Mẹ tặng con thân xác.
- Xã hội dạy con làm người.
- Mẹ dạy con tiền luôn thua tình cảm.
- Xã hội nói rằng không có tiền tình cũng bằng không.
- Mẹ bảo con nhan sắc không quan trọng.
- Xã hội đe rằng không có nó con mất người yêu....
Chỉ có cha mẹ yêu con vô điều kiện
- Còn ngoài kia cần điều kiện mới yêu con.
************************
Ở cái nơi to lớn chết chóc được gọi là bệnh viện. Trong một căn phòng bệnh bình thường, có một khung cảnh rất ư là lãng mạn đang diễn ra. Người con trai nằm trên chiếc giường bệnh vòng tay sang eo của cô gái kéo sát lại dường như không còn lấy một chỗ hở. Khuôn mặt nam tính vùi vặt vào mái tóc đen suông dài hít thở. Bên kia, cô gái nọ vẫn không hay biết gì mà cựa mình, khó thở mà vùng vẫy mạnh.
Cái gì mà cứng ngắt thế này???
- UI DA.
Một tiếng thét vang lên kèm theo đó là thân ảnh to lớn lao như tên bắn rớt xuống khỏi giường bệnh. Khuôn mặt của chàng trai nào đó liền tỉnh ngủ nhăn nhó xoa xoa lưng mình như một bà cụ 80 tuổi. Sau đó chàng trai lập tức hét lên.
-CHÂU, em ác vậy?
Cô gái nghe ai hét tên mình lên thì liền giật mình, tim như muốn lọt ra khỏi các dây thần kinh. Rõ ràng trong đây chỉ có mỗi cô mà. Theo hướng âm thanh, cô nhìn xuống ngay lập tức khóe môi liền giật giật.
- Sao anh ở đây?
Phan Huy trừng mắt hung hăng nhìn Kim Châu, chỉ do cái giường nhỏ quá nên anh sợ té nên mới ôm cô sát như vậy mà. Ai ngờ đâu chính cô lại vùng vẫy làm anh dù có ôm sát cỡ nào cũng bị lọt xuống. Nghĩ vậy anh lập tức đứng lên đi lại chỗ Kim Châu.
- Em còn nói nữa, là do em ngất xỉu nên anh mới vào đây.
- Ngất xỉu... thế, thế còn Thiên My sao rồi, hả?
Kim Châu lẩm bầm trong miệng từ "ngất xỉu" sau đó thì giật mình nhớ ra chuyện quan trọng gì đó cô liền quay phắt sang anh lắc mạnh như một tấm giấy mỏng.
- Không biết.
Đối với hành động của cô, anh không quan tâm lắm nên chỉ trả lời dứt khoát hai từ làm Kim Châu cứng mình. Lập tức đẩy anh ra nhanh chân leo xuống giường bệnh chạy vọt đi.
RẦM!!! Không gian thoáng chốc chỉ còn lại một tiếng tung cửa mạnh mẽ và một bóng người đã khuất.
Phan Huy nhìn ra cánh cửa mà tức giận. Gì chứ, tưởng anh là đồ chơi à, lúc cần thì giữ lúc không cần thì đẩy sang một bên. Tuy tức như vậy nhưng anh cũng nhanh chóng mà chạy theo cô để quan sát tình hình.
********
-Chị, cho tôi hỏi bệnh nhân tên Hoàng Thiên My bị sốc thuốc vừa nãy được cấp cứu đâu rồi?
Kim Châu đứng ở chỗ một nữ y tá xem sổ sách hỏi, trong lòng điên dại lo lắng cho nó, cô đã chạy lại phòng cấp cứu nhưng mà chẳng nhìn thấy ai cả nên đành phải nhờ chị y tá.
- Bệnh nhân ấy được chuyển sang phòng hồi sức năm lẻ hai (502) rồi.
- Cảm ơn.
Nghe được kết quả, Kim Châu chỉ khẽ quăng lại hai chữ rồi chạy vọt đi, ngay lúc này cô muốn gặp nó ngay lập tức, không biết lúc cô ngất đi thì nó có làm sao không. Chết thật.
Tiếng bước chân của Kim Châu lại không ngừng chạy vội vã trên hàng lang của bệnh viện càng lúc càng lớn dần dần lên.
- Hộc... hộc... đây rồi.
Kim Châu chống tay lên cửa của phòng 502 mà thở dốc mệt mỏi. Haizzz Chắc cô sẽ đứt hơi mà chết mất. Nhưng nhanh chóng phải chăm sóc cho nó, nghĩ vây cô liền quên đi cảm giác đau mỏi chân mà nhanh chóng nhẹ nhàng mở cửa phòng ra chậm rãi đi vào.
Cạch /// Giữa không gian yên tĩnh trầm lặng một tiếng cửa khe khẽ nhỏ vang lên phá tan không khí.
- Haizzz.
Kim Châu đứng trong căn phòng bệnh, đưa ánh mắt cảm thương nhìn về phía hai con người đang ôm nhau trên giường mà thở dài não nề, nhưng nói đúng hơn là chỉ có một người con trai quyến rũ ôm lấy một cơ thể nhỏ bé yếu ớt đầy vết thương của người con gái còn đang trong cơn hôn mê. Mái tóc đen mượt của chàng trai ấy khẽ sập xòa xuống chiếc cổ trắng ngần của cô gái xinh đẹp tựa thiên thần nằm kế bên. Trên một màn khung cảnh tỏa ra vô vàn mị lực thì Kim Châu vẫn đứng đó suy tư, ngắm nhìn đến mê dại. Trong lòng cô không ngừng mà gào thét. Tại sao chứ? Nó với hắn rất đẹp đôi mà, sao cái xã hội này cứ cố chia rẻ ra. Giá như... ngay từ đầu, con bạn thân của cô bỏ qua hết tất cả mà tha thứ thì Gia Phong có phải âm thầm đau khổ như vậy không?
Cạch /// Lặng lẽ buồn bã mà bước ra khỏi phòng, cô dựa người vào cánh cửa đã được khép lại kia mà thở dài.
Lại thở dài, cuộc sống này cô không hề biết gì hơn là bất lực mà chống chọi. Cô thở dài cho số phận của Thiên My, cô thở dài cho cái thứ tình yêu sóng gió của nó. Mạnh mẽ ư? Cô cho tất cả là giả tạo. Con người ai mà không yếu đuối. Chỉ là họ cố gượng ép bản thân mình chịu đựng thôi. Còn cô, buông lơi thì tốt hơn.
Quay người bước đi, cô muốn đi tìm anh, người con trai của cô. Trả lại không gian bình yên vốn dĩ của nó và hắn.
*****
CHÁTT
- Tại sao anh đánh tôi ?
Trong một căn phòng nhỏ nhem quen thuộc sặc lên cái mùi tội ác đen tối. Bầu trời to lớn ngoài kia trong xanh bao nhiêu thì ở đây, nơi này lại mù mịt bấy nhiêu, tất cả trong căn phòng chỉ được phủ lên một màu đen mờ nhạt qua khung cửa kính nhỏ chiếu sáng. Người con gái bị ăn một cái tát đau đớn vừa nãy bật dậy lên từ chiếc ghế sofa. Đôi môi đỏ nồng đậm toát ra vẻ độc ác khẽ nhếch mép khinh bỉ rích lên. Tia nhìn vừa oán hận vừa yêu thương luôn không ngừng gieo trên người một chàng trai lạnh lẽo mặc vest đen đang đứng tức giận nhìn cô gái ở phía đối diện.
- Cô dám đánh Thiên My, tôi bỏ qua, bây giờ lại làm em ấy sốc thuốc, cô muốn SAO ĐÂY?
Chàng trai mặc vest đen ấy hung hăng bước lên từng bước mà quát lại cô ta. Tận sâu trong đáy mắt không hề che giấu đi tia kinh tởm và khinh bạc.
- Ahahaha... Tử Nam, anh muốn biết chứ gì? Vậy thì tôi sẽ cho anh biết. Tất cả các người đều phải gánh chịu nỗi "CĂM PHẪN" trong lòng tôi, nhất là nó "HOÀNG THIÊN MY" ANH NGHE RÕ CHƯA?
Cô ta hướng về phía Tử Nam mà cười to hét lên. Giọng nói chứa vô cùng những bi thương, thống khổ và hận thù. Rồi tôi sẽ giết chết tất cả. Làm tôi đau khổ thì điều các người phải nhận lấy hoàn toàn đúng. Cô ta gào thét trong lòng. Nỗi hận thù đã chiếm đi hết tất cả những thứ tình cảm con người trong cơ thể quyến rũ ấy.
Chátttt ///
Tử Nam lại tức giận, cơn lốc cuồng giông dường như xâm nhập vào cơ thể nam tính. Đôi mắt anh đỏ ngầu lại, trong đáy mắt hằn sâu hai chữ "chết chóc". Anh đay nghiến từng chữ qua kẽ răng.
- Cô đừng quên là do tôi cứu giúp cô.
- Ahaha... Cứu giúp? Anh cứu giúp thì có thể giúp cho chót không? Anh cứu trái tim tôi đi, muahahahaha.
Cô ta lấy tay xoa xoa một bên bờ má phải của mình, từ khóe mi, những giọt ngọc rơi lã chã xuống gương mặt xinh đẹp tự lúc nào, nước mắt cứ rơi, đôi cung khẩu đỏ chót dần dần lại mở ra, cô ta cười như một kẻ điên thật sự. Khiến ai nhìn cũng cảm thấy thương xót không kiềm lòng mà bảo vệ, nhưng Tử Nam thì không, anh chỉ nhìn bằng nửa con mắt sau đó lại quay lưng bước đi, chỉ lãnh khốc bỏ lại một câu "cảnh báo".
- Cô điên thật rồi, chuyện sốc thuốc cô cứ chờ đó, nhanh thôi, cổ phần của TM cô sẽ không giữ được đâu, hừ.
Nhìn theo bóng dáng to lớn của chàng trai đã khuất bóng. Cô ta ngồi phịch xuống ghế lấy khăn giấy lau bỏ hết đi cái thứ nước mặn mặn ở khóe mắt mà nở một nụ cười bỡn cợt. Cổ phần à. Cô ta không hề cần. Chỉ cần khi lũ người kia bị chính tay cô ta hành hạ đau đớn chết đi thì cô ta cũng sẽ chết theo cùng. Đợi khi nó bình phục hẳn. Cô ta sẽ ột cái kết khá là "vui".
Một người con gái bị thù hận làm điên dại. Cái kết "vui" là sao? Có phải là một đòn kết liễu luôn không?
Cô ta là Elis? Vậy Elis là ai, có thù hận gì?
( TM là số cổ phần ít ỏi còn lại của tập đoàn nhà cô ta )
(Còn tiếp)
Danh Sách Chương: