại lòng dạ không bằng đại ca của mình, tuy rằng Lư Văn rất chán ghét, nhưng dù sao cũng là đường ca của hắn, có thể cứu thì vẫn phải cứu.
Vì vậy, ngày hôm sau, hai huynh đệ mà Lư Chu và Lư Văn từ nhỏ đã chơi không nổi lại gặp nhau ở ruộng lúa mạch, một người chột dạ, một người đồng tình, mỗi người đều có tâm tình vi diệu, kỳ tích mà sinh ra ý nghĩ tương tự: Sau này ta phải đối tốt với hắn.
Khi Lư Hủ cắt xong một vụ lúa mạch uống nước, đã thấy Lư Chu đang dạy kỹ thuật cắt lúa mạch cho Lư Văn, vậy thì Lư Chu và Lư Chu nên thương lượng xem hai người bọn họ hợp tác nên dùng ít sức nhất để quy hoạch.
Hai người bọn họ hôm nay không phân ngươi ta, một người từ tả một người từ hữu, tập hợp đến trung gian lại hợp lực để làm việc, cuối cùng cũng không xuất hiện tình huống lúa mạch mới chia ra như ngày hôm qua.
Dù sao thì hắn cũng đã có chút ý định, nhưng vẫn kiên trì đến buổi tối thu xong cũng không dừng lại một mình để lười biếng.
Nhưng khi về nhà hắn lại không chịu đi đường, ăn vạ vào tay xe lăn làm Lư Huy đẩy, còn không ngừng kêu Lư Chu là không nghe lời khuyên bảo, không nghỉ ngơi ngoan cố lừa, hắn chưa bao giờ làm bạn với Lư Chu.
mùa thu hoạch vụ hè khẩn trương, Tam gia đồng tâm hợp lực thu hoạch tốt từ gia gia nãi nãi trước, Lư Hiên trở về giúp Tứ thúc, Lư Hiên mang theo Lư Chu đi giúp Tam thúc, gia gia cõng lưỡi hái chạy hai đầu, hôm nay bên này, ngày mai bên kia, con cháu khuyên như thế nào, hắn vẫn như cũ trầm mặc làm theo ý mình, mãi đến khi thu hoạch xong giúp bọn họ.
Bận rộn bảy tám ngày cuối cùng cũng thu xong đất tốt, chỉ còn lại năm mẫu đất hoang của Tam thúc gia.
ông trời tác hợp, trong lúc đó chỉ có một trận mưa nhỏ, làm cho tâm tình của mọi người lại bình ổn xuống.
Toàn thôn bắt đầu phơi mạch, hái hạt, Lý Chính mang theo người nhà thống kê thu hoạch, sửa xe lăn, chỉ chờ quan thu thuế xuống, tổ chức nhân sự đến trên thị trấn giao nộp thuế.
Thu xong lúa mạch, công việc vất vả nhất kết thúc, các thôn dân thở phào nhẹ nhõm, mỗi nhà họp chợ, mua thịt, giết gà, mổ vịt, hai ngày này không cần ra khỏi thôn cũng có thể mua được thịt tươi.
Đồ tể trong thôn bọn họ đều không cần đi khắp thị trấn để đến ngõ nhỏ, trong thôn nhà ai muốn giết heo thì tối hôm trước đưa heo đến nhà hắn, ngày hôm sau trời không sáng hắn sẽ nấu nước, sáng sớm khai mạc bán.
Đuổi tiện nghi thì phải dậy sớm đến nhà hắn xếp hàng, heo tâm gan heo, heo huyết xuống nước, tiêu không bao nhiêu tiền, mua trở về dọn dẹp một chút đều là mỹ vị.
Bỏ được ăn thì mua năm hoa, tiện nghi nhất là thịt heo, xương.
Nơi ở của Lư gia cũng không xa lắm, kết hợp với tiếng heo kêu gào thảm thiết của mấy buổi sáng nên Lư Hủ mở mắt ra, trời cũng chưa sáng, lão mệt đến không muốn nhúc nhích, nằm liệt trên giường ngủ nướng uể oải, khi thức dậy, Lư Chu sẽ rời giường, xoa hai mắt lên cho gà ăn thịt heo, vẩy nước quét nhà, đi đến bên dòng suối lấy nước, đến bên ngoài cắt cỏ, chờ trời đã sáng lại trở về kêu Lư Hủ rời giường, đại ca của lão đã chột tai lại buồn đầu ngủ một giấc ngon giấc.
Lư Chu lắc lắc hắn, hỏi buổi sáng Lư Hủ muốn ăn bánh bao hay là màn thầu.
Bọn họ gần giống với cửa hàng bánh bao của Tam Nãi Nãi, muốn ăn cái gì thì hiện mua, mỗi ngày đều có thể ăn món mới ra lò.
- Ăn đường bao đi.
Lư Hủ xoa mắt bò dậy:- Ngươi hỏi Tịch Nguyệt muốn ăn bánh tam giác hay là đậu bao?Lư Chu trả lời, sau đó đếm tiền trong tủ bát, lại dặn dò Lư Hủ không được đi ra ngoài sau khi ngủ.
Lư Hủ ngồi ở mép giường vừa ngốc vừa lười nhác.
Tịch Nguyệt đã ăn đường tam giác, có Lư Duệ canh giữ ở bên cạnh chờ nàng thổi lạnh xé thành miếng nhỏ.
Nguyên Mạn Nương nấu cháo ăn xong đi giúp Tam thẩm trồng ma và cây kê.
ruộng nhà bọn họ chỉ có hai mẫu, Lư Hủ và Nguyên Mạn Nương đã thương lượng với nhau mua thêm chút đồ ăn, thu đồ ăn lại trồng lúa mạch.
Ăn qua bữa sáng, Lư Hủ sai phái Lư Chu đi xếp hàng mua thịt, mỗi ngày bị hù tỉnh không ăn chút thịt heo bổ không trở lại.
Lư Hủ lấy tiền cho Lư Chu:- Mua nhiều hơn chút, giữa trưa cho các ngươi ăn bánh nhân thịt lạc.
Lư Chu gật đầu, Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm vào đồng tiền trên tay Lư Chu, khuôn mặt nhỏ nhắn nói:- Tịch Nguyệt muốn đi cùng.
Lư Hủ ôm Lư Duệ tới đây tiếp tục uy hiếp, bàn tay vung lên:- Đi thôi! Đi cùng hảo ca ca.
Tịch Nguyệt vô cùng cao hứng chạy theo Lư Chu.
Các gia tộc trồng cây sau vụ hè đều bán lương thực, đúng là lúc các gia tộc giàu có có thể tiêu tiền, trong thôn thường có người bán hàng rong tới bán đồ ăn vặt, bánh sơn tra, bánh gạo, mứt, bánh phục linh, dây buộc tóc, đầu hoa, chong chóng, cây quạt, cây diều, tượng đất, cây trâm, hương bao, đèn lồng, mặt nạ! Mấy ngày này, Lư Chu phụ trách mua sắm, Lư Hủ cho hắn tiền nhiều, nếu như không phải Lư Chu tiêu xài dư thừa để kiếm tiền cho hắn, thì Tịch Nguyệt đi theo hắn cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Tịch Nguyệt thích nhất là nước đường, ba văn tiền có thể mua một phần nhỏ, lấy hai cái tiểu côn gỗ dệt áo lông giống như kéo ra, thắt, lại kéo ra, thắt, càng chơi đường càng trắng, chờ đường cũng đủ trắng trực tiếp ăn hoặc đồ ăn đến trên màn thầu, đều ăn ngon.
Ba văn tiền là một đồng, Tịch Nguyệt muốn Lư Chu tính tiền tiêu vặt, khi tiền sung túc có thể tiêu 5 văn mua đại lượng, Tịch Nguyệt có thể chơi một buổi trưa.
Nhưng nếu hôm nay mua thì ngày hôm sau không thể nữa, phải chờ đến ngày thứ ba Lư Chu mới có thể mua.
Còn chưa mua thịt lại gặp được người bán hàng rong, Tịch Nguyệt không nói gì, nắm lấy ống tay áo của Lư Chu đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cái rương của người bán hàng rong.
Ngày hôm qua ca ca mới mua cho nàng dây buộc tóc, không biết hôm nay còn có thể mua cho nàng đường nước hay không.
Thuỷ Tú của Tam Nãi Nãi gia mua nước từ người đôi nhi bài trừ tới, thấy Tịch Nguyệt từ phía xa chạy tới:- Tịch Nguyệt, ngươi có ăn hay không?Tịch Nguyệt nhìn ca ca, lắc đầu.
Thuỷ Tú:- Ngươi không ăn sao? Ngươi về nhà lấy chiếc đũa, ta chia cho ngươi một nửa, hai ta đi sân chơi nhà ta.
Tịch Nguyệt lập tức cao hứng:- Ca ca ta đi chơi đây.
Hai người các nàng mới chạy vào sân, nước đường khiến cho Lư Duệ nhìn thấy, cô nàng đang há miệng muốn ăn.
Tịch Nguyệt đến phòng bếp cầm chiếc đũa và phần của Thuỷ Tú:- Chờ tỷ tỷ nấu xong cho ngươi ăn.
Lư Duệ không có tiền đồ đỡ chân của nàng chảy nước miếng.
Lư Hủ thò lại gần nhìn, chỉ một chút nước đường nhỏ bé mà hai tiểu cô nương kia vẫn còn đang chia nhau ra, chia một nửa ra, về chút nước đường này cũng đủ để ăn hết chiếc đũa.
Lư Hủ đưa Tịch Nguyệt năm văn tiền:- Đừng chia, ngươi đã chia cho Thuỷ tú rồi, lại đi mua thêm hai người nữa.
Tịch Nguyệt cầm tiền nãi nói với giọng điệu trẻ con:- Ta làm cho Bạch ca ca ăn.
Lư Hủ vui vẻ:- Được, ngươi làm màn thầu giữa trưa đi.
Lư Duệ kêu to chạy theo Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt cũng không ghét hắn, hai tay ôm lấy hắn, chạy ra bên ngoài, sợ làm chậm trễ việc bán hàng rong đi rồi.
Lư Hủ muốn cười chết.
Người bán hàng rong dừng ở sân phơi lúa, mấy đại nương chọn tuyến phó xong, người bán hàng rong nhất thời bị tiểu hài tử lớn nhỏ vây trong đất ba vòng ra ba vòng, có tiền mua đồ ăn vặt đồ chơi ít, phần lớn chỉ có thể làm đồ ăn cho đỡ thèm.
Tịch Nguyệt thả Lư Duệ ra, nắm lấy tay của hắn và Thuỷ Tú đưa vào trong cốc, đưa tay ra trước mặt:- Ta muốn năm văn nước đường!Bàn tay của nàng cao cao, sợ người bán hàng rong không nhìn thấy, còn không đợi người bán hàng rong quấy nước đường, tiền trên tay nàng bỗng nhiên bị người khác cướp:- Không cần đường thuỷ, đổi thành đao gỗ!Tịch Nguyệt ngớ người ngửa đầu lên nhìn Thiết Ngưu đoạt tiền của nàng:- Tiền của ta, ta muốn mua nước đường.
Phùng Thiết Ngưu mười hai tuổi, ỷ vào dáng người lớn lên cường tráng, đẩy tiểu hài tử đằng trước ra, ném tiền vào trong rương của người bán hàng rong, rút đao gỗ chạy đi:- Tiểu Sơn, ta có vũ khí, ta phải làm Đại tướng quân!Tịch Nguyệt kéo hắn, bị con Thiết Ngưu này túm ngã, người bò đến trên mặt đất tay cũng bị xé rách một mảnh, vóc dáng của hắn nhỏ, không thấy rõ sao lại như vậy, một mông ngồi xuống đất, nhìn Tịch Nguyệt đau đến khóc, nhìn Thiết Ngưu đang chạy đến bên kia sân phơi lúa chơi, hai tay quỳ sát đất bò dậy, đuổi theo con Thiết Ngưu chạy tới.
Thuỷ Tú và tiểu hài tử bên cạnh đỡ Tịch Nguyệt dậy, trong lòng đầy căm phẫn kêu lên:- Phùng Thiết Ngưu ngươi trở về rồi! Trả tiền lại cho Tịch Nguyệt!- Phùng nhị thúc, A Tuệ thím, Thiết Ngưu lại đánh người!- Tịch Nguyệt ngươi không sao chứ?Tịch Nguyệt lau nước mắt trên tay, lắc đầu, nàng nhìn xung quanh:- Đệ đệ của ta đâu?Thuỷ Tú nhìn một vòng, gần không có, nàng giương mắt nhìn về phía xa, thấy thân hình nhỏ của Lư Duệ đang lảo đảo:- Ở đằng kia!Lư Duệ nắm chặt nắm đấm nhỏ kéo dài qua nửa cái sân phơi lúa đuổi theo Phùng Thiết Ngưu, hắn đầy đủ kính hướng phía sau lưng Phùng Thiết Ngưu đẩy mạnh một cái, Phùng Thiết Ngưu không nhúc nhích, chính hắn quăng cái mông xuống ngồi xổm.
Phùng Thiết Ngưu đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ bản đồ với một đám trẻ, cảm thấy có người sau lưng sờ hắn, vừa quay đầu lại, thấy Lư Duệ thở hổn hển bò dậy, nắm đấm xoay tròn hướng về phía đùi hắn đánh một cái.
Phùng Thiết Ngưu nhìn cả buổi mới hiểu được đây là Lư Duệ muốn đánh hắn!Hắn giơ tay đẩy ngã Lư Duệ:- Làm gì ngươi? Ngươi là ai?Lư Duệ lại đứng dậy:- A một tiếng, một con Thiết Ngưu bị lật qua lật lại, suýt chút nữa bị hắn lật qua lật lại, bắt lấy Lư Duệ muốn đánh.
Tịch Nguyệt đuổi theo:- Phùng Thiết Ngưu ngươi buông tay! Thả đệ đệ của ta ra!Thuỷ Tú gọi to Thiết Ngưu mẹ Liễu Triệu và phơi lúa mạch Lư Hiên đuổi tới.
Tịch Nguyệt đi túm lấy Lư Duệ, Phùng Thiết Ngưu không buông tay:- Hắn đánh ta trước!Mẹ hắn chạy nhanh tới, nhéo lỗ tai của hắn đánh về phía sau lưng:- Còn không buông ra!Phùng Thiết Ngưu bị đánh lén sau lưng, ăn đau buông tay, Tịch Nguyệt nhân cơ hội này túm người, Lư Duệ vừa thấy chỗ dựa, không những không đi theo Tịch Nguyệt, còn quay đầu lại, cắn một miếng to vào tay của Phùng Thiết Ngưu: A ô!Tiểu nha đầu của hắn không đều, dùng đủ sức lực cắn người vừa sắc vừa lợi, Phùng Thiết Ngưu đánh tới tay nhảy dựng lên, lại đánh Lư Duệ ngã xuống, Lư Hiên vội vàng kéo hắn lên, Lư Duệ ở trong lòng Lư Hiên giương nanh múa vuốt, hướng về phía Phùng Thiết Ngưu nhe răng vung nắm đấm:- Đánh! Đánh! Đánh!Lư Hiên:- ! Đợi Lư Hủ, Lư Chu chạy tới, một trượng sân phơi thóc đã bằng phẳng, mẹ của Phùng Thiết Ngưu đã tẩn cho hắn một trận, cha của hắn đã mua nước đường cho Tịch Nguyệt, Thuỷ Tú cho hắn, còn mua cho Lư Duệ một món đồ chơi trống nhỏ.
Phùng Thiết Ngưu ăn một miếng đồ ăn, ngồi xổm trên mặt đất khóc ngao ngao.
Một thân thổ của Lư Duệ cầm cái trống bỏi chạy vòng quanh hắn, vẻ mặt tương đối kiêu ngạo.
Lư Hủ nâng đệ đệ lên kiểm tra một lần, ngoại trừ điểm sinh học cả người không bị thương một chút nào, tinh thần đầu so với ở nhà còn tốt hơn.
Phùng nhị thúc xin lỗi, Phùng Thiết Ngưu cũng bị đánh rồi, nhưng Lư Hủ cũng không có lý không tha người, phải để cho Ngụy nhị thúc không cần.
Phùng Thiết Ngưu bị gia trưởng mang đi rồi, Lư Hủ cũng lãnh củ cải nhỏ nhà mình về nhà, hắn lấy nước lau lau tay mặt cho Lư Duệ:- Tiền đồ của ngươi, còn chưa nói đã đánh nhau rồi.
Tịch Nguyệt liếm nước đường, sửa lại nói:- Duệ nhi sẽ nói, vừa rồi hắn nói đánh đánh đánh!Lư Duệ vung nắm đấm nhỏ lên, hô to một tiếng:Lư Hủ:- ! Đệ đệ của hắn tiền đồ lớn, sẽ không gọi cha, sẽ không gọi mẹ, sẽ không gọi ca ca, sẽ không gọi tỷ tỷ, há miệng ra câu đầu tiên chính là đánh!Không đợi Lư Hủ cân nhắc ra chút lời nói giỡn, bên ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng la:- Đóng thuế! Các gia chuẩn bị xong, giao nộp thuế ruộng!.
Danh Sách Chương: