• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL

An dù sao cũng là một khô lâu kiên cường, cho dù phải bồi một con chim lớn phơi ánh trăng ở trên nóc nhà cũng vẫn thong dong tự nhiên như cũ.

Cô lấy vật liệu điêu khắc từ trong nhẫn trữ vật bằng xương ra, nhìn chim lớn bên người mình rồi từ trong ý thức vẽ ra hình ảnh của nó, cô vốn muốn dựa vào nguyên hình của nó để điêu khắc thành một đồ đằng. Quạ đầu đen an tĩnh nằm ở một bên, mắt lim dim nửa nhắm nửa mở, hô hấp đều đều mà ngủ gà ngủ gật làm bạn với Nấm Hảo chân. Mỏ màu vàng, vừa dài vừa nhọn. Hai chân mạnh mẽ hữu lực, trên ngón chân còn có móng vuốt sắc bén. Cánh mở ra ước chừng dài hơn năm mươi mét, nó chỉ cần tùy tiện vỗ vài cái cũng có thế dẫn tới một cơn gió xoáy. Nó chính là thiên địch của phần lớn dã thú, có thể nói là bá chủ không trung.

Những dã thú khác tồn tại vì sự có mặt của nấm hảo chân trong căn cứ, đều tạm thời bỏ qua tranh đấu mà chọn hòa bình ở chung, chỉ có điều Quạ đầu đen thực lực lớn không để bụng này có lực áp quần hùng nên cũng tự do tùy hứng.

Hành tinh này rất lớn, cho dù là người Straous hay là An thì đều chỉ hiểu biết một góc tảng băng sơn, cũng không biết còn có bao nhiêu sinh vật cường đại như Quạ đầu đen này. Người Straous sở dĩ lựa chọn mảnh đại lục này để khai thác căn cứ là vì những nơi khác càng có sự nguy hiểm đối với hoàn cảnh sinh sống của nhân loại.

Khó trách họ không dám phái phần lớn bộ đội trực tiếp đóng chiếm mà ngược lại lựa chọn phương thức khai phá chậm.

An cầm đao khắc, tạp niệm trong đầu lập tức biến thành hư không, ở trong mắt cô giờ chỉ còn xương cốt trên tay.

Mỗi một lần điêu khắc, cô đều có một loại cảm giác huyền diệu, dường như thành một thể với thế giới này, một bên động một bên tĩnh, mạch lạc rõ ràng, sức sống dạt dào. Lực linh hồn của cô không ngừng tới từ trong cô mà cũng phát ra từ thế giới này.

Đồ đằng chim quạ đen dưới đao khắc của An dần dần thành hình. Cô cảm giác được năng lực tiêu hao cho lần điêu khắc này đặc biệt nhiều, tuy rằng không đến mức vô lực nhưng đúng là khiến cô có chút lao lực. Cuối cùng khi điêu khắc xong, tay cô chỉ còn cảm giác nặng trĩu, mỗi một đao đều trở nên rất gian nan.

An tập trung tinh thần cao độ nên không hề nhìn thấy Quạ đầu đen bên cô đã tỉnh lại từ khi nào, nó không chớp mắt nhìn chằm chằm Cốt điêu ở trên tay cô, tròng mắt màu đen lập lòe ánh sáng khác thường.

An không có hô hấp, nhưng giờ phút này cô lại cảm giác được lực linh hồn mình đang hùa theo động tác của cô, phập phồng theo tiết tấu.

Nấm Hảo chân xung quanh hình như cũng chịu sự lôi cuốn, vờn quanh An như sao trời lưu động giữa dòng ngân hà.

Một đao cuối cùng, thu!

Cốt điêu trong nháy mắt hoàn thành, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, ngón tay cái và ngón tay trỏ của An đột nhiên bị bẻ gãy, cốt đao từ ngón tay rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên khi điêu khắc chặt đứt ngón tay! Này, rốt cuộc có bao nhiêu sự hung tàn? An cẩn thận đánh giá Cốt điêu vừa mới hoàn thành, chất xương tinh tế, trắng sáng trơn bóng, còn lộ ra một vòng ánh sáng màu lam nhạt.

