Lúc tin tức Tiết Hoàng Sanh chết truyền đi hơn nửa tháng sau, trên đường Phán Thành xuất hiện ước chừng hai mươi, ba mươi nữ tử thân mang sắc trắng, mỗi người đều cưỡi một con tuấn mã, lưng buộc trường kiếm, uy phong bức người. Mà người dẫn đầu tuy cũng một thân bạch sam, nhưng gọn gàng hào phóng hơn. Mọi người đều tập trung nhìn vào khăn lụa che đi dung nhan nàng, chỉ lộ ra đôi mắt mê người trong trẻo nhưng lạnh lùng, cả người tản ra hơi lạnh ngông nghênh, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng khi ánh mắt vô tình đảo qua hai viên ngọc châu kia, liền giống như bị lực hấp dẫn, ngã sâu vào, kết quả đều không dứt ra được.
Đội nhân mã đến trước cửa Thiên Nhất tửu lâu thì dừng lại, nữ nhân dẫn đầu kia thả người nhảy lên, khinh phiêu phiêu đứng ở trước cửa, cất bước đi vào. Những cô gái theo sau cũng nhanh chóng xuống ngựa theo sát nàng.
Các điếm tiểu nhị thấy các nàng, lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng dẫn các nàng đến sương phòng, đến phòng hảo hạng ở tầng chót. Đẩy cửa ra, bên trong liền có người đứng chờ các nàng, theo thứ tự là Tuyết Tình, Lục Trúc, Dương Nhuế.
"Đại sư tỷ". Ba người cùng kêu to, thanh âm cũng mang thập phần hưng phấn.
Nữ tử này đúng là cung chủ Bích Hải cung - Lãnh Ngạo Sương.
Lạnh Ngạo Sương tựa hồ cũng không bị nhiệt tình của các nàng mà phân tâm, lạnh như băng đi vào trong, chỉ hơi hơi suy tư, tới bên bàn ngồi xuống.
Ba người giống như đã quen với thái độ lãnh mạc kia, vẫn duy trì vẻ mặt vui sướng. Đặc biệt là Lục Trúc, mắt cười của nàng nở rộ, nhảy nhót trước mặt Lãnh Ngạo Sương, làm nũng: "Đại sư tỷ, Lục Trúc rất nhớ ngươi a! Người ta đã lâu rồi không gặp ngươi".
Lãnh Ngạo Sương thấy vậy, như cũ thản nhiên nói: "Ân"
"Lục sư muội, Đại sư tỷ lần này đến nhất định có chuyện trọng yếu, ngươi đừng có hồ nháo". Tuyết Tình nói. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu không có việc gì quan trọng, Lãnh Ngạo Sương chắc chắn sẽ không xuống núi băng sơn, mà không chỉ xuống núi không thôi, còn mang theo hơn hai mươi nữ đệ tử, điều này không khỏi làm Tuyết Tình kinh ngạc. Mà chuyện này cũng tất nhiên khiến các võ lâm môn phái chú ý đến.
"Chuyện sao rồi?". Lãnh Ngạo Sương bỗng nói.
Nghe nàng vừa hỏi, Lục Trúc không khỏi vui vẻ, liền hoa chân múa tay, đem chuyện nàng tìm hiểu được miêu tả giống như đúc, rất sợ Lãnh Ngạo Sương vì biểu hiện vừa nãy của mình sinh bất mãn.
Nghe Lục Trúc hồi báo, Lãnh Ngạo Sương thản nhiên nói: "Tốt lắm". Cách lâu sau, lại hỏi: "Ngươi cũng biết chỗ ở của Đường Dạ phải không?".
Nghe Lãnh Ngạo Sương hỏi như thế, nàng trong đầu lại hiện ra dáng người Đường Mịch, đáy lòng thầm than một tiếng, gật gật đầu.
"Truyền lệnh ta, đêm nay giết toàn bộ lính phụ cận của Đường Môn". Lãnh Ngạo Sương thanh âm mềm nhẹ vang lên, ba người kia kinh dị không thôi.
Ba người kia còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Ngạo Sương lại nói thêm: "Ngày mai đem Đường Môn ở Phán Thành toàn bộ diệt vong, một người cũng không để lại".
Nghe những lời này, ba người đồng loạt ngây người, qua một lúc lâu, Tuyết Tình mới kịp phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói: "Đại sư tỷ, chúng ta làm vậy khác nào đánh trống khua chiêng đối phó với Tứ Xuyên Đường Môn, không những thế, ta sợ sẽ khiến cho các môn phái giang hồ nghi ngờ".
Lãnh Ngạo Sương lãnh mạc nói: "Khiến bọn họ nghi ngờ cũng không sao, Bích Hải cung cũng không phải danh môn chính phái".
Lãnh Ngạo Sương muốn đối phó với Tứ Xuyên Đường Môn, Lục Trúc là người đầu tiên nghĩ đến Đường Mịch, nếu như vậy, Đường Mịch khẳng định cũng bị liên lụy, làm thế nào bây giờ? Không nghĩ ngợi liền cẩn thận hỏi: "Đại sư tỷ, là một người cũng không thể buông tha sao?".
"Như thế nào? Ngươi muốn buông tha ai?". Lãnh Ngạo Sương vẫn duy trì đôi mắt lạnh lùng mê người, lại có thêm một tầng sương mỏng, nhìn chăm chú vào Lục Trúc, lạnh giọng mở miệng.
Bị Lãnh Ngạo Sương nhìn như vậy, Lục Trúc trong lòng liền như sóng vỗ, nhanh chóng trả lời: "Không, không, không muốn buông tha ai". Tuy rằng Lãnh Ngạo Sương thái độ vẫn như cũ, ngữ khí vẫn là mềm nhẹ không mang tình cảm, nhưng vừa rồi câu kia, rõ ràng là gia tăng lãnh ý.
"Nếu như vậy, Bích Hải cung nhất định cùng Đường Môn đối đầu, Tứ Xuyên Đường Môn nhất định tìm cơ hội báo thù, độc dược bọn họ không thể không đề phòng". Dương Nhuế bình tĩnh phân tích, theo nàng, Bích Hải cung cùng các giang hồ môn phái cũng không quan hệ nhiều, không cần phải kết ân oán như vậy.
"Vậy thì để Tứ Xuyên Đường Môn từ nay về sau biến mất khỏi giang hồ, một cây cũng không lưu". Xem ra Lãnh Ngạo Sương đã quyết tâm thu dọn Đường Môn.
Ba người Tuyết Tình nghe được lời này, cũng kinh ngạc không thôi, không rõ Đại sư tỷ vì sao lại kiên quyết thu dọn Đường Môn như vậy. Tuy rằng với thế lực của Bích Hải cung, thu dọn Đường Môn cũng không khó, nhưng khó ở chỗ vẫn sẽ có thương tích, ba người vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Lãnh Ngạo Sương.
"Đại sư tỷ, ngươi không nghĩ lại một chút sao?". Tuyết Tình hy vọng Lãnh Ngạo Sương có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"Giang hồ trước mắt đang tiềm ẩn một thế lực lớn, mà thế lực kia đã liên lụy rất nhiều môn phái, Đường Môn là một trong số đó, nếu không thu dọn Đường Môn trước, chờ bọn hắn có cơ hội nhất định sẽ trở mặt võ lâm, mà Đường Môn chắc chắn là giúp đỡ thế lực kia xưng bá võ lâm, mà muốn xưng bá võ lâm, nhất định phải thu dọn Bích Hải cung chúng ta trước. Cho nên thừa lúc bọn chúng cơ hội chưa thành, nhất định phải diệt trừ Đường Môn". Lãnh Ngạo Sương phân tích tình huống võ lâm trước mắt, để ba người có thể hiểu rõ dụng ý của nàng.
Lãnh Ngạo Sương trước đây luôn tiếc ngữ như kim(*), đột nhiên lại nói nhiều như vậy, cũng là tương đối ít thấy.
