• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người xưa mê tín, luôn cho rằng thể hương của trinh nữ là quý giá nhất.

Chu Dữ Hành lại có một suy nghĩ khác.

Anh cho rằng, có lẽ Tô quý phi dùng cũng chỉ là phần thừa, thứ bọn họ thực sự muốn làm, là mượn danh nghĩa này để bán thuốc k.í.c.h d.ụ.c với giá cao.

Tôi chợt nhớ lại đêm anh ấy trúng thuốc ở hoa lâu.

“Cho nên hôm đó chàng cứu Phương Diệc Du ở hoa lâu, nhưng không cùng cô ấy... là vì nghi ngờ thuốc là do cô ấy hạ?”

Chu Dữ Hành vô thức lắc đầu, rồi lại cười: “Nàng nghĩ vậy cũng không sai.”

Trực giác mách bảo tôi, anh ấy đang giấu tôi chuyện gì đó.

“Đoạn Hành điều tra ra, ngoài xưởng hương, nhà họ Tô còn bí mật điều hành mấy chỗ kỹ viện.” Chu Dữ Hành đổi đề tài, “Nhiều đại thần trong triều ngoài việc làm ăn chính đáng, còn có không ít chuyện mờ ám, lấy nhà họ Tô làm trung tâm hình thành một chuỗi ngầm hoàn chỉnh – thuốc, kỹ nữ, thậm chí cả các tổ chức giang hồ.”

Nhà họ Tô, phú hộ đứng đầu kinh thành, quả thật danh bất hư truyền.

Nhưng Chu Dữ Hành cũng biết, sau lưng chợ đen khổng lồ này, chắc chắn còn có người khác đứng sau.

Việc thứ hai liên quan đến Phương Tri.

Những bé gái đều còn trinh trắng, tôi cũng cảm thấy khó hiểu.

Trong nguyên tác, Phương Tri chính là kẻ ấ.u d.â.m không thể chối cãi, nhưng ở đây, hình như tôi đã hiểu nhầm hắn.

Khi tiễn các cô bé đi, một em gái nhỏ lén nói với tôi, hắn là người tốt.

Tam quan của tôi suýt nữa bị sụp đổ.

Hỏi một vòng, tôi mới hiểu ra, năm đó Phương Tri chỉ thích một mình Phương Diệc Du.

Nhưng hắn thực sự là một người cố chấp đến gần như điên cuồng, vì không có được Phương Diệc Du, nên mới nhiều lần giúp đỡ những bé gái có hoàn cảnh, diện mạo, thậm chí độ tuổi tương tự cô ấy, rồi nuôi dưỡng trong nhà.

Nhưng Phương Diệc Du luôn cho rằng, mục đích của hắn không thuần khiết.

... Mà thật ra cũng chẳng phải hoàn toàn thuần khiết.

Cô bé kia nói với tôi, khi Phương Diệc Du đ.â.m c.h.ế.t Phương Tri, cô ấy lén thấy được.

Cô bé thấy Phương Tri đang chuộc tội.

Sau khi biết sự thật này, Chu Dữ Hành hiếm hoi tỏ ra ngạc nhiên: “Phương Diệc Du lại thu hút đào hoa đến vậy sao?”

Tôi: ? Đại ca, chàng cũng là một trong số đó mà?

Anh ấy thực sự không để t@m đến Phương Diệc Du, thậm chí còn bổ sung một câu: “Vậy thì phải để Đoạn Hành cẩn thận mới được.”

Tôi không nhịn được lẩm bẩm: “Lẽ ra người nên cẩn thận là chàng mới đúng.”

Anh ấy nhướng mày tỏ ý mình đã nghe thấy: “Ta luôn rất cẩn thận mà, không phải sao?”

... Không phải cẩn thận với tôi!

Tôi thở dài, không tiếp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK