Lữ Hách đặt chung trà vừa nhấp xong một ngụm xuống bàn gỗ sơn đen bóng loáng, cất giọng ồm ồm:
"Có tin tức gì của kẻ đó không? Khi nào thì hắn sẽ đến Kinh Châu này?".
Người ngồi ở vị trí gần phía bên trái của Lữ Hách nhất rụt cổ bẩm lại:
"Hạ quan nhận được tin của bọn nô tài theo dõi người đó... Chỉ phát hiện hành tung của hai thị vệ rời khỏi Tô Châu, tiến về hướng này. Còn... chủ nhân của bọn họ thì... không thấy đâu cả".
Lữ Hách vỗ bàn.
"Cái gì? Đúng là một đám ăn hại. Còn không mau phái thêm người đi tìm!".
Viên quan nọ giật mình gật đầu như mổ thóc:
"Vâng, vâng. Hạ quan đi làm ngay ạ".
Lữ Hách mặt mày hầm hầm. Ông ta vốn có ý định ra tay khi kẻ kia ở cách xa nơi này, như vậy cái chết "ngoài ý muốn" đó sẽ không liên quan gì đến ông ta. Nếu để kẻ đó tiến vào địa phận Hồ Bắc, muốn động thủ e là không đơn giản.
Trông thấy sắc mặc khó coi của cấp trên, một viên quan lên tiếng lấy lòng:
"Đại nhân đừng lo. Cường long bất áp địa đầu xà*, huống hồ người đó chẳng qua chỉ là một bao cỏ mềm, cho dù hắn đến đây thì sao, chẳng phải cũng như tên Lý Ngư kia, không gây ra được sóng gió gì".
Lữ Hách lim dim cặp mắt ti hí vì khuôn mặt thừa mỡ của mình, tay vân vê hai hàng ria mép ra chiều hài lòng mãn ý, lại nâng chung trà nhấp mấy ngụm rồi dặn dò:
"Nói thì nói thế nhưng phàm là làm việc lớn không thể không phòng xa. Chúng ta đều là người của nhị gia, kẻ địch của ngài ấy đương nhiên cũng là kẻ địch của chúng ta. Thay ngài ấy làm việc là bổn phận của kẻ làm tôi làm tớ. Bản quan nói có chỗ nào sai không?".
Cả mười sáu viên quan lập tức hưởng ứng rối rít, trong bụng ngược lại đều giống nhau, rủa Lữ Hách là con cáo già chết tiệt. Từ khi ông ta nhậm chức tri phủ Hồ Bắc đến nay, hễ là việc phải dốc tiền dốc sức đều sai phái bọn họ đi làm, công bao bổng lộc hay món lợi bên ngoài thì chẳng đến lượt bọn họ hưởng. Nhưng những viên quan này, ai cũng như ai, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ai bảo bọn họ không có họ hàng với một vương gia.
Lữ Hách rất hài lòng với thái độ phối hợp của những người trong phòng, phất tay áo ra lệnh:
"Bố trí người mai phục, không được để cái bao cỏ đó toàn thây vào thành".
Bao cỏ đó đích xác là một bao cỏ, nổi danh tham tiền háo sắc, không có chỗ dựa nhà mẹ đẻ, trong triều cũng không có tiếng nói. Lấy mạng một kẻ như vậy, Lữ Hách tin chắc chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn mà thôi. Trong đám quan lại dưới quyền cũng có người đưa ra phương án dùng bạc mua chuộc kẻ đó. Nhưng Lữ Hách lập tức bác bỏ, "trung thần không thờ hai chủ". Quan trọng hơn là, tại sao ông ta phải hi sinh món lợi lớn vốn nằm gọn trong túi mình để dâng cho một kẻ không quyền thế không uy hiếp được ai như kẻ đó? Trừ khử hắn ta mới là biện pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất.
Vài canh giờ sau, trong thư phòng của Hạ phủ. Chủ nhân nơi này là Hạ Phi Nguyên, một trong mười sáu vị quan ở Hồ Bắc có chức quan chỉ đứng sau Lữ Hách. Hạ phu nhân bê khay thức ăn đi vào, giọng nói êm ái dịu dàng quan tâm chồng:
"Lão gia sao vẫn chưa đi nghỉ, canh gà này thiếp vừa hầm xong vẫn còn nóng, là món lão gia thích nhất. Chàng nếm thử xem có vừa miệng không".
Hạ Phi Nguyên thở dài vẻ bất đắc dĩ, gương mặt vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi song ánh mắt nhìn người bên cạnh lại dịu đi nhiều.
"Đã nói nàng những việc thế này cứ để bọn hạ nhân làm. Nàng gả cho ta nhiều năm, cùng ta trải qua quãng thời gian khốn khó nhất. Nay vi phu đã công thành danh toại, nàng chỉ cần hưởng phúc là được".
"Chỉ là xuống bếp một chút, thiếp không thấy vất vả. Ngược lại lão gia chưa đến bốn mươi đã có tóc bạc, chàng phải chú ý tới thân thể của mình chứ. Từ lúc hồi phủ đến giờ, chàng đều ở đây, cơm tối cũng không màng. Có phải lại có chuyện khiến lão gia nhọc tâm hay chăng?".
Khác với những nam nhân phong kiến khác có tư tưởng nữ nhân không được quản chuyện đại sự của chồng, Hạ Phi Nguyên và phu nhân của ông ta tình cảm rất tốt. Hạ phu nhân không chỉ đem của hồi môn giúp Hạ Phi Nguyên có cơ hội trau dồi đèn sách từ thuở hàn vi, mà người vợ của ông ta còn thông minh, hiểu biết sâu sắc. Thế nên ông ta hầu như không giấu giếm phu nhân của mình việc gì. Hạ Phi Nguyên đem những suy nghĩ trong bụng nói ra:
"Lữ đại nhân muốn ám sát tứ vương gia".
Hạ phu nhân khẽ giật mình, sau lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vừa múc canh cho chồng vừa đáp:
"Tri phủ đại nhân trước nay đều hành sự như vậy, cũng không lạ gì. Đây chính là việc khiến lão gia hao tâm?".
"Phải. Vị tứ vương gia đó nổi danh vô năng, không có thực quyền, không người ủng hộ, còn lắm tật xấu: mê tiền, háo sắc, cả ngày chơi bời lêu lổng. Chính vì vậy mà Lữ đại nhân bọn họ mới xem thường người này".
"Lão gia phải chăng nghi ngờ tứ vương gia... hạc giả làm kê**?".
Hạ Phi Nguyên hai mắt lóe sáng, mỉm cười:
"Quả nhiên vẫn là phu nhân hiểu ta nhất. Giữa tình hình hạn hán nghiêm trọng diễn ra trên diện rộng, liệu thánh thượng có phái đến một kẻ tốt mã dẻ cùi*** để xử lý? Nếu ngoài tứ vương gia không còn hoàng tử trưởng thành nào khác thì còn có thể cho là chó cày thay trâu; nhưng nhị vương gia, tam vương gia đều được quần thần ủng hộ, chẳng lẽ lại không có lấy một viên quan nào đứng ra dâng tấu đề cử hai vị ấy? Hiển nhiên là có, song thánh thượng vẫn quyết ý phái tứ vương gia đi. Ắt hẳn là thánh ý khó dò. Mà vị vương gia này, không có mẫu phi, không một chỗ dựa lại có thể bình an trưởng thành trong cung cấm. Người này... tuyệt đối không phải là bao cỏ như Lữ đại nhân nhận định".
"Chàng định về phe tứ vương gia?".
Hạ Phi Nguyên lắc đầu:
"Vi phu chỉ là một quan địa phương nhỏ nhoi, có muốn tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền cũng không có cái tư cách đó. Ta chỉ cảm thấy Kinh Châu, không, là Hồ Bắc sắp có biến lớn. Là họa hay là phúc còn chưa biết chắc được".
"Lão gia tài trí hơn người, vị trí tri phủ kia nên là của chàng, chứ không phải là kẻ chỉ biết dựa vào quan hệ nhà ngoại với người trong cung để vơ vét túi tham".
Lữ Hách đúng thật là cáo mượn oai hùm, ngoài chút mưu mẹo của kẻ tiểu nhân thì chẳng có tài cán gì. Nhưng thế sự ở đời chính là vậy, một người làm quan cả họ được nhờ. Hạ Phi Nguyên tự biết bản thân không đầu thai vào nhà tốt nên chỉ có thể từng bước tính toán cẩn thận. Việc ám sát tứ vương gia lần này, ông ta không tham dự mà để cho những người khác thay nhau lấy lòng Lữ Hách đi làm. Bởi vì Hạ Phi Nguyên cho rằng việc ám sát ngu ngốc kia sẽ không thành, nếu tứ tương gia quả thật không đơn giản thì những kẻ kia sẽ không có kết quả gì tốt, bao gồm cả Lữ Hách. Hạ Phi Nguyên có thể nhân cơ hội, đợi Lữ Hách ngã ngựa, dùng khả năng của mình để thay thế Lữ Hách, ngồi vào chiếc ghế tri phủ. Chỉ là muốn yên bình rời khỏi vũng nước đục này, e là không dễ...
Tối ngày hôm sau, Lữ Hách đang ở trong phủ mình dùng cơm. Trên bàn trải dài mười mấy đĩa thức ăn tinh mỹ, xa hoa chẳng hề có liên hệ gì với tình hình hạn hán bên ngoài. Ông ta vừa gắp một đũa cá tuyết, còn chưa kịp cho vào mồm, bên ngoài có tiếng chân lộp bộp vang lên, liền sau đó một nô tài hốt hoảng chạy vào thông báo:
"Lão gia, có chuyện rồi...".
Lữ Hách tức giận đập đôi đũa xuống mặt bàn.
"La hét cái gì? Không thấy lão gia nhà ngươi đang dùng bữa à? Đồ nô tài chết giẫm...".
"Không phải nô tài la hét, mà là tứ vương gia ạ. Ngài ấy đang ở công đường của phủ nha, la hét ầm ĩ đòi lão gia tìm kiếm người gì đấy!".
Lữ Hách trợn mắt đứng bật dậy. Sao có thể? Ông ta đã cho người bố trí thiên la địa võng, cả mười mấy cái bẫy, chẳng nhẽ lại không có lấy một cái có tác dụng hay sao?
"Toàn là lũ vô tích sự, một lũ chết giẫm. Còn ngây ra đó làm gì, gọi phu kiệu cho ta. Bản quan muốn xem xem cái bao cỏ kia la hét cái khỉ gió gì".
"Lão gia, vậy còn đồ ăn...".
"Để nguyên đấy cho ta, kẻ nào dám ăn vụng ta chặt tay, nghe chửa?".
Đám nô tài hầu hạ bên cạnh ỉu xìu đáp vâng, cái tính bủn xỉn keo kiệt của chủ nhân, bọn họ chẳng lấy làm lạ nữa.
Bên trong công đường uy nghiêm, có một người toàn thân đỏ rực, y phục sang trọng, chỉ có điều... nôm hơi tơi tả, chỗ bị mài rách, chỗ thì lấm đầy bụi bẩn. Mà người này đang rất mất hình tượng, nằm lăn lộn dưới đất... ăn vạ. Hắn chính là "tứ vương gia" vừa tới đã la hét náo loạn công đường mà nô tài lúc nãy nhắc đến. Người nọ còn đang giậm chân đấm ngực gào toáng lên, nhác trông thấy Lữ Hách mang theo thuộc hạ đi vào, lập tức phóng tới túm cổ áo ông ta la lên:
"Ngươi là tri phủ địa phương này? Cái địa phương chết toi của ngươi làm hại bản vương rồi, còn không mau phái người của nha môn tìm ái thiếp về cho bản vương. Nàng ấy mà ngọc nát hương tan**** ta sẽ cách chức hết toàn bộ quan lại cái thành phải gió này".
Lữ Hách há hốc mồm kinh ngạc, hít lấy mấy hơi liên tục ổn định lại tinh thần, nheo mắt nhìn kĩ người trước mặt. Nghe đồn tứ vương gia diện mạo như tiểu bạch kiểm, mà người đang huơ tay huơ chân đối diện mặt như Phan An, trắng trẻo khả ái, so với mấy bà vợ của ông ta còn... mê người hơn. Tứ vương gia mới mười sáu, còn chưa vỡ giọng, mặc dù la hét cứ như đám lưu manh ngoài chợ, nhưng thanh âm vẫn không tệ chút nào... Lữ Hách thở phào trong lòng. Trên đường đến đây ông ta còn lo lắng nghĩ cách đối phó, hiện tại trông thấy bao cỏ này quả nhiên là bao cỏ, danh xứng với thực thì mới yên tâm. Lữ Hách gỡ bàn tay nhỏ nhắn đang túm lấy mình ra, vẻ mặt lo lắng chân thành hỏi:
"Vương gia đại giá quang lâm sao không cho người thông báo để hạ quan nghênh đón từ xa...".
Người họ phồng mang trợn má gào lên, nước bọt phun như mưa, bắn thẳng vào mặt Lữ Hách:
"Nghênh đón cái của nợ nhà ngươi, còn không mau tìm ái thiếp cho bản vương!".
Lữ Hách giật giật khóe miệng, đưa tay áo lau nước bám đầy mặt, hắng giọng khuyên nhủ:
"Vương gia cứ bình tĩnh đã. Không biết người mà vương gia nói là...".
"Hừ, là ái thiếp bản vương sủng ái nhất, ta lạc mất nàng rồi. Cũng tại ngươi làm quan vô năng, tắc trách để cho lũ thổ phỉ hoành hành ngang ngược. Bản vương vì muốn cùng ái thiếp du ngoạn nên bí mật vi hành... e hèm, vì muốn điều tra dân tình nên cố tình đi thị sát. Tóm lại là ta không mang theo thị vệ, trên đường gặp phải thổ phỉ. Khó khăn lắm bản vương mới thoát được, nhưng ái thiếp của ta bị bắt đi mất rồi. Lữ đại nhân, ngươi mau phái người tìm nàng ấy về cho ta. Tìm được, bản vương sẽ trọng thưởng!".
Lữ Hách suýt chút nữa đã không kìm được mà cười to. Tin tức đúng là không sai mười mươi, tứ vương gia chỉ biết rượu chè gái gú, chẳng có dáng vẻ vương gia tôn nghiêm gì cả. Sao so bì được với nhị vương gia. Lữ Hách liếc mắt hỏi dò:
"Vương gia, vậy còn việc trị hạn...?".
"Ngươi còn ở đây lắm lời cái nỗi gì. Hạn hán không gấp, cứu người quan trọng hơn. Lũ dân đen kia sao có thể sánh với ái thiếp xinh đẹp, ngoan ngoãn của bản vương".
"Hạ quan hiểu rồi, sẽ lập tức phái người đi tìm kiếm. Nhờ vương gia miêu tả chân dung quý nhân cho sư gia".
"Ừ".
Tứ vương gia ừ hử rồi theo chân sư gia của phủ nha đi phác họa chân dung. Đi được mấy bước còn rất không yên tâm ngoái đầu dặn dò lần nữa:
"Nhớ phái nhiều người một chút, bản vương trông cậy vào Lữ đại nhân cả đấy!".
"Vương gia cứ yên tâm".
Lữ Hách nhìn dáng vẻ nhếch nhác kia mà cảm thấy vô cùng hài lòng, lại không hề hay biết, người vừa náo loạn công đường kia nào có phải là tứ vương gia. Hắn đúng là người của Thụy phủ, nhưng không phải là Tứ Thụy. "Hắn", thực ra là nàng - tứ trắc phi: Hà Sử Tĩnh!
Chú thích:
(*): Cường long bất áp địa đầu xà: rồng mạnh không áp chế được rắn bản địa.
(**): Hạc giả làm kê: (kê: gà). Xuất phát từ câu: hạc giữa bầy gà. Ý Hạ phu nhân là tứ vương gia tài năng xuất chúng, phẩm cách vượt trội người khác nhưng lại giả vờ làm kẻ tầm thường, vô hại.
(***): Tốt mã dẻ cùi: Tốt mã là vẻ đẹp bên ngoài. Dẻ cùi là loài chim có bộ lông đẹp, nhất là đuôi rất đẹp. Tiếc rằng chúng lại hay ăn phân chó (Dẻ cùi tốt mã dài đuôi/ Hay ăn cứt chó ai nuôi Dẻ cùi?).
(****): Ngọc nát hương tan: chỉ người con gái đẹp nhưng mệnh yểu. Ngọc nát hương tan nôm na là: chết.