Tần Tang âm thầm suy đoán, câm điếc, già nua cùng với lưng còng có thể chỉ là bệnh tật của nhục thân, do bệnh tật cùng với sinh hoạt mà tạo nên, còn hồn phách sẽ không bị ảnh hưởng?
Xét cho cùng thì Lão Ngô chỉ mới bốn mươi tuổi, hồn phách còn trẻ cũng là chuyện bình thường.
Ở đời trước, người mới bốn mươi tuổi còn có thể gọi là thanh niên.
Bị hồn phách của Lão Ngô nhìn chằm chằm, kế bên còn có một con ác quỷ đang ngồi, khiến trong lòng Tần Tang sợ hãi, mà nhiều hơn là hổ thẹn,mặc dù không có nhiều giao tình với Lão Ngô nhưng tốt xấu gì cũng ở chung với nhau nữa năm, mà Lão Ngô lại vì sự lỗ mãng của hắn mà chết.
-Lão Ngô à oan có đầu nợ có chủ, hại chết ông là thứ đồ chơi kia, nếu sau này ông ở dưới địa phủ có phát đạt, muốn lên báo thù thì hãy tìm nó nha.
Tần Tang chỉ vào con ác quỷ đang ngồi ở góc tường, tận tình mà khuyên bảo khuyến cáo,lại cảm thấy khó mà lừa mình dối người được
-Lão Ngô, ông có nguyện vọng gì? Đúng rồi, người nhà.... người nhà của ông còn sống không? Hai đứa con trai kia của ông, có khả năng nào còn sống không?
Lão Ngô giọng điệu bình thản nói:
-Ta không có người thân
Tần Tang cảm thấy khó khăn, không biết phải nói gì nữa,hắn bị Lão Ngô nhìn chằm chằm như vậy trong lòng có chút khó chịu, muốn khuyên Lão Ngô nên nghĩ thoáng một chút, nhưng chết cũng đã chết rồi, nên nhanh chóng đi đầu thai đi, sao còn đứng bất động ở đó làm gì?
Trong lòng Tần Tang cảm thấy chết như vậy đối với Lão Ngô mà nói chưa hẳn không phải là chuyện tốt, xuống dưới đó đoàn tụ cùng người nhà so với ở trên đây sống như xác không hồn còn tốt hơn.
Nhưng lại cảm thấy nói như vậy quá vô sỉ, không thể mở miệng được.
Bên trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ chốc lát sau,hồn phách của Lão Ngô lắc lư vài cái rồi hóa thành một luồng hồn vụ,lướt về phía của ác quỷ kia.
Ác quỷ kia nhìn Tần Tang, cẩn thận dò xét từng li từng tí rồi ngẩng đầu lên hít một hơi, hút hết hồn vụ vào trong miệng rồi rụt về lại.
Tần Tang không biết phải ngăn cản thế nào,mắt trừng ác quỷ, trơ mắt nhìn ác quỷ nuốt mất Lão Ngô, chợt ý thức được tên gia hỏa này chính là một tai họa.
Nếu không thể khiến ác quỷ nghe lời mình răm rắp mà để cho nó làm xằng bậy thì sau này không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hại nữa, địch nhân thì thôi đi, lỡ như là bằng hữu thân thiết thì sao đây?
Tần Tang cảm thấy may mắn vì người gõ cửa vừa rồi không phải là lão đạo sĩ và Minh Nguyệt.
Mục đích hắn cầu tiên là để trường sinh, không phải trở thành ma đầu giết người, nếu như không thể khống chế được ác quỷ thì hắn thà đem Diêm Vương Phiên bỏ qua một xó.
Tần Tang đứng lên, bước được một bước thì quay đầu lại nhìn thi thể của Lão Ngô trầm tư, Lão Ngô chết ở trước cửa bọn họ, thi thể cần phải dọn dẹp thỏa đáng nếu không sẽ gây họa.
Thừa lúc Lão Ngô còn chưa cứng lại, Tần Tang ôm Lão Ngô lên, đá phăng cửa phòng của ông ra, đem thi thể ông đặt lên giường, đắp mền lại.
Hồn phách của Lão Ngô bị thu mất, trên thân không hề có ngoại thương,cho dù là Ngỗ tác của quan phủ cũng không thể điều tra được gì.
Đem chỗ ở nhỏ dọn dẹp gọn gàng xong, Tần Tang lùi ra khỏi phòng,đóng cửa kỹ lại, tựa vào tường thở phào một cái, nhưng tâm trạng thì vẫn còn nặng nề như cũ.
Liếc mắt nhìn ác quỷ, Tần Tang nhanh chân quay trở về phòng, cầm Diêm La Phiên ở dưới đất lên, suy nghĩ lại kinh văn trong đầu nhưng không có cách nào thu ác quỷ trở về.
Nhíu mày nghĩ một hồi, Tần Tang đành phải dùng lại chiêu cũ, thúc đẩy một luồng khí mới vừa hồi phục được truyền vào trong Diêm La Phiên
Sách Diêm La Phiên, nội dung là làm thế nào đề điều khiển Diêm La Phiên.
Lần này không có ác quỷ đập vào mặt nữa, Tần Tang bắt đầu niệm kinh văn, sau khi hắn đọc kinh văn xong, Diêm La Phiên liền không gió mà bay, màu đen trên cột cờ bỗng nhiên sáng lên ánh sáng âm trầm, ba chữ Diêm La Phiên đặc biệt sáng tỏ, những ánh sáng này dần dần dựa vào tay của Tần Tang,cuối cùng chui vào trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó, trong đầu của Tần Tang đột nhiên hiện lên rất nhiều chữ.
Tần Tang trong lòng âm thầm kinh ngạc,sau khi đọc xong hết bản văn tự này,hắn phát hiện nó không chỉ nói rõ về Diêm La Phiên và ác quỷ bên trong nó, mà còn có một cái pháp chú để tế luyện Diêm La Phiên.
Thì ra Diêm La Phiên không phải là pháp bảo như suy đoán của hắn mà là đồ vật để phụ trợ tu luyện cho U Minh Kinh.
Nhưng mà, bên trong Diêm La Phiên có nuôi dưỡng một ác quỷ gọi là Diêm Vương, năng lực không yếu, sau khi trải qua tế luyện của pháp chú, có thể sử dụng nó để đối địch, cho nên Diêm La Phiên cũng có thể coi như một binh khí chế ngự địch.
Nhưng tác dụng lớn nhất của Diêm La Phiên vẫn là phụ trợ tu luyện cho U Minh Kinh.
Chỉ tu luyện tầng thứ nhất của U Minh Kinh, còn có sự trợ giúp của nước thuốc nhưng Tần Tang vẫn phải mất thời gian gần nữa năm. Có thể thấy được về sau càng lên cao sẽ càng khó khăn hơn nhiều, không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để tu luyện đến đỉnh cao của tầng thứ sáu nữa.
Có Diêm La Phiên trợ giúp lại khác hẳn.
Diêm Vương ở bên trong cờ sẽ thôn phệ linh hồn của con người hoặc là Âm sát chi khí, sau đó lại thai nghén thành Hồn Đan, tu luyện người lấy ra Hồn Đan, trong lúc tu luyện cầm nó trên tay, mượn Hồn Đan chi lực liền có thể tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều.
Đương nhiên Diêm La Phiên không phải không có tai họa tiềm ẩn, trong sách cảnh cáo người tu luyện không được quá tham lam, sử dụng Diêm La Phiên tu luyện cần phải cẩn thận đề phòng việc Diêm Vương nuốt chủ.
Nhìn đến đây Tần Tang vô cùng hoảng sợ.