Sau khi vòng đi vòng lại, Giang Cảnh Nghiên không nghĩ tới mình lại về hoang viên.
Nơi này là lãnh cung, là ngục tù giam giữ nàng hơn mười năm ở kiếp trước.
Một gạch một ngói trước mắt, nàng đều tinh tường nhớ rõ, thậm chí là tuổi của cây ngô đồng kia nàng cũng nhớ rõ.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, không cần quay đầu lại, nàng đã có thể biết được người nọ là ai.
“Điện hạ chưa đăng cơ đã mặc hoàng bào, không khỏi có chút quá nóng vội đi?” Giang Cảnh Nghiên thản nhiên nói.
Lý Ung cười, ánh mắt xâm lược như là đã chiếm Giang Cảnh Nghiên cho riêng mình: “Bổn vương…… Không, là trẫm. Trẫm đăng cơ, chỉ là chuyện sớm muộn gì. Chẳng qua ngươi có thể đi từ lãnh cung ra ngoài hay không, còn phải xem ý nghĩ của ngươi.”
Giang Cảnh Nghiên bất đắc dĩ mà cười cười, đây là hắn muốn ép hỏi nơi ở của Lý Kê, nhưng nàng là thật sự không biết, vì ý nghĩ này mà không khỏi lắc lắc đầu.
“Trẫm cho ngươi thời gian một ngày, nghĩ kỹ tùy thời đều có thể nói cho thủ vệ thị vệ, còn có……”
“Không cần.” Giang Cảnh Nghiên đột nhiên nói: “Bây giờ ta đã có thể nói cho bệ hạ rồi!”
Nàng gọi là bệ hạ, mà không phải Vương gia, một khuôn mặt xinh xắn nhìn Lý Ung, cười dịu dàng, quyến rũ động lòng người.
Yết hầu Lý Ung ngứa ngáy, ma xui quỷ khiến mà tới sát trước Giang Cảnh Nghiên.
“Thái tử đang ở……” Nàng đã tuyệt vọng, lúc này cứ tính là làm vì bản thân đi: “Đi tìm chết đi Lý Ung!”
Một cây trâm cài cắm vào cổ Lý Ung, trên đó có tẩm hạc đỉnh hồng, dính máu chắc chắn phải chết!
Lý Ung giận dữ, một chưởng đánh Giang Cảnh Nghiên ngã xuống đất, hắn lập tức móc bội kiếm ra, từ trời cao đâm xuống Giang Cảnh Nghiên.
Hai mắt Giang Cảnh Nghiên khép lại, một đời này, cuối cùng nàng cũng xem như là không có.
Sao lại thế này?
Giang Cảnh Nghiên không chờ được kiếm của Lý Ung, ngược lại nghe được tiếng Lý Ung ngã xuống
Trợn mắt nhìn lên, Lý Ung đã ngã vào vũng máu, một mũi tên cắm trước ngực hắn.
Mà cửa vào hoang viên, có một vị thanh niên hồng bào đang đứng, người nọ mày kiếm mắt sáng, chạy tới trước nàng.
Giang Cảnh Nghiên mỉm cười, cuối cùng hắn cũng tới.
“Cảnh Nghiên!” Một tiếng thét dài của Lý Kê là kết thúc của trận chiến đoạt vị.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Giang Cảnh Nghiên nghe được cung nữ đang kêu nàng là Hoàng Hậu.
Nàng ngây ngốc.
“Như Ngọc.” Nàng kêu một tiếng, ba người ngoài điện đi vào, lại không phải Như Ngọc.
“Trưởng tỷ!” Giang Cảnh Huyên và Giang Bỉnh gục trong lòng ngực Giang Cảnh Nghiên, mà phụ thân bọn họ đứng ở một bên sớm đã khóc thành người đầy lệ
Nhìn đến Giang Bỉnh bình an không có việc gì, Giang Cảnh Nghiên có chút hoảng hốt, sau đó làm rõ ràng là một người gọi là Phi Vân tỷ tỷ đã cứu hắn, Giang Cảnh Nghiên nhớ tới cánh tay của Phi Vân, lòng sít chặt đến đau nhói.
Không bao lâu, có được tin tức Lý Kê cũng tới rồi.
“Điện… Bệ hạ.” Giang Cảnh Nghiên rũ mi nói.
“Cảnh Nghiên, nàng tỉnh rồi sao!” Lý Kê ôm người vào trong lòng ngực: “May mắn, coi như ông trời không hà khắc với ta, để nàng và con đều bình an không có việc gì.”
Đúng vậy, nàng có hài tử.
Một tay Giang Cảnh Nghiên vuốt bụng, một tay xoa lưng Lý Kê, hắn gầy rồi.
Hơn tám tháng sau:
Lý Kê nôn nóng mà chờ ở ngoài tẩm cung Hoàng Hậu, rốt cuộc khi nghe được trẻ con khóc nỉ non, hắn gấp không chờ nổi mà vọt vào phòng sinh.
Đầu tiên là nhìn Giang Cảnh Nghiên, sau khi dò hỏi một phen, mới nhìn về phía hài tử trong lòng ngực ma ma, nhiều nếp nhăn, không đẹp bằng hai phu thê bọn họ.
Tiếp nhận hài tử từ trong tay ma ma, tay Lý Kê có chút run, từ đây hắn đã là người làm phụ hoàng, hắn có Thái tử.
“Hoàng nhi, kêu phụ hoàng đi.” Lý Kê thân mật nói.
Giang Cảnh Nghiên trên giường cười, dịu dàng nói: “Hoàng Thượng cũng đừng đùa nữa, sao hài tử mới sinh ra có thể nói chuyện được.”
Lý Kê thấy Giang Cảnh Nghiên cười, hắn cũng cười, ngay cả không khí đều tràn ngập ngọt ngào nhè nhẹ.
Một đoạn ngoại truyện ngắn:
Lúc nghe được tiếng tông cửa, Phi Vân còn tưởng rằng là nàng xuất hiện ảo giác.
Mà khi người nọ ôm mình vào lồng ngực quen thuộc, một giọ lệ nóng đánh thức nàng.
“Khóc cái gì, không phải ta chết rồi chàng sẽ được yên tĩnh sao?”
Lê Tiến không nói chuyện, hốc mắt màu đỏ tươi, hắn nhìn chằm chằm người trong lòng ngực, thật lâu mới nói: “Nàng mà chết, chẳng phải ta sẽ làm người góa bụa ( người không có vợ) cả đời sao.” Dừng một chút, âm cuối hơi nhỏ: “Nàng bỏ được?”
“Ha ha.”
Phi Vân không đáp, chỉ là chôn ở trong lòng ngực Lê Tiến vui vẻ cười một tiếng.
_Toàn văn hoàn_