Có máy chỉ chuyên để quay các thực tập sinh đang biểu diễn trên sân khấu, có máy là để quay bốn cố vấn, còn mấy máy còn lại nhắm thẳng vào các học viên đang ngồi theo dõi cuộc thi.
Đếm qua loa, thì chỉ trong studio này đã có gần 20 chiếc camera.
Trong hai mươi chiếc camera này, có 5-6 chiếc là hướng về phía các học viên đang ngồi trong khán đài.
Nhưng số lượng học viên thật sự quá nhiều, dù có tận 5-6 camera đang quay, thì vẫn không thể điểm hết mặt từng học viên được.
Vì thế.
Các anh quay phim phụ trách dàn camera thường sẽ năng lia máy về những học viên có nhan sắc ok hơn.
Giang Thuật là một trong số đó.
Hoặc cố ý hay vô tình, lúc đảo ống kính qua các học viên, mấy anh quay phim luôn dừng lại ở chỗ Giang Thuật thêm vài giây.
Nhưng mà…
Hình như học viên tên Giang Thuật này là một người có tính cách khá hướng nội.
Cả buổi chẳng thấy nói năng gì mấy.
Tuy đẹp thì đẹp đấy, nhưng tới khâu hậu kì cắt ghép có lẽ sẽ chẳng được bao nhiêu cảnh.
Đáng tiếc ghê!
Anh quay phim thầm nuối tiếc than thở, rồi lại lia ống kính qua chỗ Giang Thuật lần nữa.
Lúc sau.
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên đầu anh quay phim.
Cậu ta đâu rồi!
Nguyên một người to đùng như thế cơ mà!
Sao lại đột nhiên biến mất?!
Anh quay phim còn nhớ rõ ràng ban nãy Giang Thuật ngồi ngay ở vị trí đấy, chính là nơi ống kính đang lia qua lúc này, nhưng làm gì còn thấy bóng dáng Giang Thuật đâu nữa.
Một người đang sống sờ sờ như thế, làm sao lại bốc hơi được!
Anh quay phim không phục.
Vì thế.
Anh quay phim bèn cố định máy quay lại, cẩn thận ngước mắt về phía vị trí Giang Thuật ngồi ban nãy, quan sát thật kỹ.
Chẳng mấy chốc.
Anh quay phim nọ chợt phát hiện, Giang Thuật không biến mất, anh chàng chỉ bị một học viên cao to đằng trước che mất thôi.
Nhưng từ góc độ này, anh quay phim chỉ có thể nhìn thấy Giang Thuật bị che mất, chứ rốt cuộc người khuất nẻo kia đang làm gì thì anh ta không rõ được.
Điều này đã khơi gợi trí tò mò của đồng chí quay phim.
“Máy số 6, cậu đang làm gì thế, sao máy quay không chuyển động?” Lúc này, giọng của đạo diễn hậu trường vọng vào tai nghe của anh quay phim.
“Đạo diễn, em muốn đi sang bên rìa để quay các học viên ạ.” Anh quay phim thì thào.
“Đi đi.” Anh quay phim nhanh chóng nhận được sự đồng ý của đạo diễn.
Vì thế, nhân viên quay phim này lập tức khiêng máy quay lên, đi sang phía rìa chỗ ngồi của các học viên.
Giang Thuật được Trương Tử Phàm che cho ở mặt chính diện, nhưng phía bên cạnh thì để hở hoàn toàn.
Cho nên.
Khi anh quay phim qua bên cạnh chĩa thẳng ống kính về phía Giang Thuật, có thể thấy rõ ràng, Giang Thuật trốn sau lưng Trương Tử Phàm, không làm gì khác, mà là đang… ngủ!
Ngủ?!
Ngủ ngay trong phần thi biểu diễn xếp loại ban đầu của “Ngôi Sao Tương Lai”.
Phải là người vô tư thoải mái cỡ nào, thì mới có thể ngủ ngay trong phần thi xếp loại cơ chứ!
Anh quay phim này cũng được coi là một nhân viên gạo cội đã đi cùng “Ngôi Sao Tương Lai” ba năm ròng, quá quen với sóng to gió lớn. Nhưng tình cảnh này thì, nói thật… lụ má tôi cũng mới thấy lần đầu!
Nhưng bằng khứu giác nhạy bén của nghề nghiệp, anh quay phim vẫn quay lại cảnh này.
Thậm chí.
Còn đến gần quay cận cảnh mặt Giang Thuật mấy lượt.
Hoàn hảo!
Sau khi ghi lại trung thực toàn cảnh.
Anh quay phim lại thầm than quá là pơ-phệch.
Là một người quay phim có thâm niên, anh ta quá hiểu khán giả muốn xem gì.
Cảnh ban nãy, chỉ cần chiếu lên một cái, là nhất định sẽ dẫn dắt không ít đề tài thảo luận.
“Quá sốc! Một thực tập sinh nào đấy còn dám làm chuyện này ngay trong vòng thi xếp loại ban đầu!”
Thậm chí.
Anh quay phim đã nghĩ xong cả tít báo rồi.
Phòng điều khiển tổng quát ở hậu trường.
Đạo diễn nhìn cảnh quay mà máy số 6 vừa ghi lại, hai mắt sáng ngời.
Ông ta quay đầu lại dặn dò trợ lý bên cạnh mình, “Bảo tổ hậu kỳ biên tập đừng cắt bỏ cảnh này, nhất định phải để lại cho anh!”
Trợ lý gật đầu, “Em hiểu rồi ạ!”
Giữa lúc mơ màng.
Giang Thuật bị Trương Tử Phàm đánh thức, “Anh ơi, dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Giang Thuật ngáp một cái, “Sắp tới lượt bọn mình rồi à?”
Trương Tử Phàm gật đầu, “Hết người giơ tay xung phong rồi, giờ đến bốc thăm để quyết định thứ tự lên sân khấu, nhóm mình bốc được số thứ tự 3 ạ.”
Giang Thuật nhìn về phía Lưu Vũ ở cách đó không xa, thấy Lưu Vũ đang cầm một thẻ tre ghi số, mặt đầy vẻ sầu não.
Giang Thuật thì chẳng để ý lắm tới chuyện mình lên sân khấu số mấy.
Nhưng thấy Trương Tử Phàm xụ mặt, cũng có vẻ cực kỳ căng thẳng, Giang Thuật bèn cười an ủi, “Đừng căng thẳng quá làm gì, cứ coi bốn giám khảo như bắp cải là được ấy mà. Tưởng tượng chú mày đang biểu diễn cho bốn cái bắp cải xem ấy, sẽ đỡ căng thẳng liền.”
Trương Tử Phàm giật giật khóe môi.
Coi Lê Thiên Vương như bắp cải, chắc chỉ mình anh Giang mới nói được câu như thế.
Giang Thuật xoa xoa mặt, nhìn qua bên đối diện, phát hiện đã có 4-5 học viên được xếp hạng A đang ngồi ở vị trí đỉnh cầu thang kim tự tháp.
“Ban nãy lúc anh ngủ, không xảy ra chuyện gì khác chứ?” Giang Thuật thì thào hỏi.
“Không ạ.” Trương Tử Phàm lắc đầu, nhưng dường như nghĩ đến chuyện gì, cậu lại mở miệng đáp, “Chẳng qua lúc nãy anh ngủ, có một ông quay phim khiêng camera lên đây, quay anh một lát rồi xuống đó anh Giang.”
Giang Thuật: “???”
Giang Thuật lia mắt xuống, vừa hay chạm mắt với một nhân viên quay phim đang náu mình trong bóng tối.
Anh quay phim nọ cười với Giang Thuật, khoe hàm răng đều tăm tắp trắng tinh.
Giang Thuật: “…”
Giang Thuật VS Anh quay phim.
Kết quả thắng thua hôm nay: Giang Thuật thua đau!
…
“Tiếp theo xin mời Lưu Vũ, Mã Hạo, Giang Thuật, Trương Tử Phàm đến từ công ty giải trí Phiếm Chu, màn biểu diễn mà họ mang đến là “Cô gái”!”
Cuối cùng cũng đến lượt nhóm Giang Thuật lên sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Giang Thuật biểu diễn ở thế giới này, nhưng anh chàng lại chẳng căng thẳng tẹo nào.
Tới tận trước lúc bước lên sân khấu, Giang Thuật hẵng còn canh cánh trong lòng về anh quay phim vừa nhếch mép cười với mình.
Đó là nụ cười đáng sợ nhất mà anh chàng từng được thấy kể từ khi vượt thời không đến thế giới này.
Trên sân khấu, ánh đèn tối đi.
Giang Thuật đứng ở chỗ khuất nẻo nhất trong bốn người, như vị trí đã bàn từ trước.
Tiếp theo.
Tiếng nhạc vang lên.
Bốn người vừa nhảy vừa hát.
Giang Thuật vẫn ẩn mình từ đầu chí cuối.
Ba phút sau.
Bài hát kết thúc.
Bốn người đứng thành một hàng.
Mặt Lưu Vũ và Mã Hạo đầy vẻ căng thẳng thấp thỏm.
Bởi vì những tiết mục trước đó quá xuất sắc, nên phần trình diễn của bốn người cũng không khiến trường quay bùng nổ như trong dự đoán.
Thậm chí.
Chính vì quá căng thẳng, nên Lưu Vũ và Mã Hạo đều phạm một số lỗi nhất định.
Về phần Giang Thuật.
Anh chàng vẫn phát huy ổn định, làm phông nền siêu mờ, trốn máy quay cực kỳ điệu nghệ vô tư.
Nhưng Trương Tử Phàm thì lại khác, nhờ Giang Thuật giảm áp lực trước khi thi, cậu còn phát huy xuất sắc hơn hẳn bình thường.
Sau màn biểu diễn nhóm, là phần khoe tài năng cá nhân.
Trổ hết tài nghệ xong.
Lưu Vũ và Mã Hạo được phân vào lớp C.
Trương Tử Phàm được chia qua lớp B.
Trong bốn người.
Chỉ còn mỗi Giang Thuật là chưa phô diễn tài năng của mình.
[HẾT CHƯƠNG 28]