• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài xe, mưa to bão bùng.

Ánh mặt trời bị từng tầng mây nặng trịch che lấp, cuối cùng chìm xuống dưới đường chân trời xám xịt.

Sương mù dày đặc đọng trên lớp kính trong suốt, trong khoang xe không bật đèn, chỉ còn mỗi âm thanh cuồng si phóng túng.

Ngón tay bất chợt bám vào tấm kính ẩm ướt, đong đưa, xoa vuốt làm cửa sổ xe trong suốt không còn đường nét rõ ràng.

Bạn có biết chăng?

Cái chết lẫn niềm vui đều có thể gọi là “lên thiên đường”.

Ngô Đồng chắc chắn, giữa hai điều trên tồn tại một sợi dây liên kết chẳng thể làm rõ.

Bằng không, cớ sao giọng cô lại đong đầy niềm vui khi cô đang ở bờ vực của cái chết chứ?

Giữa mưa rền gió dữ, thế gian chìm vào bóng tối.

Sẽ không một ai bước ngang qua đây, sẽ không một ai phát hiện ra họ.

Cô mở mắt, không thể thấy thế giới bên ngoài. Tựa như, giữa trời đất chỉ còn anh và cô.

Vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ.

Một lần nữa, cô ngồi lên ván gỗ lênh đênh trong cơn mộng mị.

Người cô tròng trành, ván gỗ dẫn cô đến nơi cô muốn đến.

Giữa núi rừng âm u, cô thấy một ngọn đèn đang sáng bừng.

Cô không nhìn rõ vị trí, nhưng cô biết hướng của anh.

Cô biết anh đang ở đâu, bên trong cô căng đầy.

Giữa núi rừng tịch mịch, chỉ còn mỗi tiếng thở nặng nề của anh.

Cô đã tìm thấy anh.

Cơ thể cô tuôn ra từng “giọt lệ”, sung sướng thỏa mãn khôn xiết.

Cô lặng lẽ nằm xuống.

Thân thể của anh bỗng trở thành mặt đất, nhấp nhô theo nhịp thở của cô.

Giữa thiên địa phong ba bão táp, cô đã tìm thấy ngọn đèn của mình.

...

Khi thức dậy, Trương Sậu cảm thấy đây là một giấc mơ bị đảo ngược.

Trong mộng, anh tiến từng bước về phía cô, cuối cùng cả hai hòa vào nhau.

Nhưng khi thật sự đến bước này, anh cảm giác như tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước giấc mơ.

Như thể từ lâu thật lâu trước đây, họ đã ở bên nhau.

Trước khi anh gặp Ngô Đồng, trước khi anh mơ thấy cô.

Trước khi toàn bộ mọi cớ sự kéo đến.

Trong khoang xe yên tĩnh tối tăm, tâm trí dễ bay xa.

Trương Sậu lấy lại tinh thần, siết nhẹ cánh tay, ôm chặt Ngô Đồng đang nằm trên người mình.

Hiện tại đã mấy giờ rồi?

Trương Sậu muốn lấy điện thoại, nhưng anh không muốn đánh thức Ngô Đồng đang say giấc.

Suy nghĩ chợt vụt qua, anh vứt ra sau đầu.

Trong bóng tối, Trương Sậu thức dậy vài phút, nhìn ra ngoài cửa xe.

Đôi mắt nhanh chóng quen với đêm đen, anh thấy cây cối đang lay động theo mưa gió bên ngoài.

Đêm mưa tầm tã, ánh sáng hiu hắt. Trên mặt hồ rộng lớn, âm thầm gợn từng cơn sóng.

Ngô Đồng đã tỉnh giấc.

Trương Sậu không biết cô đã dậy từ bao giờ.

Cô nhẹ nhàng nhổm người lên, tách ra nơi da thịt hai người chạm nhau, cô điều chỉnh tư thế rồi nằm xuống tiếp.

“Em dậy rồi.” Anh nói.

“Ừm.”

Trong xe tù mù, tiếng thở nhịp nhàng lấp đầy tai hai người.

Mỗi khi cô thở ra, Trương Sậu cảm nhận được sự ngứa ngáy nhè nhẹ ở ngực, khiến anh không khỏi cúi xuống, khẽ chạm môi vào má cô.

Nhưng chỉ dừng ở đó, không có gì khác.

“Nóng quá.” Cô nói.

Trương Sậu giơ tay, mở một khe nhỏ trên cửa kính.

Gió ẩm ướt mát lạnh lùa vào, dịu dàng bao bọc họ.

Ngô Đồng mở mắt, nhìn vào khoảng không tối om trước mặt. Cô không cử động, nhưng có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ Trương Sậu.

Thức dậy vào một thời điểm, khi khái niệm về thời gian đã mất hết.

Bên ngoài, gió mưa đang rít gào, mặt hồ đang “hét vang”.

Ngô Đồng cảm tưởng họ như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ xa xôi, trôi giữa đại dương bao la dâng lên hàng nghìn con sóng lớn đen kịt, còn họ vẫn vững vàng tiến về phía trước.

Trương Sậu hỏi cô lạnh không.

Ngô Đồng lắc đầu.

Hơi ẩm bao quanh, cô tỉnh táo hơn, cũng lấy lại bình tĩnh.

Sau vài câu đối thoại ngắn, bầu không khí yên tĩnh kéo dài hồi lâu. Chừng như đang chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện cần dốc hết can đảm để mở lời.

Trong bóng tối, cô khẽ lên tiếng: “Trương Sậu, em sẽ không đến Vân Nam với anh.”

Đây là vấn đề đầu tiên cô muốn nói với anh.

Không tức giận, mỉa mai hay khinh miệt, giọng cô điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

Rồi sang câu thứ hai: “Trương Sậu, em không hối hận vì đã quen biết anh.”

Giọng cô nhẹ tênh, đến mức cơn gió quét qua có thể dễ dàng đập tan câu cô nói thành vô vàn mảnh nhỏ, rồi khi luồng gió mới thổi tới, dường như bao vụn vỡ đấy sẽ bay ra khe cửa kính, trôi đi xa thật xa.

Cô sắp bay đến một nơi xa vời.

Trương Sậu giơ tay đóng cửa kính, ngăn cách bão táp ngoài trời, để lời nói của cô quay về bên anh.

Anh không biết cô muốn nói gì, nhưng anh hiểu cô có điều muốn nói.

Trái tim dần bình tâm, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ từ nào cô thốt ra.

“Bố mẹ em, họ tốt lắm.”

Xung quanh như rơi vào thinh lặng, không còn nghe thấy tiếng gió mưa nữa. Tạo hóa như tặng riêng cho họ một không gian tách biệt. Thời gian như ngưng đọng, có lẽ đêm nay cũng không hề tồn tại.

“Vào mùa đông nọ, cả nhà đến New Zealand trượt tuyết. Nơi trượt tuyết tên là thị trấn Queenstown, nên em cứ đòi làm nữ hoàng ở đấy. Mẹ em có một chiếc lắc tay kim cương do bà ngoại để lại. Hôm ra ngoài trượt tuyết, em nhất quyết đòi đeo lắc tay đó. Lắc đẹp lắm anh, mười tám viên kim cương được gọt giũa hoàn hảo nối liền với nhau, đeo vào tay em thì hơi rộng. Nhưng em là nữ hoàng mà, nữ hoàng phải đeo trang sức đẹp chứ.”

“Năm ấy em mới chín tuổi, đã trượt tuyết được vài năm. Em theo sau Ngô Hằng xuất phát từ đỉnh núi, băng qua nhiều vùng tuyết vắng vẻ ít dấu chân người, buổi chiều trên đường về, trên tay em không còn lắc kim cương kia nữa.”

“Bọn em tìm rất lâu, nhưng giữa tuyết trời mênh mông, hai đứa đã mất gần hết hy vọng tìm thấy chiếc lắc. Lúc hoàng hôn, hai đứa em đến cuối con đường tuyết, nhân viên nói nếu sau đó tìm ra sẽ thông báo cho nhà em.”

“Bố mẹ em cảm ơn nhân viên rồi quay đầu nhìn em. Em nghĩ mình sẽ bị la mắng hoặc trách móc, nhưng mẹ em chỉ cười vui vẻ. Bà bảo lắc tay kim cương rơi ở núi tuyết cũng là một kết thúc lãng mạn mà. Đồng Đồng, đừng buồn nữa nhé con.”

Ngô Đồng buông một tiếng thở dài.

Cô nói: “Em đã trưởng thành trong tình yêu thương, được họ nâng niu biết bao.”

Trong xe, lồng ngực cô khẽ khàng, thận trọng lặng lẽ phập phồng, như thể cô không muốn phá vỡ niềm hạnh phúc khi hồi tưởng về quá khứ.

“Nhưng...” Cô thì thầm: “Biến cố ập đến nhanh quá, nghiền nát cuộc đời em.”

“Cho đến giờ em vẫn không biết, năm em vừa tốt nghiệp đại học, sự nghiệp của bố mẹ em bị lũ người xấu đe dọa, rốt cuộc có liên quan gì đến Ngô Hằng không. Bấy giờ em chỉ mải mê với nhiếp ảnh, không biết gì về công việc kinh doanh của gia đình, Ngô Hằng lớn hơn em tám tuổi, đã vào công ty rèn luyện từ sớm.”

Cô dừng lời một chút, hỏi Trương Sậu một câu:

“Giữa việc thất bại hoàn toàn và bị chuyện tốt đan xen chuyện xấu giày vò, anh nói xem, vế nào sẽ khiến người ta đau khổ hơn đây?”

Ngô Đồng khẽ cười: “Chắc anh cũng biết, khi bị giày xéo, tốt nhất nên chết quách cho rồi.”

“Nhưng ông trời nào cho em toại nguyện, từ đó về sau, ông ta cứ luân phiên giữa chuyện tốt và chuyện xấu để lăng trì em.”

“Chuyện tốt là vào năm em tốt nghiệp, em đã tổ chức buổi triển lãm nhiếp ảnh cá nhân lần thứ ba. Anh biết không? Em là nhiếp ảnh gia Madelyn tài năng. Chuyện xấu là chẳng bao lâu sau, em và Ngô Hằng bị người ta đuổi giết, gặp tai nạn xe cộ.”

“May sao em không bị nguy hiểm đến tính mạng, không may là đôi mắt của nữ nhiếp ảnh gia thiên tài Madelyn đã chịu tổn thương nặng.”

“Chuyện tốt là bác sĩ nói nếu em kiên trì phẫu thuật, điều trị cẩn thận, có lẽ sẽ có cơ hội bình phục. Chuyện xấu là sau ca phẫu thuật quan trọng nhất, bác sĩ nói em có thể hồi phục thị lực, nhưng rồi khi em mở mắt, trước mắt vẫn chìm trong một vùng mờ nhòe vô nghĩa. Cuộc phẫu thuật đã thất bại.”

“Chuyện tốt là lúc đó bệnh trầm cảm nặng và chứng lo âu của em tái phát, bố mẹ em kiên quyết đưa em về bệnh viện, giữ được mạng em. Chuyện xấu là...” Ngô Đồng thoáng lặng người: “Bố mẹ em đã mất mạng vì em. Câu cuối cùng mẹ nói với em là, Đồng Đồng ơi, tối nay con muốn ăn gì?”

Giọng cô nhẹ hơn, dường như cô đang dốc hết sức để giữ bình tĩnh.

“Chuyện tốt, em và Ngô Hằng đã lên máy bay rời khỏi Canada. Chuyện xấu, bác sĩ dặn sau phẫu thuật, em không được ngồi máy bay. Khí bơm vào mắt giãn nở, áp lực trong nhãn cầu tăng cao, em đau đầu nôn mửa co giật, trở thành một kẻ mù lòa bị mọi người thương hại.”

“Chuyện tốt là khi đến thành phố Nam, bọn em đã an toàn. Chuyện xấu à, em phải phẫu thuật liên tục, nhưng không lần nào thành công. Bác sĩ nói thật ra chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”

“Nhưng tốt ở điểm, em vẫn cảm nhận được ánh sáng. Xấu ở chỗ, vô số lần em đau đớn đến nỗi chỉ muốn đâm đầu vào tường, nhưng cứ sợ làm hỏng nốt màng võng mạc rách nát ấy, khiến em không còn cảm nhận được tia sáng nào nữa. Ngay cả việc đâm đầu vào tường em cũng không làm nổi.”

“Chuyện tốt là sau khi bác sĩ khuyên em từ bỏ, em đã dừng hẳn việc phẫu thuật. Chuyện xấu là một nhiếp ảnh gia mất đi đôi mắt, cũng như Ngô Đồng mất bố mẹ không còn tìm thấy ý nghĩa hay sức lực để sống nữa rồi. Em trở thành một kẻ ngấu nghiến mớ thuốc gây tê dại.”

Ngô Đồng kể đến đây, giọng cô như hóa thành một làn khói mỏng manh nhẹ tênh.

Như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua thôi, cô sẽ hoàn toàn tan biến.

Trương Sậu cảm giác như một tảng đá đang đè nặng lên tim, anh quên mất mình đã nín thở trong bao lâu, cũng quên mất tim mình đã không đập trong bao lâu.

“Em luôn bị niềm hy vọng ném lên cao hết lần này đến lần khác, rồi lại rơi xuống quá đỗi nặng nề.”

Ngô Đồng khẽ cười, tiếng cười của cô có phần mệt mỏi, gần như sắp ho.

“Trương Sậu.” Cô gọi tên anh: “Anh biết không? Em không nghĩ mình là người yếu đuối. Mất bố mẹ, mất đôi mắt, mất cả hoài bão, điều nào cũng có thể đánh gục một người bình thường. Còn em vốn đã tan xương nát thịt rồi. Một người đã vỡ vụn thì đi đâu được nữa đây?”

Cô cười phá lên.

Ngô Đồng chống tay lên vai anh, chầm chậm ngồi dậy.

Cô mở toang một bên cửa kính xe.

Ngoài trời, mưa gió như trút nước.

Cô không mặc áo, luồng khí buốt giá thấu xương ập hết vào gương mặt lẫn làn da cô.

Nhưng cô không hề thấy lạnh.

Ngô Đồng nhẹ nhàng khép hàng mi.

Sau lưng cô, Trương Sậu cũng ngồi dậy.

Tiếng gió khi gần khi xa.

Song, giọng cô lại rõ ràng đến lạ.

“Chuyện tốt cuối cùng trong cuộc đời em...”

Ngô Đồng xoay người lại, trong màn đêm tối đen, đôi mắt không nhìn thấy gì của cô vẫn sáng ngời tuyệt đẹp.

“Chuyện tốt cuối cùng chính là anh.” Cô nói.

Sau đó Ngô Đồng chậm rãi nâng tay trái lên.

Ngón tay cô lành lạnh, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua trán, hàng mày, vết thương, mắt, sống mũi, môi và cằm của anh.

“Nhưng chuyện xấu là...” Ngón tay từ từ hạ xuống, cô bình tĩnh nói: “Trương Sậu, em thật lòng muốn nhìn thấy anh trông như thế nào.”

Cô cười rộ, tựa ánh trăng tan hoang.

“Nhưng em chẳng thể.” Cô nói.

Gió lạnh ùa vào từ bên ngoài, thổi tung suối tóc dài của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK