• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Này, em đừng hành hạ cái tai của tôi nữa được không?
- Chứ em biết than thở với ai đây?
- Phiền quá, em than thở với ai mặc em, đừng than với tôi.
- Hừ, thầy xấu xa quá. Em không thèm, em sẽ gọi cho anh Tùng, anh ấy lúc nào cũng lắng nghe em, thầy chỉ biết quát mắng em là giỏi…
- Này, em nghĩ tôi như vậy à? Được rồi, cứ gọi đi, nhưng tôi đảm bảo giờ này nó không nghe máy đâu.
- Thầy giỏi đoán mò.
- Không tin à? Gọi rồi biết. Chắc chắn nó đang ở Bar với mấy em nào đó…
- Xì, không tin . Thầy đợi nhé…
- Alo, anh Tùng hả? (Nam lầm bầm:”Quái, sao hôm nay thằng nhóc lại nghe máy nhỉ?” ).Hi hi, em gọi tâm sự với anh thôi. Uh, mai ba mẹ em sẽ chở em đi học, nhưng em phải tập xe máy. Híc, nếu sau 3 tuần em vẫn chưa đi xe được, ba em sẽ tống cổ em lên xe bus. Hu hu, em chán từ trưa đến giờ đây này. Mà hôm nay anh không đi chơi à? Cái gì, anh “tu” à? Anh có mà “tu hú”, hì. Em tin được bao nhiêu % ? 100% á? Để xem đã…Ơ, sao tự nhiên giật điện thoại của em?
- Anh Nam đây. À, anh đang dạy Lam ấy mà, cô ấy lười học lắm, nên anh phải kèm, chứ để cô ấy thi lại ba mẹ anh đuổi anh ra khỏi nhà luôn. Uh, thôi anh tiếp tục “sự nghiệp giáo dục” cao cả đây, từ tối giờ chưa học được gì, cô ấy cứ ngồi than thở chuyện mất xe, chuyện tập xe…làm anh loạn cả lên. Nãy giờ cô ấy làm phiền em lắm phải không? À, vậy hả, uhm. Bye em.
- Thầy, phép lịch sự của thầy để đâu vậy? Em đang nghe…
- Vậy em muốn tôi để em ngồi nói chuyện dông dài đến khuya à? Lỡ mẹ em tình cờ vô phòng thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ gì? Tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho em thôi. Tôi xin lỗi…
- Thầy lúc nào cũng vậy! Lúc nào cũng lấy ba mẹ ra cả… Thầy thực chất cũng đâu quan tâm gì em, đúng không?
- Ơ…
- Thầy đừng nói nữa, học thôi.
……………….

- Này!
- Gì?
- Giận à?
- Không. Mắc gì giận?
- Nghe tôi nói đây.
- Nói đi.
- Tôi sẽ chở em đi học.
- Cái gì? Thầy mới nói gì, nói lại em nghe coi.
- Tôi nói TÔI SẼ CHỞ EM ĐI HỌC, EM KHÔNG CẦN TẬP XE, KHÔNG CẦN ĐI XE BUS, rõ chưa?
- Thầy đùa à?
- Tôi có đùa em bao giờ chưa?
- Híc, em không muốn làm phiền thầy đâu…
- Phiền gì, tôi qua chở em cũng thuận đường mà.
Mặc dù cũng thích được Nam chở, lại khỏi cần tập xe, nhưng nó vẫn thấy ngại…
- Thôi, em không…

- CÓ NGHE LỜI TÔI KHÔNG THÌ BẢO? – Nam quát.
Giật mình bởi tiếng quát, Lam (lau mồ hôi) hoảng hồn nhìn khuôn mặt giận dữ của Nam, chỉ biết gật:
- Nghe. Cảm ơn thầy.
Lam hí hửng thông báo với ba mẹ nó rằng không cần ba mẹ chở nữa, nó cũng không cần tập xe máy nữa.
- Tại sao? Bộ con định đi xe bus à?
Nam đáp hộ Lam:
- Dạ không, con sẽ chở em ấy. Cô chú để con nói xong đã. Con qua đây chở Lam cũng thuận đường, nếu cô chú chở Lam sẽ mất thời gian hơn con, đúng không ạ? Vả lại, con dạy trường Lam nữa mà, như thế chẳng phải “vẹn cả đôi đường” sao? Cô chú đừng nghĩ làm phiền con. Hãy để con chở Lam đi học (eo, sao nghe giống con rể nói với cha mẹ vợ quá ^^)
Ba Lam bây giờ mới (được phép) nói:
- Con đã nói vậy thì cô chú đành chấp nhận. Cô chú thấy làm phiền con quá, hết nhận dạy kèm con bé, giờ lại chở nó đi học nữa. Nó gây phiền toái cho con lắm phải không Nam?
- Dạ không đâu…
- Lam, nghe ba nói. Con lo học tập, đừng phụ lòng anh Nam. Con đó, đừng gây rắc rối nữa. Ba phát mệt vì con rồi. Mà cũng phải lo tập xe, lớn rồi, không lẽ định cuốc xe đạp mãi thế hả?
- Dạ, con biết rồi, ba đừng lo .
Trước khi về, Nam dặn dò:
- Mai 6h30 tôi qua đó, lo chuẩn bị đi. 6h30 mà chưa xong tôi bỏ lại ráng chịu.
Lam chun mũi:
- Biết rồi, nhắc nãy giờ 3,4 lần rồi. Giống y anh Tùng .
- Là sao?
- Thì anh ấy lúc nào cũng nhắc em như thầy chứ gì.
- Thì tại tôi sợ em quên thôi.
- Hi hi, lạ thật đó, thầy nói câu này cũng y chang anh ấy luôn! Thầy về cẩn thận nhé, bye bye....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK