• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Nhân nhìn khuôn mặt chân thành xuất phát từ tâm của Tuyết Kiều, nghe những lời quan tâm ấm áp của nàng, thật lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn chằm chằm ở nơi nàng biến mất, thì thào lẩm bẩm “ thực sự là một Nhân Ngư ngu ngốc thích xen vào việc của người khác, làm Nhân Ngư sao có thể thiện lương như vậy chứ, thực sự là không có thiên lý. Được rồi, nể tình ngươi quan tâm ta như vậy, hôm nay ta ngủ dưới đáy hồ, không ăn thì không ăn”

Tuyết Kiều nhanh chóng lên bờ, mặc quần áo, vừa định đi lại quên trước giờ nàng chưa di chuyển bằng chân, cứ tưởng vẫn như trước kia, hai chân cùng bước, kết quả là nàng đo đất, đau đến mức hô to gọi nhỏ “ đau quá”

Đau đến muốn khóc, nhanh chóng đứng dậy, thử lại lần nữa nhưng chỉ đi được vài bước thì lại đo đất tiếp, làm cho Tuyết Kiều lần này không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, Địch Tu Tư bọn họ đi lại dễ dàng như vậy, ngay cả một tiểu hài tử như Minh Nhân cũng đi lại rất thành thục, nàng cứ tưởng khi mình có được hai chân thì cũng như bọn họ, không ngờ lại khó khăn đến vậy.

Nàng mới đi có mấy bước đã té ngã hai lần rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại biến thành cái đuôi lần nữa?

Tuyết Kiều quay đầu nhìn lại thác nước, Minh Nhân cũng không nói cho nàng biết làm thế nào để biến hai chân trở lại thành cái đuôi.

Nhưng mà nàng đã mong muốn có chân lâu lắm rồi, sao có thể dễ dàng buông bỏ chứ. Nếu buông bỏ thì nàng vĩnh viễn không thể cùng ca ca và Địch Tu Tư tiêu sái đi chung, chỉ có thể vĩnh viễn dùng cái váy dài để che đi cái đuôi trước mặt người khác. Tuyết Kiều, ngươi muốn như vậy sao? Tuyết Kiều tự hỏi bản thân, rồi tự trả lời, ra sức lắc đầu, không cần, nàng tuyệt đối không muốn người khác dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn nàng, nàng muốn giống như bọn họ, nàng muốn được quang minh chính đại đứng chung với bọn họ.

Cho nên nàng phải học được cách đi đường, nghĩ vậy, Tuyết Kiều cắn môi, lần nữa bước đi, vì sợ té ngã nên đầu tiên là nàng không dám đứng thẳng mà quỳ một chân, sau đó từ từ đứng dậy để giữ thăng bằng, rồi nhẹ nhàng, lo sợ, cẩn thận bước từng bước nhỏ, nhưng chỉ có vậy mà nàng vẫn lắc la lắc lư, Tuyết Kiều cố nén đau, nhìn hai chân mình như nhìn đại địch, trán đổ đầy mồ hôi, nàng không dám bước thêm nữa, tự nhiên cũng thấy nóng nảy hơn.

Không muốn gọi Minh Nhân ở dưới đáy nước lên đỡ mình mà trong đầu nàng lại hiện lên cái tên của Địch Tu Tư.

Đến giữa trưa thì Địch Tu Tư cũng tỉnh giấc, ngủ được một lát thì thể lực cũng đã phục hồi, thấy Tuyết Kiều còn chưa trở về thì nhíu chặt chân mày, trong mắt ánh lên sự lo lắng “ Chính Khả Xuân, Phùng Xuân, ngày thường Tuyết Kiều đến chỗ nào nghịch nước? sao đến giờ còn chưa về?”

” Điện hạ, Tuyết Kiều cô nương không có nói với chúng ta, nhưng mà nguồn nước ở trong tộc thì cũng chỉ xuất phát ở hai nơi, nếu người lo lắng thì chúng ta cùng ra ngoài tìm nàng” Chính Khả Xuân cũng thấy lo, cứ tưởng điện hạ và Tuyết Kiều cô nương sẽ ở cùng nhau, không ngờ chỉ nhìn thấy một mình điện hạ, lại đang lúc nguy hiểm, nếu Tuyết Kiều cô nương có gì bất trắc thì tính thế nào bây giờ.

Địch Tu Tư tìm đến thác nước thì thấy Tuyết Kiều đang quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng làm cho tâm của hắn cũng đau, lập tức tiến lên ôm lấy nàng “ Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, sao ngươi lại khóc?”

Tuyết Kiều thấy gương mặt lo lắng của Địch Tu Tư, vốn không khóc thì nhất thời lại khóc lớn tiếng, gắt gao ôm chặt hắn, giống như một người chết đuối mà vớ phải cái cọc, miệng nỉ non “ Địch Tu Tư, ô…ngươi nói đúng, ta thực là ngu ngốc, ta rất ngu, còn nhát gan nữa”

Địch Tu Tư sửng sốt, không biết nàng bị cái gì kích thích mà tự nói mình như vậy, bình thường hắn vẫn hay nói nàng là ngu ngốc nhưng cũng không thực sự nghĩ nàng như vậy, chỉ là quen miệng mà thôi nhưng bây giờ nàng hình như là bị chuyện gì đả kích rất lớn, cho nên mới khóc như vậy, mới nói mình như vậy, chưa bao giờ Tuyết Kiều thừa nhận mình ngu ngốc nha.

” Tuyết Kiều, ngươi đừng khóc a, mau nói cho ta biết, rốt cuộc ai mắng tiểu Tuyết Kiều của ta, ta giúp ngươi đi giáo huấn hắn, không khóc, Tuyết Kiều không ngu ngốc chút nào, Tuyết Kiều rất thông minh”

” Không, ta thực ngốc, ta không biết dùng chân để đi, ta dù thế nào cũng không biết dùng chân để đi, ta thực ngu ngốc” Tuyết Kiều vẫn ở trên vai hắn ra sức lắc đầu, từng giọt nước mắt của nàng biến thành trân châu rơi lả tả trên đường.

Thì ra là vì chuyện này a, Địch Tu Tư cuối cùng cũng hiểu, xem ra hôm qua hắn đề cập tới chuyện này đã làm nàng bị đả kích, không khỏi tự trách bản thân, Tuyết Kiều đã mấy vạn năm là như vậy rồi, thế nhưng hắn còn ép nàng trong thời gian ngắn nghĩ ra cách biến được hai chân, trách sao nàng lại như vậy.

“Không sao, Tuyết Kiều không có chân cũng được, chẳng phải Tuyết Kiều có cái đuôi xinh đẹp sao? Tuyết Kiều còn có một đôi tay khéo léo, linh hoạt, dù không có chân thì Tuyết Kiều vẫn làm cho ta thấy hạnh phúc như trước, không sao, chúng ta không vội, được không? chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, một ngày nào đó Tuyết Kiều sẽ có chân thôi” Địch Tu Tư tự cho là mình an ủi rất đúng, ai ngờ Tuyết Kiều còn tức giận đảy hắn ra “ Địch Tu Tư, ngươi cũng là người xấu, sao không để ý, lắng nghe ta nói chuyện”

“A, ta sao có thể không để ý, lắng nghe ngươi nói chuyện?” Địch Tu Tư cảm thấy rất oan uổng, hắn đã cẩn thận lắng nghe, còn ôn nhu an ủi nàng nha.

” Ta hiện tại có chân, ta chỉ là không biết dùng chân đi đường, ngươi lại còn tại nói linh tinh rằng về sau ta sẽ có chân…vậy không phải là không lắng nghe ta nói chuyện sao?” Tuyết Kiều nói xong còn ngước mắt nhìn hắn lên án.

Địch Tu Tư còn chưa kịp tiêu hóa những lời của nàng, đơ mất mấy giây.

Tuyết Kiều có chân?

Lúc này Địch Tu Tư mới có phản ứng, lập tức dùng sức xốc váy của nàng lên, cho đến khi nhìn thấy đôi chân thon dài tuyệt đẹp của nàng, hắn vẫn còn cảm giác như đang nằm mộng, hai tay thon dài bất tri bất giác đưa lên vuốt ve đôi chân của nàng, không có vảy, không có thô ráp mà mịn màng, co dãn, mượt mà vô cùng.

Bây giờ Địch Tu Tư mới tin hết thảy đều là thật, còn chưa kịp hỏi vì sao Tuyết Kiều đột nhiên biến ra được hai chân thì máu mũi đã không khống chế được mà chảy ra, rơi xuống trước ngực áo Tuyết Kiều.

Tuyết Kiều lập tức chấn động,” Địch Tu Tư, ngươi như thế nào cũng chảy máu mũi?”

Địch Tu Tư ôm lấy thân mình Tuyết Kiều xoay vòng vòng, còn chưa kịp tiêu hóa hết lời của nàng, chỉ lo cao hứng “ Tuyết Kiều rốt cuộc có chân, Tuyết Kiều rốt cuộc có chân, ông trời, chẳng lẽ ngươi nghe được khát vọng trong lòng ta cho nên giúp ta hoàn thành tâm nguyện này”

Rồi như nhớ ra câu nói của nàng liền đen mặt lại “ cũng?Tuyết Kiều, còn có ai nhìn thấy qua chân của ngươi sao?”

Tuyết Kiều ở trong ngực hắn vô tư gật đầu” đương nhiên a, còn có Minh Nhân, không biết vì cái gì mà hắn cũng chảy máu mũi”

” Chết tiệt, ngươi đem chân của mình cho nam nhân khác nhìn?” Địch Tu Tư tức đến phát điên, Tuyết Kiều vất vả lắm mới biến ra được đôi chân xinh đẹp, thế nhưng hắn, trượng phu tương lai của nàng lại không phải là người đầu tiên nhìn thấy, ghen tỵ bao phủ khắp người Địch Tu Tư.

“Chuyện này có gì đâu, hơn nữa nếu không có Minh Nhân dạy ta, ta cũng không biết cách biến ra hai chân nha, nếu ta không biết thì không phải ngươi cũng không thể nhìn thấy sao? Cho nên hiện tại ngươi có thể nhìn thấy chân của ta thì nên cảm ơn Minh Nhân mới đúng” Tuyết Kiều lúc này không hề trì độn mà trả lời rất có trật tự.

Địch Tu Tư tuy rằng thừa nhận nàng có đạo lý, nhưng nghĩ đến cảnh đôi đùi đẹp mê người của Tuyết Kiều bị nam nhân khác nhìn thấy, còn muốn hắn đến nói cảm ơn thì Địch Tu Tư lại tức đến hộc máu, hơn nữa nam nhân kêu Minh Nhân kia còn chảy máu mũi vì nhìn thấy chân của Tuyết Kiều, không cần động não cũng biết là hắn cũng mơ ước đến Tuyết Kiều, không được, sau này có đánh chết hắn, hắn cũng không thể để bọn họ gặp lại nhau.

” Tuyết Kiều, về sau không được một mình gặp lại hắn nữa, nếu lần sau ngươi thực sự muốn gặp hắn thì ta đi cùng ngươi, gần đây bên ngoài không an toàn, ngươi cũng biết mà”

Tuyết Kiều gật gật đầu,” Nga, không quan hệ, ta đã nói với Mình Nhân rồi, nói hắn mấy ngày nay không nên ra ngoài chơi, sẽ có nguy hiểm, cho nên từ ngay mai cho đến khi nào nguy hiểm kết thúc, ta sẽ không ra ngoài chơi”

Nghe thấy Tuyết Kiều quan tâm nam nhân kia như vậy, trong lòng Địch Tu Tư càng không có tư vị gì, hồi lâu mới nói “ Minh Nhân kia là hiện tại ở đâu?”

Tuyết Kiều không dấu vết nhìn thoáng qua mặt nước, sau đó liền đối với Địch Tu Tư lắc đầu,” Ta không thích nói dối, cho nên ta không thể lừa ngươi, nhưng ta cũng không thể nói cho ngươi biết hắn ở nơi nào, bởi vì hắn chưa nói hắn có nguyện ý cùng Địch Tu Tư ngươi làm bạn hay không, cho nên chờ sau này ta hỏi Minh Nhân, nếu hắn bằng lòng gặp ngươi thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn”

Địch Tu Tư nghe xong càng tức đến sắp bị nội thương, cái gì cũng nói không được, hắn quyết định sau khi hồi cung sẽ tra lại danh sách trong tộc, hắn thực muốn biết nam nhân chỉ mới quen biết có hai ngày đã làm Tuyết Kiều thay hắn nói chuyện là ai.

“Vậy trước tiên chúng ta về đi đã” Địch Tu Tư cố gắng lắm mới nở được nụ cười,tạm thời quên cái tên Minh Nhân kia đi, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên Tuyết Kiều biến ra hai chân cho nên không thể để một nam nhân xa lạ làm ảnh hưởng tới cảm xúc được.

“Được, nhưng mà ta lại không tự bước đi được” Tuyết Kiều ngượng ngùng nói.

” Không sao, ta ôm ngươi trở về, ngươi không cần tự đi, chờ khi về tới nhà, ta sẽ chỉ cho ngươi cách đi đường, được không?” Địch Tu Tư cảm thấy cảm giác tốt đẹp khi nhìn thấy đôi chân của Tuyết Kiều đã trở về, bây giờ đừng nói là Tuyết Kiều không biết cách bước đi, mà nếu nàng nói không ăn cơm thì hắn cũng nguyện ý chỉ dạy nàng từng chút một.

” Ân!” Tuyết Kiều gật gật đầu, đem cổ tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Địch Tu Tư, khuôn mặt kiều mỵ dựa lên vai hắn, Địch Tu Tư lập tức ôm nàng đi về cung điện, mà lúc này Minh Nhân cũng lộ khuôn mặt tươi cười, đáng yên trên mặt đất, phất tay với Tuyết Kiều, mà nàng cũng cao hứng tươi cười lại với hắn.

“Tuyết Kiều ngu ngốc thích cái con bướm hoa tâm này sao?” Minh Nhân nhìn thân ảnh bọn họ rời đi thì bĩu môi “ còn muốn không cho Tuyết Kiều gặp ta? Hừ, nói thế nào thì ta và nàng cũng xem như một nửa người nhà, mà Huyễn Điệp tộc các ngươi mới là người ngoài nga, xem ra mấy phụ nhân hôm trước mình ăn chính là nữ nhân của nam nhân này rồi, đúng là không có mắt nhìn mà, có một Nhân Ngư thiện lương bên cạnh rồi còn đèo bồng thêm mấy nữ nhân tham lam, ích kỷ”

Nói xong lại lặn xuống nước, trong lòng cũng hạ quyết định, xem ra để cho Nhân Ngư ngu ngốc kia sau này không bị khi dễ thì hắn phải nhanh chóng ăn hết mấy nữ nhân của con bướm hoa tâm kia mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK