“Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho hai vị không?” Nhân viên của thương hội vẫn nhiệt tình tiếp đón mà không mảy may nghi ngờ gì. Tại Phong thành này cũng có rất nhiều người mặc áo choàng đen, vì không muốn để người khác nhận ra mình, cũng như dễ dàng hơn cho việc hành tẩu ở những nơi phức tạp.
“Tôi có một thứ muốn được giao dịch với quý hội!” Một trong hai người bước lên và đưa ra một vật hình hộp trụ cao tầm 3 – 4 phân.
Người nhân viên này sau khi quét nhận dạng xong thì vô cùng giật mình, hắn nói: “Xin mời hai vị vào bên trong để tiểu nhân đi mời quản lý.” Hai người cũng hợp tác và đi theo hướng dẫn của nhân viên tiến vào trong đại sảnh.
Một lúc sau, hai người rời khỏi “Hoạ thiên” thương hội và nhanh chóng bước đi. Hai người họ vừa tiến vào trong một ngỏ hẻm thì biến mất một cách thần bí.
“Bọn họ đâu rồi!” Người được cử đi để theo dõi dường như đã bị mất dấu. Hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ về kỹ năng che dấu hành tung của hai người áo choàng đen này.
Trên nóc của một căn nhà, có hai người mặc áo choàng đen đang đứng ở đó. Nếu để ý kỹ thì hai người này không ai khác chính là Nam Phong và Yu Mina.
Nam Phong nhìn xuống dưới thấy tên theo dõi mình đang khổ sở tìm kiếm thì khinh bỉ nói: “Đây là nhà thứ ba rồi! Tứ đại gia tộc, tên nào tên đấy cũng giống nhau cả. Đòi theo dõi ta sao, không có lần thứ hai đâu.”
Yu Mina thấy Nam Phong đứng chấp tay sau lưng và làm ra vẻ tiên phong đạo cốt thì cảm thấy vô cùng buồn cười, nàng nói với hắn: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nam Phong nghe Yu Mina hỏi vậy thì vuốt vuốt cái cằm bóng loáng của mình và nói: “Cứ theo kế hoạch cũ mà làm!”
Sau đó, hai người biến mất trong màn đêm như thể chưa từng đứng ở đó vậy.
...
Tại gia tộc Jeon.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế da của mình, tay phải của hắn chính là hộp đồ ăn của Nam Phong. Hắn có vẻ rất tập trung xem xét hộp đồ ăn ở trước mặt, mà làm ngơ người đang quỳ ở dưới sàn. Một lúc sau, hắn mở miệng nói: “Mất dấu của hai người đó rồi sao?”
Mặc dù, chỉ là một câu hỏi vô cùng đơn thuần nhưng lại làm cho người đang quỳ bên dưới phải toát mồ hôi hột, người này trả lời mà giọng nói vẫn còn chút run rẩy: “Vâng... thưa gia chủ! Hai người đó quá quỷ dị, người của chúng ta cử đi đã để mất dấu.”
Người đang quỳ hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Thuộc hạ đã điều tra ra được, hai người này cũng đã thực hiên giao dịch như thế với ba nhà còn lại. Tiểu nhân còn biết thêm...” Người này ngập ngừng và dường như là không dám nói.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên dần trở nên sắc lạnh, hắn nhìn vào người đang quỳ trước mặt và nói: “Nói đi! Không được dấu diếm.”
Người đang quỳ vội vàng trả lời: “Dạ vâng! Hai ngày trước, sau khi họ giao dịch với người của gia tộc Yoon thì đã bị theo dõi. Rồi sau đó...” giọng nói của người này có chút ngập ngừng, cứ nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì hắn lại sởn hết cả da gà. Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng khó chịu, hắn nói: “Hừ! Có cái gì mà phải sợ hãi cơ chứ!”
Người đang quỳ nuốt một ngụm nước bọt, hắn nói tiếp: “Tất cả 40 thành viên chặn cướp hôm đấy đều bị tử vong. Bốn mươi cái xác, không cái nào còn nguyên vẹn, không phải đứt làm đôi thì cũng bị chém ngang xẻ dọc, máu thịt nhuộm đỏ một con đường.” Nói đến đây thì người này lại cảm thấy rùng mình vì sợ hãi. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này, thì hắn cũng đã bị nôn thốc nôn tháo. Kể cả người gan dạ khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì cũng cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Nghe thấy tin tức từ chính miệng thuộc hạ của mình thì Jeon Gi Gyeong cũng cảm thấy rùng mình, hắn nghĩ: “Hai người này quả thật, không hề đơn giản!”
***
Ngày hôm sau, tam đại gia tộc Jeon, Kang, Oh đều được gửi giấy mời tham dự gian hàng buôn bán thực phẩm đến từ một người thần bí, chỉ duy nhất gia tộc Yoon là không được mời tới dự. Tất nhiên, ba gia tộc còn lại cũng hiểu vì sao điều đó xảy ra.
Tại Phong thành này nói lớn thì cũng không phải, thế nên việc lưu thông tin tức cũng được tứ đại gia tộc làm một cách vô cùng dễ dàng. Ngoại trừ bí mất liên quan đến sự tồn vong của họ, thì mới không dễ dàng để lộ ra ngoài mà thôi.
Tại gia tộc Yoon.
Trên chiếc ghế gia chủ của dòng họ Yoon, Yoon Jung Hyeon nhìn vào đứa con mà hắn vô cùng kỳ vọng với vẻ mặt tức giận. Hắn nói: “Ngươi nhìn xem, việc mà ngươi đã làm đây này! Bốn mươi thành viên trung tâm của gia tộc đều bị giết hại một cách dã man.”
Yoon Seong Woo nghe cha của mình mắng thì chỉ tỏ ra trầm mặc không phản bác, lần này hắn biết mình đã tính toán sai một bước rồi. Sau khi phát tức xong thì Yoon Jung Hyeon cười lạnh, hắn nói: “Dám tát một cái vào mặt của gia tộc ta hay sao? Để ta xem hai người các ngươi có bản lĩnh như thế nào đây?” Nếu Nam Phong mà xuất hiện ở đây thì hắn sẽ khinh bỉ tên này và nói: “Ha ha! Đáng đời, ai bảo thích làm cái chuyện chặn đường cướp của cơ chứ!”
Tại gia tộc Oh và Kang đều đang bàn tán sôi nổi về vụ thảm án diễn ra ở ngoài cổng thành và sự kiện “hội chợ thực phẩm” sắp tới.
Tại hoa viên phía sau dãy nhà chính của gia tộc Oh, có hai người đàn ông trung niên đang ngồi đó và chơi cờ vây. Hai người như là hai bô lão nhập định, họ vô cùng tập trung vào ván cờ trước mắt. Gia chủ gia tộc Oh lên tiếng phá tan sự yên tĩnh đó, hắn nói: “Kang huynh! Huynh nghĩ sao về hội trợ sắp tới lần này?”
Người trung niên họ Kang vừa đi một nước cờ vừa nói: “Oh huynh! Huynh lại không chịu tập trung rồi! Để cho tiểu đệ giành phần thắng.” Oh gia chủ không có vẻ gì là tức giận, hắn cười lớn một tiếng và nói: “Ha ha! Không sao, không sao! Chỉ là một ván cờ mà thôi! Nhiều thứ không phải chỉ một ván cờ, mới có thể quyết định được.”
Kang gia chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn nói: “Oh huynh nói rất đúng! Thế nhưng Yoon lão đầu cũng chỉ vì đi nhầm một nước mà dẫn đến tình trạng như hiện nay. Theo tiểu đệ nghĩ, sự kiện hội chợ này, sẽ là nơi lộ mặt của người đứng đằng sau những sự kiện diễn ra gần đây!”
Oh gia chủ không nói gì mà rơi vào trầm mặc, một lúc sau hắn lên tiếng: “Thật đáng mong chờ! Chỉ mong rằng hội chợ lần này sẽ không phá vỡ thế chân vạc mà tứ đại gia tộc đang có.”
Kang gia chủ không đáp lại mà nhìn lên bầu trời và nói: “Mong là như vậy!”