(*): Kiệm lời như vàng.
Ba người nghe những lời này, ngạc nhiên không thôi, cả giang hồ thế nhưng lại có một thế lực nguy hiểm như vậy, còn cả gan động đến Bích Hải cung. Hơn nữa, Đại sư tỷ các nàng nửa bước cũng không ra khỏi cửa, như thế nào biết được tin tức này?
Thấy ba người không nói gì, khuôn mặt các nàng vẫn như cũ kinh ngạc, Lãnh Ngạo Sương thản nhiên mở miệng: "Ngày mai xong việc, các đệ tử quay về vùng ngoại ô, tránh để Thiên Nhất bị ngờ vực vô căn cứ, được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi".
"Vâng". Ba người đồng thanh trả lời, lui ra ngoài.
-------------------------------------------------
Mặt trời dần về phía tây, vòm trời cuối tháng nhẹ trôi, đèn đuốc Phán Thành được thắp lên, chưa đến nửa nén hương, các gia hộ liền đem Phán Thành nhuộm thành một màu cam sáng ngời. Các tiểu quán ven đường dọn ra, thét to rao bán, tiếng động dị thường xôn xao náo nhiệt. Dần dần, người đi đường ngày càng nhiều, nhanh chóng lắp đầy con đường Phán Thành, đàm tiếu luyên thuyên, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy hài tử tay cầm mứt quả ghim thành xâu đuổi nhau vui vẻ, một bộ dạng khung cảnh bình yên.
Sau náo nhiệt kia, trời càng ngả về tối hơn, người đi đường dần ít lại, bên đường cũng bắt đầu thu dọn hàng quán, ngã tư đường liền khôi phục một mảnh lặng yên...Chậm rãi, một chiếc lại một chiếc đèn tắt, cuối cùng là một không gian tối đen, Phán Thành giống như trở thành một tòa thành không người, chính là lâu lâu vẫn nghe được tiếng gõ mõ vang lên, cùng với giọng người: "Cẩn thận củi lửa, đề phòng hỏa hoạn".
Đột nhiên, tại Thiên Nhất đi ra hơn mười bóng đen, nháy mắt hướng bốn phương tám hướng tản ra, biến mất trong bóng đêm.
Trong một căn nhà nọ, hai gã tráng hán đang cùng nhau kính rượu, hát lên tiểu khúc, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ(*), đột nhiên cửa bị đá văng ra, hai người hắc y nhân lắc mình tiến đến, hai gã nọ còn chưa kịp quát to, cổ liền xoẹt qua một nhát kiếm, ngã sấp xuống bàn, hai hắc y nhân lại nháy mắt biến mất trong bóng đêm...
(*): Nói chuyện xàm.
Trong sương phòng một tiệm thuốc nọ, nam tử mập mạp đang ở trên giường, nhộn nhạo vang lên tiếng ngáy. Chợt một hắc y nhân theo cửa sổ vọt tới, rút kiếm lắc mình, đem trường kiếm hướng tới phía giường, tiếng ngáy nháy mắt biến mất, căn phòng lại trở về tĩnh lặng...
Ở cây đại thụ cao ngút trời trong Tiết gia trang, một gã hắc y nhân đang ngồi trên ngọn cây, hướng Tiết gia trang mà nhìn vào dò xét. Đột nhiên một hắc y nhân khác xuất hiện ngay phía sau, đưa tay vỗ lấy vai hắn, người nọ kinh ngạc xoay người, chưa kịp thấy rõ liền bị trường kiếm lướt qua cổ, thân thể rớt xuống, lúc sắp rơi xuống đất, phía dưới có một hắc y nhân khác tiếp nhận được, ôm thi thể nhanh chóng rời khỏi hiện trường...
Một màn, hai màn, ba màn...rồi bảy màn, tám màn,...rồi mười lăm màn...Thẳng đến khi mười bóng đen kia trở về Thiên Nhất...Phán Thành lại trở về an tĩnh.
"Cái gì? Toàn bộ chết hết rồi?". Sáng sớm, Đường Dạ thình lình nghe hạ nhân báo lại, một đêm, toàn bộ lính gác ở các vị trí kín đáo đều bị cắt yến hầu, không lưu lại một nhân chứng sống. Hơn hai mươi lính gác đứng ở các bị trí mật liền không minh bạch mà chết hết, Đường Dạ thật sự run sợ.
Thủ hạ kia liền khẩn trương hỏi: "Thiếu gia, làm sao bây giờ?".
Đường Dạ xanh mặt, mắt lộ tia tức giận, cả người tản ra nồng hậu sát khí, cắn chặt hàm răng oán hận nói: "Nhất định là Bích Hải cung, ta muốn các ngươi phải trả giá thật nhiều". Ngày hôm qua một đám người của Bích Hải cung liền xuất hiện trong Phán Thành, Đường Dạ cảm thấy không ổn, không nghĩ tới đối phương ra tay nhanh như vậy, thật khôn ngoan. Hơn nữa, Đường Dạ nghĩ cũng chỉ có người của Bích Hải cung mới làm cho mấy tên lính gác kia không hề có chút phòng bị, một kiếm liền lấy mạng.
Lúc này, thanh âm của Đường Mịch từ nội đường truyền ra: "Ca ca, ca ca, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?". Tiếng nói vừa dứt, người đã hiện ra trước mặt Đường Dạ.
Đường Dạ cau mày, lôi kéo Đường Mịch thấp giọng nói: "Mịch muội, tình huống bây giờ khẩn cấp, ca ca cũng không thể nói cho người tỉ mỉ hiểu được, ngươi mau dẫn nha hoàn nhanh chóng về nhà đi".
"Xảy ra chuyện gì vậy ca ca? Vì sao để muội đi vội vã như vậy? Muội nghe nói tối hôm qua Đường Môn của chúng ta chết rất nhiều người...". Còn không đợi Đường Mịch nói hết lời, liền bị Đường Dạ cắt đứt: "Mịch muội, muội không cần hỏi nữa, mau mau rời Phán Thành là được, chậm chỉ sợ không kịp". Nói xong liền sai người ở nội đường mang Đường Mịch cùng nha hoàn rời đi.
Chỉ chốc lát, nha hoàn kia liền thu dọn đồ đạc xong, hốt hoảng chạy đến đại sảnh, Đường Dạ kéo tay Đường Mịch hướng ngoài cửa chạy đi.
"Ca ca, muội không đi, muội không đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác, muội sẽ không rời đi...". Đường Mịch bị lôi kéo, một đường kêu to.
Đường Dạ đột nhiên la to: "Mịch muội, muội đừng có hồ nháo được không, ca ca không đùa giỡn, muội nhanh chóng về nhà, có được không".
Đường Dạ cho tới bây giờ cũng không nói chuyện to tiếng với Đường Mịch, huống chi là la nàng, Đường Mịch hai mắt mang lệ, quật cường chăm chú nhìn Đường Dạ.
Thấy vẻ mặt Đường Mịch như thế, Đường Dạ trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói: "Mịch muội ngoan, nghe lời ca ca, muội về nhà trước, qua một đoạn thời gian nữa, ca ca liền trở về tìm ngươi chơi được không?". Ngừng lại một chút, Đường Dạ nói tiếp: "Hiện giờ chúng ta đang đối phó với một đối thủ rất lợi hại, chỉ co muội an toàn rời đi, ca ca mới an tâm mà ứng phó được, mới có thể trở về an toàn được, Mịch muội hiểu ý ca ca không?". Đường Dạ hiểu rõ, nàng ở đây cũng không giúp được gì, còn có thể để hắn phân tâm, nàng nhất định phải rời đi.
Đường Mịch suy tư một chút, rốt cục gật đầu: "Ca ca nhất định phải bình an về nha tìm muội".
Đường Dạ ôn nhu cười: "Nhất định".
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lãnh Ngạo Sương đã "chân chính" xuất hiện rồi nha (o'ω'o)ノ
Danh Sách Chương: