Lần đầu tiên khi tỉnh lại nằm ở trên bờ sông, ta nhìn thấy một đôi chân to đi giày vải màu đen đang bước nhanh tới…
Lần thứ hai tỉnh lại, ta đang nằm trên tấm lưng rộng rãi, cảnh tượng trước mắt theo bước chân vừa vội vừa nặng nề của người đang cõng ta mà nảy lên nảy xuống…
Lần thứ ba khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trong chăn ấm áp, một bàn tay nâng ta dậy, để ta dựa vào một khuôn ngực rắn chắc, ta khổ sở từng ngụm, từng ngụm uống xong chén thuốc kia…
Ngủ một giấc thật dài.
Lông mi ta giật giật, đỉnh đầu truyền đến một giọng nữ già nua: “Ngũ Tử ơi, cô bé đã tỉnh rồi!”
Ta mở mắt muốn trở mình ngồi dậy thì bị bà lão ngồi ở mép giường ngăn lại: “Đứa nhỏ, con vừa mới hết sốt, cứ nằm nghỉ đi đã.”
Lúc này một nam tử cường tráng đẩy cửa vào: “Tỉnh rồi?”
Nhìn thấy nam tử kia trong đầu ta hiện lên hai chữ kim quang lóng lánh to đùng ở trong đầu…
Lý Quỳ!
Ta trợn mắt há hốc mồm.
“Đứa nhỏ, con đừng sợ” Bà lão hòa ái vỗ vỗ tay đặt ở ngoài chăn của ta nói: “Mặc dù dáng dấp Ngũ Tử có chút hung dữ, nhưng lòng dạ thuần lương hay làm việc thiện, là một đứa bé tốt.”
Ta không nói gì nhìn khuôn mặt bà lão đã có dấu vết của năm tháng để lại.
Bà bà, ta chỉ xúc động vì không ngờ thiên hạ lại có người dáng dấp thế này…giống quỷ như vậy…mà thôi…
Bà lão ra khỏi phòng đi sắc thuốc, để lại ta và Lý Quỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hì hì” Lý Quỳ thật thà cười một tiếng: “Hôm đó ta đi hái thuốc giúp Thái bà bà thì nhìn thấy ngươi hôn mê trên đất liền cõng ngươi về đây”
“…”
“Hì hì..” Hắn ngượng ngùng gãi đầu.
“…”
“Đúng rồi, ta gọi là Vương Ngũ, tất cả mọi người đều gọi ta là Đại Đao Vương Ngũ”
“…”
“Ngươi tên là gì?”
“Trần Nặc”
“…”
“Làm sao vậy?”
“…” Hắn do dự một chút rồi mới thành khẩn nói với ta::Tiểu cô nương, ngươi tên gì cũng tốt tại sao hết lần này đến lần khác lại tên là Trần Nặc chứ?”
“Hả?” Tại sao, ta phạm phải việc gì lớn sao?
“Hiện tai toàn bộ võ lâm rất nhiều người giả mạo là Trần Nặc”
“…” Đây là tình huống gì vậy?
“Ngươi đã ngủ nhiều ngày như vậy cũng khó trách là không biết việc gì, cho dù là bên ngoài có quỷ đánh đến đây ngươi cũng chẳng biết.”
“…Ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút không?”
“Muốn nghe?” Vương Ngũ hỏi, ta dùng sức gật gật đầu.
Vương ngũ lấy cái ghế cạnh mép giường ngồi xuống: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là con gái Minh Chủ Võ Lâm Lâu Trụy là Trần Nặc đột nhiên mất tích ở khách sạn XX, Thiên Lôi giáo, Cung Quảng Hàn, Ngũ Lương phái và Lâu Trụy mãnh liệt triển khai phạm vi lục soát trên cả nước, lúc này những hài nhi tên là Trần Nặc giống như măng mọc sau mưa nhiều vô số kể, khắp nơi nhao nhao lên đánh những người giả mạo là Trần Nặc…”
“…Chẳng lẽ không có bức họa sao?”
“Có bức họa, nhưng vẽ nhìn cực kỳ bi thảm…”
“…” Cũng không trách được, người ta quen biết phần lớn đều là những người luyện võ, chuyện vẽ tranh này cũng không thể trách họ được
“Không còn cách nào, chỉ có thể chọn thôi.”
“Chọn?”