Lam quang? Cốt điêu trước kia đều là màu trắng, đây là lần đầu tiên xuất hiện màu lam.

Lúc trước An điêu khắc đã đem định nghĩa Cốt điêu này là vì [nghệ thuật], bởi vì cô tự nhận mình còn chưa hiểu rõ về Quạ đầu đen, không thể đưa vào lực lượng [thường thức] hay [kinh nghiệm], nên mới đưa ý tưởng vào hình thái nghệ thuật. Quạ đầu đen trong suy nghĩ của cô không thể nghi ngờ là rất mạnh, cho nên khi điêu khắc cô mới có cảm giác cố sức. Linh quang từ màu trắng thành màu lam, rất có thể là đột phá cấp bậc, cũng không biết sau khi khởi động sẽ sinh ra hiệu quả gì. Nghĩ thì liền làm, tình cảm mãnh liệt thôi thúc An quyết định thực hiện chút thí nghiệm. Cô lấy bội Quạ đầu đen, ném cốt điêu vào trong không trung kích hoạt…

Bên kia, đám người Milos thành công đi vào trung tâm nghiêm cứu khu cách ly ngầm, khi cửa kim loại rắn chắc mở ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Xuất hiện trước mặt họ là một đám lớn Lân xà mấp máy hô hấp, trên sàn nhà, trên vách tường, trên dụng cụ… Nơi nơi đều có. Trong không khí tràn ngập mùi tanh vị hôi, có mấy người bị thương không tiến vào trong khoang dinh dưỡng bị Lân xà gặm đến từng mảnh nhỏ. Sự xuất hiện của mọi người khiến Lân xà chú ý, chúng nó phun lưỡi, lạnh lùng nhìn chằm chằm những vị khách không mời mà đến.

Milos rút ra bội đao của mình, nói với mọi người: “Dọn sạch toàn bộ chúng nó.”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp.

Độc tính của Lân xà rất mạnh, nhưng cũng không khó đối phó. Chỉ cần không bị chúng nó cắn trúng, chặt rớt đầu rắn là có thể khiến chúng chết hoàn toàn.

Song, mọi người đều không hề chú ý phòng bị phía trên, ở đó có vô số con côn trùng nhỏ rậm rạp nằm bò. Đây là sinh vật đáng sợ nhất mà người Straous biết đến trước mắt — thực cốt phi trùng. Chúng nó sinh sống chủ yếu ở vùng đất ẩm ướt, lấy thịt thối làm thức ăn, rất ít công kích người sống. Nhưng nếu có người xâm nhập lãnh địa của chúng, tất nhiên sẽ lọt vào công kích điên cuồng của chúng. Phần đầu của chúng mang theo nọc độc có thể ăn mòn, tốc độ bay rất nhanh, sự sinh sản rất mạnh. Lân xà là thiên địch của chúng, nhưng thi thể lân xà cũng chính là thức ăn chúng thích nhất. Hai loại sinh vật tương sinh tương khắc này cũng thường xuyên vừa ở vừa đánh. Đám người Milos lúc này đều chỉ chú ý trên thân lân xà mà xem nhẹ thực cốt phi trùng ở trên đỉnh đầu. Chờ tới khi phát hiện sự không thích hợp thì phi trùng đầy trời đã lao xuống dưới.

“Thực cốt phi trùng!” Sắc mặt mọi người đại biến, không rảnh lo lắng đám người hôn mê ở trong khoang dinh dưỡng, tất cả đều vội vàng rút lui ra bên ngoài.

Mọi người không sợ chém giết với mãnh thú, nhưng khi đối mặt với loại côn trùng bay này chỉ nghĩ đến chạy trốn. Cho dù bọn họ có trang bị võ trang hạng nặng, thân hình thực cốt phi trùng quá nhỏ nên có thể xuyên qua lớp phòng ngự, ăn mòn máy móc tầng ngoài để chui vào bên trong. Đương nhiên, loại ăn mòn này yêu cầu không ít thời gian, chiến sĩ có kinh nghiệm có thể thoát khỏi chúng trước khi chúng xuyên thủng cơ giáp.

Người Straous trước mắt chỉ nghiên cứu ra một phương pháp đối phó với thực cốt phi trùng, đó chính là đóng băng. Chúng không sợ lửa bình thường, trừ khi nhiệt độ lên tới 2000ºC, đây cũng chính là nguyên nhân chúng có thể xuyên thủng cơ giáp. Càng khiến nhân loại khó hiểu là, vì sao lân xà nhỏ yếu lại là thiên địch của chúng?

So sánh giữa sinh vật hành tinh Straous thì sinh vật hành tinh thăm dò hoàn toàn là một sự tồn tại phản khoa học, sự nhận biết cũng đã vượt qua trình độ mà họ biết. Đám người Milos không dám trì hoãn, lập tức chạy ra khỏi trung tâm nghiên cứu.

Kỹ thuật viên được yểm hộ phía sau rất nhanh mở ra cửa kim loại, nhưng lại kinh động tới đàn dơi ở bên ngoài cửa, đầu tiên chúng bay tản ra, sau đó vây lại tấn công bọn họ. Nhưng chúng nó quả thực là ốc không mang nổi mình ốc, rất nhanh giống như nhân loại trở thành mục tiêu truy kích của thực cốt phi trùng.

Có đàn dơi thành công phân tán, đám người và thực cốt phi trùng thoáng cái cách ra một khoảng cách, nhưng vẫn còn chưa thoát ly nguy hiểm, trước sau đều có một đám phi trùng gắt gao nhìn họ.

Cửa ra ở ngay trước mắt, đám người Milos tăng nhanh tốc độ, thở một ngụm khí lao ra khỏi trung tâm nghiên cứu.

Mắt thấy cửa kim loại khép kín, một lượng lớn thực cốt phi trùng lao qua khe hở bay ra.

“MT, không ném rớt!” Mọi người tiếp tục đoạt mệnh chạy như điên.

Động tĩnh bên này của bọn họ rất nhanh quẫy nhiễu dã thú phụ cận, chúng hùng hổ xông tới, vốn dĩ chỉ tính giáo huấn những tên gia hỏa không thức thời này, nhưng kết quả vừa nhìn thấy thực cốt phi trùng lập tức liền chạy trốn.

Milos một bên vừa chạy như bay, một bên khẩn trương tìm đối sách. Nếu chỉ có một mình hắn thì hắn nắm chắc có thể né tránh khỏi đàn thực cốt phi trùng, nhưng hắn không thể bỏ lại đồng bạn của mình.

“Trung tướng, hầm chứa đá ở chỗ nào?” Milos lớn tiếng hỏi.

Mắt Nader sáng ngời, đây là Milos nhắc nhở hắn, thực cốt phi trùng sợ lạnh, chỉ cần trốn vào hầm chứa đá là có thể thoát khỏi chúng.

Ngay sau đó, hắn lại thấp giọng chửi một tiếng, trả lời: “Vừa mới chạy qua!”

Milos thật muốn cho hắn một phát súng.

Hắn lại hỏi: “Bể bơi, kho trang bị súng băng ở đâu?”

“Bên này!” Nader đang chuẩn bị quẹo phải, đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết ở phía sau truyền đến. Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy vài binh sĩ bị phi trùng cuốn lấy, trên mặt trên người đều là chất lỏng ăn mòn, cùng với tiếng kêu chi chi và sương mù nhẹ nhè bay lên.

Milos xoay người quét ngang, vũ khí mang theo kình phòng thổi bay phi trùng. Nhưng chúng rất nhanh lại tụ lại và vây quanh một đám Milos.

Trên mặt Milos không hề sợ hãi, trường đao múa may linh hoạt tạo nên một vách tường hoa gió trên không trung nhốt phi trùng vào bên trong.

Nader cũng chạy tới chi viện nhưng âm thanh Milos lại lạnh lùng, nói: “Ngài mang những người khác đi trước.”

Nader hừ nói: “Phải đi cũng là cậu đi trước, ‘thiếu tướng’!”

“Không cần nhắc nhở cấp bậc của tôi thấp hơn ngài.” Milos ném một đao vào phi trùng, nói tiếp: “Ngài cho rằng tôi không muốn đi sao? Vấn đề là tôi không quen địa hình.”

Nader trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Vậy thì đều đừng đi nữa. Tôi sẽ không bỏ lại binh lính của tôi.”

Khóe miệng Milos cong lên một nụ cười, trong mắt nồng đậm ý chí chiến đấu, nhẹ nhàng nói: “Được, ngài là trưởng quan, ngài quyết định.”

Mấy người bắt đầu liên hợp phản kích, cùng thực cốt phi trùng dây dưa bên nhau.

Ở đây, ngoài trừ Milos và Nader ra, những người khác đều chồng chất vết thương, da thịt thối rữa, thậm chí xương cũng đều lộ ra. Cho dù có hai vị tướng quân cực lực cứu giúp thì cũng không thể giúp bọn lính thoát khỏi sự vây đánh của phi trùng.

Nhóm binh lính canh giữ ở bên ngoài căn cứ cũng phát hiện tình hình nguy hiểm của đám người Milos, đang lúc họ chuẩn bị chạy tới cứu viện thì trên trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng màu, nó giống như cực quang chỉ trong chốc lát chiếu rọi đủ loại màu sắc cả khu căn cứ.

Thực cốt phi trùng vốn đang điên cuồng công kích bỗng như chịu sự kích thích, không xác định phương hướng mà bay loạn mọi nơi.

Đám người Milos nhanh chóng lui xa, sau đó đều ngửa đầu nhìn về phía không trung.

Trên bầu trời đêm, một hư ảnh giống sinh vật Quạ đầu đen bay lượn trên đỉnh đầu, tư thái ưu nhã, thân hình nửa trong suốt tản ra sự uy nghi, ba sợi lông dài trên đỉnh đầu bay theo gió, cuối đuôi lông chim còn có sắc màu sặc sỡ, ánh sáng lập lòe lóa mắt, thật giống như ba ngôi sao mỹ lệ nhất trong bầu trời đêm.

Dưới sự chiếu sáng đó, tất cả dã thú đều cúi đầu không dám nhìn thẳng. Đám thực cốt phi trùng càng khó khăn chịu đựng, chúng vội chạy trốn vào trong chỗ tối.

Milos không cần đoán cũng biết hư ảnh Quạ đầu đen xuất hiện có liên quan tới An. Trước kia còn cảm thấy quan hệ hợp tác với cô rất có lợi cho mình, nhưng hiện tại, cùng năng lực cô bày ra, hắn bắt đầu có một cảm giác áp lực gấp gáp. Ngay khi hắn phát hiện bản thân mình không thể đuổi kịp bước chân của cô thì bất kỳ giao dịch gì cũng đều chỉ là sự chê cười. Lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn đứng dưới ánh sáng của người khác để đạt được vinh dự và thành công.

Milos nhìn thân ảnh bay lượn trong đêm, màu vàng trong mắt càng thêm sắc bén mà kiên định.

Milos cũng không biết, vì mong muốn quyết tâm biến cường của hắn đã trở thành liều thuốc thôi thúc nhân loại tiến hóa. Không lâu sau, nhân loại vốn đang trì trệ mấy ngàn năm lại lần nữa tiến hóa.

An cũng không biết rằng, sự xuất hiện của cô đã gián tiếp thay đổi tiến trình lịch sử của người Straous, trong lúc vô ý dẫn đường bước lên một con đường hoàn toàn khác.

Giờ phút này, An hoàn toàn không biết, cô còn đang cùng Quạ đầu đen ngồi ở trên nóc nhà nhìn thân ảnh bay lượn trong bầu trời đêm.

An nói thầm, sức hút nghệ thuật quả nhiên không giống người thường.

Qụa đầu đen xem đến hai mắt lim dim, mỏ chim há to, đúng một bộ dáng mất hồn mất vía.

Nó nghĩ, nó rơi vào bể tình!

P/s: Ha ha, cái câu cuối cùng của bác Quạ thật là buồn cười. Tự kỷ quá đi thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK