Không có nhiều tiết học, lúc tôi ra khỏi cửa thì trời đã tối rồi.
Từ nhà đến trường học phải đi qua một con hẻm nhỏ, taxi không thể đi vào, chỉ có thể đi bộ ra.
Trong ngõ nhỏ có bánh nếp nhân Thập Cẩm của Sơn Đông, bánh quế hoa ngọt ngọt cùng bánh mì hấp nóng hổi.
Mặt trời hướng Tây không rọi tới được nơi này, tất cả ánh sáng đều từ ngọn đèn đường kia.
Sức nóng sẽ vây lấy ngọn đèn, đọng lại một ít hơi nước, để rồi dưới nguồn sáng tà tà ấy, khu ngõ nhỏ đều đượm hương.
Tôi thích cửa hàng bánh rán kia nhất.
Ông chủ là người Liễu Trấn.
Coi trai ông chủ đang học bài giữa lớp khói, mỗi đêm đều đến giúp ba mình thu tiền lẻ, vào lúc ít khách thì lại tranh thủ tự học.
Lúc tôi xem qua thì cậu bé đang cố gắng học thuộc từ vựng, từ đang được in đậm là Hunt.
Săn bắt.
Tôi nhớ Phương Mân hồi trung học cũng từng chỉ vào từ này, hỏi tôi, thầy ơi, phát âm thế nào vậy.
Thật ra tôi đều đã dạy qua phát âm, em ấy lại thông minh như vậy, sao có thể không biết được chứ.
Sự khôn ngoan của người thợ săn có lẽ sẽ chỉ được sử dụng đối với con mồi.
Con mồi của em ấy giờ đây thay đổi rồi.
Lúc lên lớp điện thoại di động trong túi rung lên liên tục đến phiền.
Tôi hoảng sợ không lý giải được, một linh cảm đáng sợ cứ lởn vởn trong lòng.
Tôi chưa bao giờ chán ghét trực giác của bản thân như lúc này.
Người gửi tin nhắn là Trịnh Cửu.
Mấy năm trước tôi có lưu số của cậu ta vì khi đó cậu ta sẽ là bạn cùng phòng của Phương Mân.
Nhưng ngoại trừ lần Phương Mân phải luân chuyển công tác rồi đánh nhau dạo trước, chúng tôi cũng chẳng trò chuyện thêm lần nào.*
* raw là 定岗 – định trách nhiệm: để vầy thì khó hiểu quá nên mình đổi lại theo nội dung truyện luôn.
Cậu ta gửi cho tôi một bức hình.
Người đàn ông trong hình vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của một người khác, mặc dù mắt không bị che chắn cản trở, nhưng tổng thể nhìn vẫn rất say mê, như đang sa vào một trận mê hoặc hoàn hảo.
Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kiểu của những năm trước, cùng với một vài chữ được khắc mờ mờ trên đó.
Tôi sao có thể không nhận ra chủ nhân của cánh tay này.
Chữ trên mặt đồng hồ là tôi khắc.
Gửi Phương Mân.
Tay của tôi đột nhiên chẳng nghe lời nữa, hoàn toàn mất lực, điện thoại rơi thẳng trên bục giảng.
Học sinh trong lớp đang ồn ào tan học ngay lập tức đồng loạt im lặng nhìn tôi.
“Thầy không sao chứ?” Có học sinh rụt rè hỏi.
Biểu hiện của tôi dọa người đến vậy sao?
Không có việc gì, chỉ cần một ít không khí trong lành là được.
Tôi cảm thấy tức ngực khó thở, toàn thân run rẩy chạy về văn phòng.
Buồn nôn, muốn ói, nhưng hết thảy đều không thể cho người khác nhìn thấy.
Tôi cố nén đau đớn, cầm mấy lọ thuốc đi vào toilet, run rẩy đóng cửa lại.
Tôi quên mang nước, thế là nhai nát mấy viên thuốc rồi cố nuốt vào.
Quá khổ sở rồi.
Không lâu sau điện thoại lại rung lần nữa, Trịnh Cửu nhắn: “Tấm vừa nãy nhìn không rõ mặt.”
Ta gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
Lần này là chụp góc mặt, vô cùng rõ ràng.
Chàng trai của tôi mặt đỏ hồng, hai mắt khẽ nhắm, nút áo mở đến trước ngực.
Được Trịnh Cửu ôm trong ngực.
Tôi liền uống hết toàn bộ thuốc.
Liều lượng cỡ này đương nhiên không có trong hướng dẫn trị liệu, tuy vậy tác dụng làm dịu ngay tức thì.
Tay tôi không còn run rẩy dữ dội nữa, cũng dần dần khôi phục được nhịp thở, dạ dày quặn đau cũng không còn rõ ràng nữa.
Tôi nghĩ mình đã có thể suy nghĩ đàng hoàng, muốn hỏi Trịnh Cửu xem cuối cùng là có ý gì, hoặc là nói lưu những tấm hình này lại để lên kế hoạch khởi binh vấn tội hay sao.
Thế nhưng, hết thảy còn ý nghĩa gì chứ?
Vợ chồng ly hôn còn có thể sử dụng phương pháp xác định sai lầm để phân chia tài sản, tôi cùng Phương Mân ngoài bảy năm ra thậm chí chẳng có chút hiệu lực pháp lý nào.
Tôi thậm chí còn không muốn hỏi em ấy tại sao lại làm vậy.
Tôi biết con người ta luôn có thể tìm ra lý do cho mình, cho dù là kẻ phản bội thì cũng sẽ tìm kiếm ưu điểm và tránh đi khuyết điểm để bản thân cảm thấy thanh thản hơn.
Chừa cho nhau chút mặt mũi đi.
Người ta đều nói họa vô đơn chí, tôi lại cảm thấy được giải thoát một cách kỳ lạ.
Nói thật, tôi đáng lẽ nên sớm hiểu ra, nào có ai lại bận đến độ không có chút thời gian ăn một bữa tối? Khả năng duy nhất chính là tim của người ấy đã chẳng còn ở đây nữa rồi.
Cũng đúng, một bên là vĩnh viễn nhiệt tình cùng mới mẻ bạn đời, một bên là thân xác đã gần đất xa trời.
Ai thì cũng bỏ qua cái sau mà thôi.
Chú báo con của tôi chạy vào thảo nguyên, mãi không về nữa rồi.
Nhưng tôi không cách nào lý trí nổi và đánh mất luôn khả năng phán đoán lúc này.
Tôi như nhìn thấy tương lai của chúng tôi – mắc nợ lẫn nhau, níu kéo nhau, dù rằng tình yêu đã thủng lỗ chỗ thì cũng phải gắt gao giằng lấy ấn vào trong ngực, để nó tiếp tục biến chất.
Tôi thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ nên nói bệnh tình của mình cho Phương Mân vào dịp như thế nào – Phương Mân đã không có quan tâm lắm rồi – có lẽ tôi sẽ chọn ngay ngày sinh nhật của mình, tắt đèn đốt nến, cầm tờ kết quả xét nguyện nói với Phương Mân nguyện vọng của mình là có thể sống lâu thêm được mấy năm.
Không khác gì đặt cọc một số tiền thật lớn để trả thù cả, nhìn mà xem, em ấy muốn rời bỏ tôi, vậy tôi liền dùng cách khó quên nhất để trói chặt em ấy.
Điên thật rồi.
Mạng sống quá nặng nề, nhưng tình yêu lại mỏng manh quá đỗi.
Một gánh nặng quá lớn đè lên cái mác “tình yêu” thì tình cảm dù thuần túy đến mấy cũng sẽ biến chất.
Biến thì biến đi, tôi nghĩ.
Ai bảo Phương Mân chọc tức tôi trước?
Lời tác giả: Tác giả lại đến chờ mắng (cúi thấp đầu).
Danh Sách Chương: