Đồng Ca tuy có khăn che mặt, nhưng khí thế và dáng người tuyệt sắc vẫn khó mà giấu được, khiến hầu như ai cũng quay lại nhìn, làm Đoàn Thịnh buồn vui lẫn lộn.
Bốn người giục ngựa không ngừng, cố gắng hết sức bằng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành.
Lúc đầu, mấy người lo Đồng Ca sẽ không chịu nổi, nhưng không ngờ trên đường đi, tinh thần Đồng Ca còn tốt hơn cả ba người còn lại.
Màn đêm từ từ buông xuống, mặt trời biến mất, chân trời trống trải, cảnh vật mơ hồ.
Đồng Ca kéo dây cương, Thanh Sơn ngừng lại thở phì, nghiêng đầu nhìn Đồng Ca, sau đó liếc tình nhân hai bên. Lưu Thủy và Khuynh Thành đều nhanh chóng quay đầu, không để ý tới nó. Thanh Sơn uất ức kêu một tiếng, đá đá bùn đất.
Đồng Ca chỉ về những tòa nhà san sát đằng trước: “Kia là kinh thành sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật hoành tráng!” Đồng Ca cảm thán.
Vẻ mặt Đoàn Thịnh nặng nề, tâm tình phức tạp, tiến thêm một bước nữa, sẽ là long trời lở đất!
Sở Mộ Hành lạnh nhạt nói: “Đây là kinh thành, trung tâm của tài phú, của quyền lực, của ham muốn.”
Giang Tiểu Thủy cảm thán: “Tất cả tội ác đều bắt đầu từ đây!”
Đồng Ca cuồng ngạo nói: “Sợ gì chứ? Mục đích chuyến này của chúng ta là trừ tà ác ở đây, đem lại sự trong sáng cho nó mà!”
Nói xong, Đồng Ca giục ngựa đi về phía trước, trên người như mang theo một ánh sáng chói lọi, thắp
Thắp sáng bóng đêm ảm đạm. Ba người nhìn như thấy được vầng sáng tỏa ra từ người nàng, vội giục ngựa đuổi theo.
“Vút…” tiếng xé gió vang lên, một mũi tên nhắm thẳng vào Đoàn Thịnh.
“Có mai phục, đi mau!” Đoàn Thịnh chưa nói dứt, đã thấy bọn áo đen từ bốn phương tám hướng xông ra. Ngay sau đó tên bay tới tấp về phía bốn người, bốn người nhanh chóng rút vũ khí chém tên. Tiếng ngựa hí vang trong bóng đêm.
Đột nhiên Thanh Sơn đang chạy phía trước bỗng lảo đảo ngã xuống, phát ra tiếng kêu thê lương, thì ra là bọn áo đen dùng dây thừng cản chân ngựa.
“Đồng Đồng…”
“Đồng Muội…”
“Đồng Ca…”
Ba tiếng kêu đồng thời vang lên.
Ngay lúc Thanh Sơn ngã xuống, Đồng Ca kịp lúc phi người lên, xoay tròn trên không, thản nhiên rơi xuống, khăn lụa trên mặt nàng cũng rớt xuống theo.
Ánh trăng chiếu lên người nàng, nàng nhẹ nhàng như tiên nữ dưới ánh trăng.
Đoàn Thịnh, Giang Tiểu Thủy đều rối rít chắn trước mặt nàng thương hương tiếc ngọc là thiên tính của nam nhân, nhưng bọn họ đều quên, Đồng Ca không giống như những nữ tử bình thường, căn bản không cần nam nhân bảo vệ.
Trong mắt tên cầm đầu bọn áo đen ánh lên tia dâm tà, hắn nhẹ giọng rỉ tai với tên tùy tùng bên cạnh, tên tùy tùng nhìn chằm chằm Đồng Ca, lặng lẽ lui ra.
Đúng lúc này, Đồng Ca đã nhanh chóng phản công, một tiếng ma sát giữa kiếm và da thịt vang lên, hai tên áo đen ngã xuống, lúc ngã xuống còn trợn to mắt không thể tin.
Ba người còn lại lập tức phản ứng, kịp thời đánh trả. Trận đánh hết sức kịch liệt, bọn áo đen dốc toàn lực, giống như chém mãi không hết, một tên ngã xuống, thì có vô số tên khác xông lên, mục tiêu của bọn chúng là Đoàn Thịnh, có vẻ rất nóng lòng lấy mạng của hắn.
So ra, Đồng Ca bị tấn công ít nhất, bọn áo đen hình như cố ý không tấn công nàng, nếu có đụng phải thì cũng cố gắng hết sức không khiến nàng bị thương.
“Đừng ham chiến, tranh thủ rút lui!” Giang Tiểu Thủy rống lớn một tiếng, nhanh chóng móc ra một cục đạn tròn từ trong ngực, ném xuống đất, khói mù nổi lên bốn phía, bốn người nhảy lên ngựa, tranh thủ rút lui.
“Một đám vô dụng! Không lấy được đầu của hắn, các ngươi hãy mang đầu mình tới gặp ta!” Một giọng nói âm trầm vang lên trong bóng đêm.
“Tuân lệnh!” bọn áo đen nghe lệnh đuổi theo.
Trong bóng tối, một người thong thả bước ra, toàn thân tỏa ra cảm giác âm lạnh, trong đôi mắt hẹp dài của hắn ngưng kết tà khí, khuôn mặt tối tăm nhìn chăm chú về hướng Đoàn Thịnh biến mất.
Bốn người không chỉ giục ngựa đi về phía trước, còn phải né tránh những mũi tên bay tới từ phía sau, tình hình hết sức hung hiểm
Kinh thành đã ở trước mắt, nhưng trời tối, cửa thành đã đóng.
Dưới ánh trăng, cờ Đại Tề tung bay trên tường thành, các binh sĩ bảo vệ cầm thương dài đứng nghiêm.
Bốn người đã tới cửa thành.
“Mở cửa!” Sở Mộ Hành kêu to.
Tối nay, trực ban là Ngô Trung, hắn nhìn xuống cửa thành, nói: “Ai đứng dưới đó? Có biết quy định hay không? Cửa thành đã đóng, muốn vào, ngày mai lại đến!”
“Ha ha, thật thú vị. Không ngờ đường đường Ngự Thân Vương lại bị người ngăn ngoài cửa thành. Đoàn Thịnh, ta thấy người đừng làm Ngự Thân Vương nữa, trở về sơn trại làm Vương phu thì tốt hơn, tự do tự tại!” Giang Tiểu Thủy cười nhạo nói.
Đồng Ca trợn mắt trừng Giang Tiểu Thủy một cái, Giang Tiểu Thủy bĩu môi, im miệng.
Đoàn Thịnh cao giọng nói: “Huynh đệ trên thành, ta là Đoàn Thịnh, vì có việc gấp nên về kinh, xin giúp đỡ!”
“Đoàn Thịnh? Đoàn Thịnh nào?” Ngô Trung nghe tên này quen quen, nghĩ nghĩ một chút đột nhiên trợn to mắt, hắn vội vàng rọi đuốc xuống cửa thành, quả nhiên là Ngự Thân Vương Đoàn Thịnh! Người cao quý như thế, quan cửu phẩm như hắn, cũng chỉ được thấy từ xa xa.
“Ngự Thân Vương, xin cho thuộc hạ xem tín vật đại biểu thân phận!” Ngô Trung không quên trách nhiệm của mình.
Đoàn Thịnh nhìn Ngô Trung rất tán thưởng người không sợ quyền quí này, hắn gỡ ngọc bội hoa văn rồng ra, bỏ vào cái giỏ thả từ trên tường thành xuống. Ngô Trung kéo giỏ lên, nhìn kỹ xong, vội vàng tự mình xuống nghênh đón.
Đoàn Thịnh dẫn ba người vào thành. Ngô Trung cung kính nói: “Ngự Thân Vương, đó là trách nhiệm của thuộc hạ, vừa rồi có nhiều đắc tội, xin ngài tha lỗi!”
Đoàn Thịnh nhìn hắn, tán thưởng cười một tiếng: “Vị huynh đệ này, xưng hô thế nào?”
Ngô Trung không kiêu ngạo, không tự ti ưỡn ngực nói: “Ngô Trung.”
Đoàn Thịnh vỗ vỗ vai hắn: “Việc liên quan đến an nguy của kinh thành, Ngô huynh đệ, ngươi cẩn thận là phải! Đại Tề ta rất cần những người hết lòng với chức trách như ngươi!”
Ngô Trung kích động nhìn Đoàn Thịnh, trong ánh mắt có nhiệt tình như gặp được tri kỷ, đối với một người lính mà nói, được cấp trên khẳng định đó chính là khích lệ và khen thưởng lớn nhất.
“Để bảo vệ Đại Tề an toàn, thuộc hạ nhất định cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Ngô Trung làm lễ đối với Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh mỉm cười gật đầu, sau đó bốn người giục ngựa vào thành.