“Đúng, chính là chọn bức họa vẽ giống người đó nhất, sau đó tiến hành lọc 50 lấy 20, 20 lấy 10, 10 lấy 9 8 7 6 5 4 3 2 1. Mọi người đều tham dự, giao tiền là được bỏ phiếu, 50 ống được 1 tờ phiếu. Phiếu càng cao thì khả năng thắng càng cao. Cuối năm sẽ tiến hành tổng kết trên phạm vi cả nước.
“…” Cái phương pháp ngớ ngẩn này chỉ có Thất Tich mới nghĩ ra được…
“Tại sao không nói gì?”
“…”
Đại thúc, đối mặt với thế giới quái dị này, ta còn có thể nói được gì đây?
Có thể tìm được đường sống như vậy là ta đã rất vui vẻ rồi.
Chỉ cần còn sống thì cái gì cũng tốt, quản việc bên ngoài bận rộn tổ chức tuyển chọn Trần Nặc rầm rộ làm cái gì.
Trên sông ta bị va chạm không nhẹ vào đá ngầm, chân của ta cũng gãy rồi.
May mắn Vương Ngũ kịp thời cứu ta, không bị lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, hơn nữa thủ pháp nối xương của vị thầy lang kia cũng không tệ lắm, nối lại rất tốt.
Bây giờ ta chỉ cần ăn và ngủ, dù sao cũng có người nuôi cơm rồi.
Kỳ lạ là hà bao nhỏ không bị nước sông cuốn đi, kim bài của Hứa Lâm, Ngọc bội của Giang Thận Tu, đao nhỏ của Tư Không Cảnh cho đều còn ở đây, đáng tiếc thuốc bột ở bên trong đều bị ngâm nước hết rồi nên không thể dùng nữa…
Bởi vì không mang Hắc Mộc lệnh bài của Tư Không Tuần cho, nếu bảo Vương Ngũ đi Thiên Lôi Giáo gọi người đến đón ta tuyệt đối là vô ích, ai có thể chứng minh ta là Trần Nặc thật chứ…
Ở chỗ Vương Ngũ này dưỡng thương cho tốt rồi tự mình đến đó sau vậy…
Đại đao Vương Ngũ là một người bán thịt heo, là một tay đao pháp giỏi giết heo nổi tiếng.
Theo như hàng xóm Tiểu Hương nó thì chính là “Nhìn Vương Ngũ giết heo là một kiểu hưởng thụ rất tuyệt vời.”
Thực sự là cao nhân ẩn trong dân gian lớp lớp xuất hiện, ngành nghề nào cũng có người xuất sắc. Nếu gọi Tư Không Cảnh và Lâu Trụy tới xem giết heo một chút, bọn họ có thể giết heo gọn gàng, linh hoạt và giàu mỹ cảm giống Vương Ngũ được sao?
Theo lý thuyết gia đình người giết heo nếu đạt tới trình độ bậc trung thì tối thiểu cũng được một thân ấm no, mà nóng nảy như Lỗ Trí Thâm ở trấn Quan Tây vẫn dư ra hai món tiền nhỏ để lấy vợ.
Mà Vương ngũ đã không có vợ thì thôi còn luôn phải gắng gượng để có thể ăn no mặc ấm.
Tất cả những thứ này đều là vì lòng tốt của hắn hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài.
Như vậy có một điểm không tốt đó là trên bàn cơm thường xuyên không có thịt.
Nhìn ta nhặt rau trong bát cải xanh Vương Ngũ xoa xoa tay, cười ngu ngơ nói: “Xin lỗi cô nương, Lưu nương đang ở cữ mà sữa không đủ, ta đã cho nàng ấy tiền đi mua gà rồi.
Ta thở dài một hơi.
Thật ra thì ta nên cảm ơn trời cao để cho Vương Ngũ là người thiện lương như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không vì Thái bà bà bị bệnh ho khan mà lên núi hái thuốc, nếu hắn không lên núi hái thuốc cũng sẽ không thấy ta thoi thóp đã bước nửa chân vào cửa điện Diêm la…
Nhưng mà Vương đại thúc à, ta cũng là bệnh nhân đấy…bệnh nhân không phải cũng cần tẩm bổ sao?
Vương Ngũ tốt bụng còn có một chỗ tốt đó là để cuộc sống nằm liệt giường của ta không đến nỗi quá nhàm chán.
Lời này nên hiểu thế nào?
Thì ra Vương Ngũ kia không chỉ thích nhặt người nửa chết nửa sống như ta về nhà còn thích thu nhận những con mèo nhỏ, chó nhỏ bị chủ nhân vất bỏ.
Có những vật nhỏ này bầu bạn đương nhiên là ta sẽ không cảm thấy tịch mịch.
Trong đó ta thích nhất một con tên là mèo hoa “Tiểu Đinh Đương”.
Tiểu Đinh Đương rất đáng yêu, ôm nó cảm giác như đang ôm tiểu Bạch vậy, lông mượt mà và rất thoải mái.
Những ngày sau ta ở nơi này của Vương Ngũ rất nhàn nhã.
Sáng sớm vừa rời giường liền ôm tiểu Đinh Đương rồi được Vương Ngũ mang ra giữa sân phơi nắng, hỏi thăm hàng xóm. Vuốt tiểu Đinh Đương rồi nhìn Vương Ngũ cất tiểu thuyết võ hiệp thì đã qua một buổi sáng rồi. Ăn trưa xong lại uống thuốc. Buổi chiều tiếp tục phơi nắng, có lúc Ngô thẩm nhà đối diện chập tối sẽ đến sân chơi mạt chược với ta, lâu ngày nhiều lần vào thời khắc mấu chố ta còn có thể thắng. Buổi tối sau khi ăn cơm ta giúp Vương Ngũ ghi chép lại sổ sách rồi đi ngủ.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua như vậy.
Hôm nay là sinh nhật của ta, mười lăm tháng tám.
Mười lăm tháng tám là ngày đoàn viên, đáng tiếc người thân đều không ở bên cạnh ta, Trần Nặc thật buồn.
Sáng nay ta vừa muốn bảo Vương Ngũ là tối nay hãy mua thêm thức ăn, thì lại thấy vẻ mặt khổ sở của hắn.
“Làm sao vậy?”
“Là tiểu hài tử của Trương Tam gia nửa đêm đái dầm không có chăn màn để ngủ, hay là con ngựa cái nhà Lý Tứ khó sanh nhưng lại không tìm được bác sĩ thú y?”
“Đều không phải…” Vương Ngũ khổ sở nói: “Tối hôm qua Chu Bát uống rượu say giẫm chết chó nhà Tây Môn đại nhân…Tây Môn đại nhân muốn hắn phải bồi thường Chó cho đại nhân…”
“Bồi thường thì bồi thường thôi.” Có cái gì phải ngạc nhiên đâu, chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao.
“Nhưng Tây Môn đại nhân nói con chó kia là nhập khẩu từ Đông Doanh đến, một con phải bồi thường hai trăm lượng…”
“Hai trăm lượng…” Ta nghĩ nghĩ, mặc dù rất nhiều nhưng nếu tất cả mọi người trong thôn mỗi người góp một ít thì vẫn đủ “Kêu gọi tất cả mọi người góp cho hắn”
“Là hai trăm lượng vàng!” Vương Ngũ giận dữ nói
“…” Vàng, Tây Môn đại nhân này có còn lương tâm hay không vậy, một con chó hai trăm lượng vàng…đúng là giá trên trời…
“Tây Môn đại nhân còn nói, nếu Chu Bát không bồi thường bằng tiền được thì phải lấy khuê nữ để bồi thường”
“Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ…”
Vương Ngũ ở trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng.
Nguyên tắc kiên trì của ta là: Việc không liên quan đến mình thì mặc kệ không quan tâm.
Con gái Chu Bát ta đã từng gặp qua rồi, đó là một cô nương xinh đẹp, là người chịu khó, bàn tay nhỏ nhắn nhưng rất khéo léo, lần trước còn thêu một cái túi cho ta…”
Thôi thôi thôi, lần này liền giúp bọn họ vậy.
Ta cầm tiểu hà bao do dự một chút rồi lấy ngọc bội của Giang Thận Tu cho ta ra đưa cho Vương Ngũ nói: “À, Ngươi hãy mang vật này đi cầm, chắc sẽ được năm trăm lượng hoàng kim đó”
“…” Vương Ngũ lệ nóng quanh mắt, không nói hai lời liền cầm ngọc bội chạy đi.
“Ngươi đi cẩn thận đó!” Ta hô to.
Vương Ngũ đáp một tiếng rồi chạy xa.
Qua giữa trưa Vương Ngũ vẫn chưa về, ta đành phải nhảy đi tìm nước uống”
Đang uống nước ừng ực thì bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra.
“Ngươi trở về rồi”
Ta vừa mới quay người lại liền bị một người ôm chặt.
“Nặc muội muội, muội làm cho bọn ta lo lắng gần chết”