Ngày thường cô cũng chỉ vẽ vời đơn giản, không ngờ anh lại sớm gọi người đến trang điểm cho cô. Nét đẹp diễm lệ của Đường Chỉ Nam không cần quá phô trương, tuỳ tiện một chút đã như tiên nữ giáng trần.
“Ông chủ Cố, đi được chưa?”
Anh xuỳ một tiếng: “Vợ tôi vẫn còn trang điểm”
“Con mẹ nó, cậu nghĩ tôi rảnh rỗi ngồi đợi với cậu à?”
“…”
Cố Trach Minh ậm ừ: “Không vội”
“…”
Được rồi.
Ninh Giang câm nín nằm xuống sopha nghịch điện thoại. Dù sao đến đây cũng là bị cưỡng ép, anh ta xem ra cứ thản nhiên là tốt nhất.
Đường Chỉ Nam vừa xong liền xuống lầu, cô nền nã trong chiếc váy lụa đơn giản mà tinh tế. Dáng người thon thả chính là một điểm cộng rất lớn.
Đường Chỉ Nam nhận ánh mắt của Cố Trạch Minh, có hơi không tự nhiên: “Anh…Em xong rồi”
Cố Trạch Minh dời mắt đứng dậy, Ninh Giang cùng Đường Chỉ Nam theo sau, cả hai còn xì xào.
“Chị dâu, rất đẹp!”
“…”
Cô cười ngượng: “Đừng quá lời, tôi thật sự sẽ ngại đấy”
“…Chẳng trách Cố Trạch Minh mê như điếu đổ”
“…”
Câu này vô tình lại lọt vào tai anh, người kia chau mày đen mặt: “Ninh Giang, lái xe”
Ninh Giang nhanh chóng ngồi vào ghế lái, anh ta hình như phát giác ra được việc đi với đôi vợ chồng này, cấm kỵ nhất chính là nói nhiều. Tuy cả hai ngồi phía sau như một câu cũng chưa mở miệng.
Đi được nửa đường, Đường Chỉ Nam ở phía sau lại cất giọng: “Đi đường nhà Châu Khả, tiện thể rước cậu ấy”
Đối với lời đề nghị này Ninh Giang chợt mất tập trung nhưng cũng bình tĩnh gật đầu. Nhìn khu nhà Châu Khả đang hiện lên trước mắt, đôi mi anh ta rung rung.
Nơi này cách đây không lâu vẫn là nơi anh thường xuyên lui đến, tuy chỉ là đến cổng nhưng cũng có chút mất mát.
“Khả Khả”
“Mau lên xe”
Nghe được tiếng Đường Chỉ Nam, Châu Khả cũng vừa mở ghế phụ lái mà ngồi vào. Không nhớ là một tuần hai tuần hay bao nhiêu ngày nhưng trông anh lại giống như chẳng có chuyện gì.
Ninh Giang đã không còn xuất hiện trước mặt cô ấy, việc đi cùng một xe là do cô ấy vô tình nghe Đường Chỉ Nam nhắc đến.
Ninh Giang chăm chú lái xe, không quan tâm người bên cạnh đôi lúc lại nhìn mình. Ý chí của anh sắt đá như vậy, quân tử nói là không làm thật sự rất khó coi.
“Anh…Anh dạo này bận nhỉ?”
“…”
Châu Khả nghẹn ngào đợi câu trả lời, nhưng người kia vẫn không mở miệng. Anh im lặng, im đến đáng sợ.
Tình hình phía trên căng thẳng từ khi Châu Khả vào xe, cô và anh ở phía sau cũng không nói nửa lời. Không khí mờ mịt bao trùng, Đường Chỉ Nam lại nhếch miệng cười lại rơi vào mắt của Cố Trạch Minh.
Đến nơi, Ninh Giang lại bỏ họ ở cửa lối vào, còn anh ta thì đi đỗ xe.
Cố Trạch Minh chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc ngày thường, nhìn thấy anh, ai cũng cúi đầu chào. Anh lại xua tay:
“Thoải mái một chút, không cần khoa trương”
Tiệc cuối năm của công ty, nhưng những khách hàng hợp tác đều được mời đến, trong đó có Châu Khả, Dịch Lâm, Mao Đông…hầu như những người không quen thuộc thì cô cũng từng nghe nói đến.
Đường Chỉ Nam không cùng anh đi tiếp khách mời, cô đứng một góc vừa ăn bánh ngọt vừa nhâm nhi rượu. Ly rượu định đưa lên môi lại bị ai đó chạm nhẹ vào.
“Cô uống rượu như nước, nhỉ?”
Mao Hiểu mỉm cười.
Nụ cười này so với ánh nhìn của người khác còn khó chịu hơn nhiều.
Cô lắc đầu: “Cô Mao thật sự đánh giá tôi quá cao rồi”
“Phải không? Phu nhân nhà ta, không xem thường được”
Đường Chỉ Nam chợt dừng lại, cô nhúng vai: “Vậy thì cư xử tốt một chút”
“…”
Lời nói như găm vào tim Mao Hiểu, cả tiếng đáp lại cũng không có. Dường như cô đã đụng đến tim cô ta.
“Nam Nam” Giọng của anh từ phía sau vang đến.
“Đến đây”
Cô gật gù: “Vâng ạ”
Dáng vẻ mảnh khảnh sánh vai cùng Cố Trạch Minh, không biết là say hay tỉnh, cô muốn người đứng cạnh anh là cô, chỉ có thể là cô, không phải Mao Hiểu kia.
Đường Chỉ Nam ngoan ngoãn tựa vào vai anh, bất giác chào hỏi mấy người anh giới thiệu, ngay cả anh còn không hiểu được thái độ hợp tác kia.
Cố Trạch Minh nhỏ giọng vào tai cô: “Làm sao vậy?”
Anh vô tình ngửi được mùi rượu: “Sao lại uống rượu?”
Cô khịt mũi: “Muốn uống”
“Anh đừng nói nhỏ vào tai, ngứa chết”
“…”
Biểu hiện của người say là ăn nói không đàng hoàng sao?
Sự ồn ào náo nhiệt của tiệc lại khác xa với sự trầm lặng của bãi đỗ xe. Đôi lúc lại có tiếng người ta rì rào rồi lại yên tĩnh. Tâm trạng Ninh Giang phức tạp.
Anh châm điếu thuốc đưa lên miệng, đôi mắt trầm tư nhìn mấy chiếc xe ở phía đối diện.
Cảm giác mệt mỏi trong người vẫn như chiếm lấy cơ thể anh, điếu thuốc vừa là sự cứu rỗi vừa lại thứ chết tiệt mà anh vụng về quẳng vào nó nỗi buồn.
Từ xa đã nghe thấy tiếng giày cao gót, Ninh Giang ngước đầu rồi lại nhíu mày dập điếu thuốc. Anh không nhanh không chậm chui vào xe đóng cửa.
Châu Khả mím môi vẫn đi về phía anh, đứng nhìn một lúc cô lại gõ cửa kính: “Nói chuyện với em”
“…”
Đợi thêm một chút, Châu Khả lại gõ cửa: “Ninh Giang”
Ninh Giang châm thêm một điếu sau đó mở cửa xe bước ra. Tay anh kẹo điếu thuốc, lâu lâu lại hút một hơi. Đối diện với người không muốn nói chuyện, Châu Khả lại không có lý lẽ gì.
“Không phải muốn nói chuyện? Nói đi”
Cô bất chợt im lặng, đôi mắt nhoè đi.