Cả Lâm Thanh và Kiều Bá đều không đề cập đến những sự việc xảy ra trong hai ngày qua. Một người vẫn lạnh lùng như một con rô bốt luôn đắm chìm trong công việc, còn người kia thì lúc rảnh rỗi vẫn hay đùa giỡn với mọi người, hết lần này đến lần khác quậy phá xong lại hướng phía đội trưởng mà thịnh nộ.
Thực ra nhìn tới lui cũng không có gì lạ, nhưng mọi người luôn cảm thấy rằng bầu không khí trong văn phòng hình như đã có một sự thay đổi tinh tế len lỏi.
Trong giờ nghỉ trưa, Đường An duỗi đầu nghiêng người đến bên cạnh Lâm Thanh, cười hehe: "Chị Thanh?"
Lâm Thanh tìm được một tấm bản đồ, đang vẽ những vòng tròn để khoanh vùng địa điểm thả hàng của Anh Ưng, không hề ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy? Cậu có tìm thấy gì ở bên đó có tìm thấy gì mới không? Bạch Tích có khai thêm gì mới không?"
“Cắn chặt miệng nửa chữ cũng không nói!” Đường An thở dài, “Chuyện này cũng chỉ biết nhờ vào Đội Trưởng Kiều thôi, nhưng anh ấy cũng đã làm việc bán mạng hai ngày nay, lại thêm vào cả đêm qua cũng không có tiến triển mới. Theo em nghĩ cứ từ từ thư thả thôi, chiều nay em đi tìm bộ phận kỹ thuật xem xem điện thoại của Lý Hoằng Bác phục hồi được tới đâu rồi!”
“Ừ”
"Không phải chứ, chị Thanh," Đường An cúi người gần hơn, gõ hai cái lên bàn của cô, "Đã đến giờ nghỉ trưa rồi, sao chị lại biến thành Đội Trưởng Kiều thứ 2 rồi, không định đi tìm gì đó bỏ bụng sao?”
“Làm sao có thể.” Lâm Thanh để viết trong tay xuống, cầm lấy hộp cơm bên cạnh mở ra, “Ăn đi, chị ăn chung với em.”
Lợi dụng lúc Trần Thao không để ý, Lý Tử đã lấy trộm một miếng thịt trong hộp cơm của cậu ấy, nhân tiện xông tới đánh chủ ý lên Đường An như không có chuyện gì xảy ra: "Tiểu Đường Tử, cậu đang nói cái gì vậy?"
Đường An cảnh giác di chuyển hộp cơm đến bên cạnh Lâm Thanh, thành công thu về một cái liếc mắt sắc lẹm của Lý Tử.
"Chị Thanh," Đường An không để ý đến Lý Tử, quay đầu nhìn Lâm Thanh, thấp giọng nói: "Em muốn hỏi chị chuyện này!”
“Hả?” Lâm Thanh đang ăn nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn bản đồ.
Cố thủ ở khu vực tây bắc, vừa tiện giao dịch với nước ngoài, vừa thuận tiện vận chuyển văn vật mà không bị chú ý, cũng thuận tiện cất giấu lúc chưa kịp chuyển đi. Cân nhắc về điều kiện địa lý, những nơi có khả năng dựng trại nhất là Bình Dương, An Thành và Cửu Trại Câu. Một là những nơi này dân cư thưa thớt, kinh tế không phát triển đặc biệt, thậm chí một số nơi còn hẻo lánh. Dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng thần không biết quỷ không hay, thứ hai là muốn giao dịch hay đụng chuyện thì chạy trốn khỏi qua đường biên giới cũng không dễ dàng bị tóm được, còn có … …
“Chị Thanh?” Đường An đẩy cánh tay cô, “Chị thấy sao?”
“Hả?” Lâm Thanh vừa mới hồi thần lại, có chút ngu ngơ.
"Cái kia," Đường An dùng ánh mắt chỉ vào phòng làm việc của Kiều Bá, cười đầy ẩn ý, "Có thật là chị đã đem Đội Trưởng Kiều nắm gọn vào tay rồi?”
Lâm Thanh đơ người mất một giây, liền cười cười, lùa thêm một ngụm cơm vào miệng: "Cậu đoán xem?"
“Em đoán ra rồi.” Cậu suy nghĩ một hồi, “Chị Thanh, chị cứ vô thanh vô thức như vậy, chuyện này xảy ra từ lúc nào?”
Lâm Thanh nhướng mày, vẻ mặt bí hiểm: "Làm sao cậu biết được chị đã nắm người về tay? Không phải là em không biết tính tình của đội trưởng. Người bình thường làm sao có thể lần một lần hai đã bắt được tim?"
Đường An nở nụ cười: "Rất rõ ràng là đằng khác, hôm chị ngất đi, không thấy được biểu hiện của Đội Trưởng Kiều đó thôi, vênh váo một hồi, biểu hiện lập tức thay đổi, thực sự là rất đáng sợ đó! Em làm việc với Đội Trưởng Kiều nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt khẩn trương cực độ lúc đó đâu.”
Ủa kì vậy?
Mí mắt Lâm Thanh giật giật, có chút mất tập trung.
“Chị Thanh?” Đường An ngoáy ngoáy lỗ tai, gãi gãi má, “Chị nói cho em nghe một chút đi, em hứa sẽ không nói với ai khác đâu?”
Cách một lúc sau, cậu lại ngượng ngùng, sờ sờ mũi hỏi: “Chị Thanh, chị không nghĩ là Đội Trưởng Kiều và Trình Lạc có mối quan hệ rất tốt sao?”
“Em không phải là có ý đó, chị Thanh,” Đường An vội vàng giải thích, “Ý của em là, bọn họ có tính cách giống nhau, chị có thể dạy cho em cách làm sao để theo đuổi người không, hoặc nếu không thì hỏi thăm Đội Trưởng Kiều một chút cũng được, giúp em tìm hiểu thử xem sở thích và gu của nữ thần là gì, em sẽ mời chị uống trà sữa, chị thấy sao?”
Lâm Thanh tỉnh táo lại, nở nụ cười, cố ý trêu chọc cậu ấy: "Trà sữa thôi hả?"
“Theo đuổi cái rắm!” Lý Tử đang ngấu nghiến bữa trưa bỗng dưng quay sang giật lấy hai miếng thịt trên tay Đường An, ăn xong rồi mãn nguyện lau lau miệng, “Tiểu Đường Tử, đừng làm khó dễ Lâm tiểu muội nữa, cậu còn không rõ nữ thần là thể loại gì à? Thần đó, là loại cao cao tại thượng chỉ để người ta thờ cúng tôn kính thôi, cậu lại nghĩ đâu đâu, còn muốn đem nữ thần đóng gói chở về nhà à?”
Đường An tức giận đấm cậu một cái: "Anh im đi!"
Lâm Thanh lấy điện thoại ra, vừa đặt trà sữa vừa vui vẻ nhìn chăm chú vào cuộc cãi vã đã quá quen thuộc, diễn ra như cơm bữa của hai người họ, cũng không có ý muốn can ngăn.
Tốc độ giao hàng của tiểu ca ca thật không tồi nha.
Lâm Thanh vừa ăn cơm xong không bao lâu, điện thoại liền rung lên.
Cô vẫn đang cắm mặt vào màn hình máy tính, tay vội vớ lấy điện thoại, ấn nghe: “Alo, anh đợi một lát, tôi ra liền … êỉ? Không phải à, chuyển phát nhanh?”
Người ở đầu dây bên kia dường như cũng sửng sốt một hồi, sau đó lại lên tiếng xác nhận: "Cho tôi hỏi có phải là cô Lâm Thanh không?"
"Ừ," Lâm Thanh lấy điện thoại xuống liếc nhìn dãy số trên màn hình, là số địa phương, lại đúng là đầu số của bên chuyển phát nhanh. "Là tôi đây, nhưng hình như gần đây tôi không đặt mua gì cả."
"Bên tôi cũng không rõ nữa. Có thể là bạn cô gửi gì đó cho cô chăng? Địa chỉ là Phòng 1507, Chung cư Cảnh Uyển, Số 100 Đường Đông Thần, Quận Vũ Lâm, Thành phố Hải An. Không sai chứ?"
“Ừ đúng rồi.”
Lâm Thanh đáp lại, sau đó vỗ tay Đường An một cái, nháy nháy mắt, dùng khẩu ngữ ra hiệu với cậu ấy: “Tra số này.”
Đường An không rõ tình huống, nhưng cũng không dám chậm trễ, không nói hai lời, lập tức bắt đầu gõ bàn phím.
"Đúng, đúng," Lâm Thanh tiếp tục kéo dài cuộc gọi, "Hiện tại tôi không ở nhà, anh xem xem có thể giao đến địa chỉ khác giúp tôi không, giao tới nơi tôi sẽ ra nhận.”
Đầu dây bên kia đột nhiên có vẻ sốt ruột: "Đại tỷ ơi, bên tôi còn nhiều hàng quá, lúc mua hàng sao chị không ghi địa chỉ rõ ràng, hay là tôi để trong tủ hàng chuyển phát dưới chân chung cư cho chị nha, lúc tan ca chị tự ghé qua lấy là được rồi.”
“Không ----“
“Bíp” một tiếng, người bên kia đã ngắt điện thoại.
Màn hình tối sầm lại, Lâm Thanh quay đầu nhìn Đường An, cậu ấy một mặt bất lực.
“Nếu chỉ thuận theo số điện thoại này tra xuống dưới thì sao?” Lâm Thanh bất đắc dĩ hỏi lại.
Đường An chưa kịp đáp lời, cô lại cúi đầu xuống, tự lẩm bẩm: "Quên đi, nếu thật sự có chuẩn bị mà đến, từ số điện thoại này cũng không đào được thông tin hữu ích gì.”
“Hay là chị nghĩ nhiều rồi?” Đường An cảm thấy Lâm Thanh đang cảnh giác quá mức, lúc này cô có chút giống với lão đại, “Có lẽ thật sự chỉ là chuyển phát nhanh thôi?”
Lâm Thanh lắc đầu.
Cô có thói quen luôn sử dụng tên "Bạn học Tiểu Lâm" thay vì tên thật khi mua đồ online. Cô dọn ra riêng cũng chưa được bao lâu, ngoài những người trong gia đình, chỉ có Hề Khải và Dao Đào biết địa chỉ của cô ở Cảnh Uyển, ngay cả đến Kiều Bá cũng không biết chỗ này, mãi đến hôm cô bị thương, anh chở cô về nhà dùm thì mới biết được địa chỉ nhà cô. Bố mẹ cô không có thói quen và không lãng phí tâm tư mua đồ online gửi cho cô, với Hề Khải và Dao Đào thì lại càng không, họ biết cô thường xuyên vắng nhà nên đều tự mình đặt đồ sau đó canh hôm nào cô rảnh sẽ đem đến đưa cho cô.
Hơn nữa, người ở đầu dây bên kia rất cẩn thận trong việc xác định địa chỉ, thái độ của anh ta cũng trở nên đặc biệt nóng nảy sau khi kết thúc cuộc gọi.
Lâm Thanh bỗng dưng có một dự cảm không lành.
Nhưng bây giờ cũng không tra ra được gì, cô cũng không nói nhiều, chỉ nghĩ đến đây rồi dừng, điện thoại lại vang lên, cô cầm lên rồi bấm phím nghe.
Lần này mới đúng là tiểu ca ca giao hàng đến giao trà sữa.
Được rồi, uống xong trà sữa lại nói tiếp.
Lâm Thanh cầm lấy ly trà sữa, cưỡng ép đưa cho Đường An và Lý Tử mỗi người một ly, thậm chí còn khuyến khích Đường An lấy một ly đưa qua cho nữ thần, sau đó cầm lấy hai ly còn lại, quay đầu đi thẳng vào phòng làm việc của Kiều Bá.
“Đội Trưởng Kiều?”
Kiều Bá vừa ngẩng đầu nhìn thấy ly trà sữa trong tay cô, bất giác nhíu mày: "Anh không uống."
“Em đâu có nói là sẽ đưa cho anh uống!” Lâm Thanh đâm ống hút vào một ly, uống một hớp, thở dài một hơi, “Mỹ vị, thỏa mãn!”
“Bớt uống mấy thứ này đi.” Nhìn Lâm Thanh hút mạnh một hơi, vẫn không nhịn được nói vài câu, “Toàn là đường hoá học, cũng chỉ dụ ngọt được mấy tiểu cô nương như em.”
“Anh thì hiểu gì chứ?”
Lâm Thanh đi tới, vòng ra sau ghế, nhìn xuống mấy thông tin trên máy tính: "Uống kiểu này cũng là một loại cảm giác, nếu không ai ai cũng sẽ như anh, sống thiệt là cổ hủ, nhân sinh còn lại cái gì gọi là lạc thú? Ây, án này anh điều tra tới đâu rồi?”
Kiều Bá cũng cạn lời, không biết cô lôi từ đâu ra nhiều lý do quanh co như vậy, cũng không muốn cùng cô lý luận: "Bạch Tích vẫn ngậm miệng không hé một chữ sào huyệt của bọn chúng đang ở đâu.”
“Bất quá, thông qua những gì hắn ta khai và con đường hắn đã đi ngày hôm đó, anh cảm thấy,” anh lắc bút trên tay, chỉ vào địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, “Anh đoán họ nên ở khu vực này, bên phía Bình Dương. Địa bàn càng rộng càng khó tìm kiếm, gần đó có những ngôi làng nhỏ, luật pháp và trật tự rất chung chung, chỉ cần họ không manh động gì thì cũng sẽ không thu hút được sự chú ý từ phía cảnh sát. Hơn nữa, phía tây và phía bắc của Bình Dương đều là thông tuyến với các quốc gia khác, một khi chúng cầm gì đó trốn qua biên giới, nếu bên cảnh sát muốn đuổi theo thực ra lại có chút rắc rối.”
Sau khi nghe Kiều Bá phân tích, Lâm Thanh lại uống một ngụm lớn trà sữa, sau đó cười nói: "Đúng vậy, Đội Trưởng Kiều, anh hùng nhìn luôn nhìn ra mọi kế. Này, anh thật sự không uống sao? Trà sữa này rất ngon, hay là anh thử một chút đi?”
Kiều Bá bơ đẹp cô.
"Anh uống một ngụm thôi mà," Lâm Thanh vẫn không chịu chết tâm. "Em sẽ nói cho anh biết một manh mối em mới vừa tìm ra, tin tức độc quyền, nếu gạt anh em sẽ biến thành một con heo.”
Nghe xong câu này Kiều Bá mới nhấc mí mắt lên nhìn cô.
Lâm Thịnh chắp tay: "Mỗi ngụm thôi, chỉ cần một ngụm.”
Cô chỉ muốn nhìn thấy nam thần bước xuống bàn thờ từ từ ngửi thấy mùi pháo hoa.
Sau một lúc dừng lại, Kiều Bá đưa tay ra.
Lâm Thanh lập tức mở nắp trà sữa, cắm ống hút, đưa đến tận tay cho anh, cũng chưa yên tâm, liền nắm tay anh đút ly trà sữa lên tận miệng.
Mắt thấy Kiều Bá đang chuẩn bị uống xuống, điện thoại di động trên bàn lại rung lên.
Kiều Bá đặt ly trà sữa trong tay xuống, liếc nhìn màn hình, cầm lên, đưa lên tai nghe.
“Hâm Hâm?”
Hoan Hoan? Hinh Hinh? Hân Hân?*
*mấy từ này đồng âm trong tiếng trung.
Có nghe ra sao cũng biết đây là tên của một cô gái, Lâm Thanh ngay lập tức đề cao cảnh giác.
Nhìn không ra người này lại có nhiều hoa đào như vậy?
May là Kiều Bá cũng không tránh cô đi nghe điện thoại, chỉ vừa sắp xếp đồ đạc trên bàn, vừa nói chuyện điện thoại:
“Ừ, đang làm.”
“Là ông nội tuỳ tiện nói vậy thôi.”
Lâm Thanh lờ mờ nghe thấy những từ "hẹn hò" và "bạn gái" ở đầu dây bên kia, cô cố ý hắng giọng.
Kiều Bá liếc nhìn cô, ấn lấy đầu cô đẩy ra xa khỏi cái điện thoại, đồng thời cũng vô thức giải thích với cô: “Em họ của anh.”
Sau khi nói xong, liền phản ứng lại, thực ra bản thân cũng không cần phải giải thích gì cả.
Hai người nhìn nhau, Kiều Bá liền nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nói với người trong điện thoại: "Anh không có bạn gái, cô ấy là đồng nghiệp, đang nói về vụ án."
Khoé miệng Lâm Thanh len lén cong lên.
Một giây tiếp theo, sắc mặt Kiều Bá trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, bởi vì anh nghe thấy một câu từ trong điện thoại:
“Anh, Yến Cáp về rồi.”
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh nhạt dần, nhếch môi hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Bá liếc nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
Bên kia điện thoại, Hàn Văn Hâm vẫn đang nói, "Cô ấy nhờ em thay mặt nói một câu ‘Em xin lỗi’ với anh. Nếu có thời gian, hai người đến gặp nhau ăn một bữa được không?"
"Anh? Anh có còn đang nghe không? Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cái gì đã qua rồi hãy để cho nó qua đi, anh cũng đừng để tâm quá nhiều tới quá khứ, đàn ông mà, đôi khi cũng cần phải rộng lượng một chút.”
“Đây cũng là mấy lời cô ấy muốn em nói sao?” Kiều Bá đột nhiên ngắt lời em họ với giọng điệu cứng ngắc, “Nói cho cô ấy biết, chuyện này đã kết thúc rồi, không cần phải mở lời xin lỗi, anh cũng không để tâm mấy chuyện này."
Người bên kia im lặng trong giây lát, rồi dường như muốn giấu điện thoại đi, nhỏ giọng thì thầm điều gì đó với người bên cạnh.
Kiều Bá nói thẳng: "Hàn Văn Hâm, nếu em rảnh rỗi dư quá nhiều thời gian, anh có thể giúp em nói với chú một tiếng. Lúc phân luận văn tốt nghiệp giúp em chọn chủ đề nào khó một chút, tránh cho em rảnh rỗi vô sự lại đi tìm người khác gây rắc rối.”
Bên kia hình như còn muốn nói gì nữa, anh cũng không cho cô ấy có cơ hội: "Nếu không có việc gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi.”
Trực tiếp nhấn nút ngắt cuộc gọi.
Đặt điện thoại xuống, anh nhìn thấy Lâm Thanh đang cau mày, không biết lại đang có suy nghĩ kì quái gì đây.
Danh Sách Chương: