Beta: Wine
Lâm Kỳ nghe tiếng, chỉ thấy một người hầu mặc đồ gia phó của Mạc phủ lảo đảo chạy vào.
Người hầu đó nhìn thấy Lâm Kỳ, lập tức dốc hết sức chạy tới, quỳ xuống trước mặt y, dập đầu liên tục: “Tiên nhân! Xin ngài hãy cứu Mạc tiểu thư!”
Ân Vấn Thủy nhướn mày, từ trên ghế đứng lên, tiến lại gần.
Người hầu khóc nức nở: “Xin ngài cứu Mạc tiểu thư với, lần này gia chủ lại muốn đưa Mạc tiểu thư đi rồi!”
Lâm Kỳ vội xua tay: “Ngươi đứng dậy trước đã, đứng dậy đã…”
Nhưng gia phó đó khóc quá nhập tâm, hoàn toàn không nghe lời y, liên tục kêu: “Xin ngài! Tiên nhân! Xin ngài!”
Lâm Kỳ bối rối.
Ân Vấn Thủy đứng bên cạnh y, vẻ mặt lạnh lùng nhìn, nói: “Đứng dậy, nói rõ mọi chuyện.”
Hắn mở miệng làm Lâm Kỳ giật mình, rõ ràng là giọng điệu lạnh nhạt, lại mang cho người ta một cảm giác không giận tự uy.
Gia phó đang khóc cũng ngừng lại, run rẩy ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hoa đào đang cúi xuống của Ân Vấn Thủy, ngẩn người.
Tam tiểu thư?!!
Không! Không phải!!
Sau khi nhìn rõ, gia phó không nói nên lời, trước đây gã luôn cảm thấy đôi mắt của tam tiểu thư rất đẹp, đẹp đến mức gã có chút ảo giác rằng đôi mắt đó không hợp với khuôn mặt thanh tú của tam tiểu thư. Bây giờ, cái không phù hợp đó thực sự không phải ảo giác.
Người đàn ông trước mặt có đôi mắt gần như giống hệt, nhưng ngũ quan và đôi mắt hoa đào đó lại hòa quyện, mang một vẻ đẹp sắc sảo khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Kỳ biết có lẽ gã đang ngạc nhiên về điều gì, lúc đầu khi y gặp Mạc Lưu Nguyệt cũng đã sốc. Thật sự quá giống nhau.
Ân Vấn Thủy lạnh lùng nói: “Chuyện gì.”
Gia phó lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên, cố gắng hít thở đều: “Tiên nhân! Có một nhóm người đến Mạc phủ, muốn đưa Mạc tiểu thư đi, gia chủ đã đồng ý rồi! Là Mạc tiểu thư bảo nô tài đến tìm ngài!”
Lâm Kỳ nói: "Là kẻ nào, trông như thế nào?"
Gia phó lau mồ hôi trên trán: "Mặc một bộ quần áo màu đỏ, trên đó có họa tiết hoa lớn."
Ân Vấn Thủy hỏi: "Hoa gì?"
Người hầu cẩn thận nhớ lại: “Có….có lẽ là hoa Bà Sa.”
Lâm Kỳ nghiêng đầu nhìn Ân Vấn Thủy: "Ngươi biết những người đó không?"
Ân Vấn Thủy cười nói: "Áo đỏ, hoa Bà Sa, đó là người của Bà Sa Cung ở đại vực thứ nhất."
Lại là Bà Sa.
Lâm Kỳ cười nhạo: “Ma Vực các ngươi đúng là thích hoa Bà Sa thật.”
Ân Vấn Thủy nhìn y: "Vậy huynh có thích không?"
“Ta bình thường.”
Ban đầu thì rất thích, nhưng sau khi trồng chết mấy lần thì hoàn toàn mất hứng.
Ân Vấn Thủy nói: "Nếu huynh không thích thì ta cũng không thích nữa."
Lâm Kỳ: Thói xấu nha.
……
Không thể không cảm thán số phận của Mạc tam tiểu thư thật trắc trở, sau khi an ủi gia phó vài lần, Lâm Kỳ và Ân Vấn Thủy cùng nhau xuất phát tới Mạc phủ, vì linh lực chưa hồi phục, không thể ngự kiếm mà đi, nên đành để Ân Vấn Thủy thi triển thuật dịch chuyển tức thời.
Thuật dịch chuyển tức thời cần linh lực mạnh mẽ, thường chỉ có tu sĩ kỳ Kim Đan hậu kỳ mới có thể sử dụng.
Dưới chân Ân Vấn Thủy xuất hiện một xoáy nước màu đen, lớp ngoài có linh lực cuộn trào, như hoa nổi bọt sóng, hắn đưa tay về phía Lâm Kỳ: "Sư huynh, nắm tay đệ."
Lâm Kỳ tiến tới, nắm lấy tay Ân Vấn Thủy, cảm giác như mọi khi, hơi lạnh.
Đôi môi đỏ của Ân Vấn Thủy khẽ cong lên, hắn nắm chặt cổ tay Lâm Kỳ, kéo y về phía trước. Lâm Kỳ loạng choạng, nhưng nhờ luyện kiếm lâu năm, chân vẫn vững, vài bước đã dừng lại, khó khăn tới gần Ân Vấn Thủy.
Lông mi của Ân Vấn Thủy gần như chạm vào mặt y.
Gần thêm chút nữa là sẽ hôn rồi.
Lâm Kỳ mí mắt giật giật, lui về sau một bước, nhưng không thể thoát ra.
Ân Vấn Thủy ôm chặt, mái tóc đen xõa xuống vai, đôi mắt hoa đào đầy ý cười: “Sư huynh, bám chặt.”
“……” Ờ.
Xoáy nước đen không ngừng chảy.
Chân không chạm đất, mắt tối sầm, gió mạnh thổi vào mặt, Lâm Kỳ không khỏi nhắm mắt. Trong bóng tối im lặng vô tận, chỉ có lực và nhiệt độ của người kia trên cổ tay là rõ ràng. Một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong tim.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thời gian trôi qua rất nhanh nhưng lại như kéo dài vô tận.
Khi họ đến Mạc phủ, Mạc Lưu Nguyệt đã bị người của Bà Sa cung đưa đi, chỉ còn lại Mạc Thừa hoảng hốt nhìn họ, mặt mày xám xịt giải thích: "Bà Sa cung đã biết, họ cưỡng ép mang Mạc Lưu Nguyệt đi, ta cũng không còn cách nào."
Gã ta thất thần: "...Xong rồi, ta xong rồi, Bà Sa cung đã biết."
Lâm Kỳ nhớ lại cuộc trò chuyện với Lưu Khánh, cau mày: "Ngươi nói rõ đi."
Qua những lời giải thích mơ hồ, Lâm Kỳ đã hiểu ra mọi chuyện.
Vài tháng trước, Bà Sa cung đã vẽ một bức tranh gửi đến các gia tộc và các môn phái lớn ở nhiều thành trì và khu vực khác nhau, ra lệnh bí mật, bất cứ ai tìm thấy nữ tử phù hợp điều kiện đều phải thông báo cho Bà Sa cung. Nếu dám giấu, giết không tha.
Mà bức tranh đó rất đơn giản.
Chỉ có một đôi mắt.
Một đôi mắt hoa đào.
Trong mắt Mạc Thừa tràn đầy tuyệt vọng: “…Mà Mạc Lưu Nguyệt lại có đôi mắt như vậy.”
Gã ta hối hận rồi! Hối hận rồi! Không ngờ sự việc vẫn bị lộ ra ngoài, Bà Sa cung đã tìm tới cửa, hôm nay khoảnh khắc cuối cùng mà vị tu sĩ Kim Đan kỳ dẫn đầu nhìn gã một cái, có thể khiến gã mơ thấy ác mộng suốt đời!
Đáng lẽ không nên đồng ý với Lưu Khánh!
Biết mọi chuyện bắt nguồn từ đôi mắt đó, Lâm Kỳ sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của y là nhìn Ân Vấn Thủy.
Ân Vấn Thủy nghe lời của Mạc Thừa, khóe môi hiện lên đường cong nhàn nhạt, mỉm cười hờ hững, nhưng Lâm Kỳ lại cảm thấy, trong mắt sư đệ này hiện lên một tia giễu cợt.
Ân Vấn Thủy nhận ra, nghiêng đầu, Lâm Kỳ nhanh chóng rời mắt, khẽ hắng giọng hỏi: "Người của Bà Sa cung còn nói gì nữa không?"
Mạc Thừa thất thần lắc đầu.
Có lẽ cũng không hỏi được gì từ gã.
Lâm Kỳ nghĩ nên hỏi Ân Vấn Thủy thì tốt hơn, dù sao người ta cũng là vực chủ của cả một đại vực.
"Ngươi biết lý do không?"
Ân Vấn Thủy lắc đầu, nói: "Người có đôi mắt như ta rất nhiều, dù chỉ cần nữ tử thì phạm vi lựa chọn cũng quá rộng, không biết bọn họ muốn làm gì."
Lâm Kỳ nói đùa: "Chẳng lẽ cung chủ của Bà Sa cung yêu thầm ngươi, đặc biệt tìm nữ tử có đôi mắt giống ngươi để thỏa mãn tình cảm." Lý do này thật là đỉnh, không uổng công y đọc nhiều tiểu thuyết huyền huyễn như vậy, không thể quen thuộc hơn với mô típ kẻ si tình trong đó.
Trong những tiểu thuyết huyền huyễn thông thường, nữ cung chủ cao quý, vì say mê nam chính nhưng không thể thành duyên, đã khắp nơi tìm kiếm những nữ tử có nét mặt tương tự để đem về cung. Điều này vừa giữ được sự trong sạch trung trinh, lại thể hiện tấm chân tình sâu nặng.
Quả thật không thể làm đau lòng nam nhân hơn được nữa.
Ân Vấn Thủy thấy trò đùa này chẳng vui chút nào, hắn liếc mắt nói: "Để sư huynh thất vọng rồi, cung chủ của Bà Sa cung là nam."
"Ồ, nam cũng được mà."
Lâm Kỳ thản nhiên nói.
Ân Vấn Thủy đầy ẩn ý: "Phải không, đối với sư huynh, nam cũng được mà."
Tuy ngoài miệng nói đùa với Ân Vấn Thủy, nhưng trong lòng Lâm Kỳ lại luôn căng thẳng suy nghĩ về chuyện của Mạc Lưu Nguyệt.
Qua loa đáp lại Ân Vấn Thủy vài tiếng, suy nghĩ quay cuồng.
Cung chủ Bà Sa cung không lẽ biến thái thế!
Chẳng lẽ môn phái thiếu nữ trầm trọng, nên bắt kịp xu hướng nữ tu trong Ma Vực đang hot? Môn phái này cũng ghê gớm thật, nhà khác ít ra chỉ yêu cầu hơi quá đáng, không đạt thì làm lô đỉnh, còn họ thì trực tiếp cướp.
Hơn nữa, tại sao nhất định phải là mắt hoa đào? Mắt hoa đào chắc chắn đẹp sao, mắt hạnh mắt phượng cũng đẹp mà! Nếu nữ tu có khí chất, ngay cả mắt một mí cũng đẹp.
Ân Vấn Thủy bên cạnh rất hài lòng với câu trả lời này, tâm trạng khá tốt: "Sư huynh, huynh có suy nghĩ gì không?"
Những suy nghĩ đó Lâm Kỳ không tiện nói với hắn. Chỉ đặt tay lên chuôi kiếm: "Ta nghĩ ta phải về Côn Ngô muộn chút."
Ân Vấn Thủy: "Chỉ là một nữ tử bình thường, sư huynh không cần vì nàng mà ở lại."
"Tiễn Phật tiễn đến tây thiên, nếu ngươi gấp về Thương Trạch đại lục, ta có thể để sư tôn đưa ngươi về trước, nhưng trước khi ngươi đi thì giúp ta giải cấm chế tu vi đã."
"Không cần, đệ ở lại với huynh."
Lâm Kỳ nói: "Cũng tốt, ngươi khá quen thuộc Ma Vực."
Lâm Kỳ có chút đau đầu, bởi lúc y đưa ra quyết định này đồng nghĩa với việc trở về sẽ phải ăn mắng của Vi Sinh Lan.
Vừa mới ra lệnh không được quyết định bốc đồng, y cũng đồng ý rất nhanh, quay đầu lại đã tái phạm. Ngay cả y cũng thấy mình chẳng ra gì.
……
Chọn bừa một phòng, kích hoạt phù giấy, liên lạc với Côn Ngô.
Vi Sinh Lan nheo mắt: "Sao lại đi lâu vậy, sư đệ kia của con đâu?"
Lâm Kỳ căng da đầu, miễn cưỡng cười nói: "Sư tôn, có lẽ con không thể về Côn Ngô ngay."
Vi Sinh Lan nhíu mày.
Lâm Kỳ đầy cảm giác tội lỗi kể lại đầu đuôi sự việc.
Quả nhiên, Vi Sinh Lan nổi giận, cơn giận của người giống như dung nham dưới lớp băng, sự bình tĩnh bên ngoài khiến người ta cảm thấy áp lực ngột ngạt: "Lâm Kỳ, ta vừa mới nói gì! Bảo con không được bốc đồng đưa ra quyết định nguy hiểm! Con đúng là cứng đầu không chịu sửa!"
Cứng đầu không chịu sửa...... không biết là lần thứ mấy bị sư tôn mắng bằng từ này, Lâm Kỳ nghe đến nỗi tai chai lì, dường như đó là tội lỗi bẩm sinh của y, y đã cố gắng sửa đổi, nhưng lúc quan trọng lại tái phạm.
Thuở ban đầu, bởi vì tư tưởng hiện đại, y xem kiếm như một loại binh khí lạnh; mãi hai mươi mốt năm sau mới tỉnh ngộ.
Lâm Kỳ nghe vậy nhíu mày, không dám phản bác.
Vi Sinh Lan nhìn y, mày càng nhíu chặt: "Chuyện của Ma Vực, tốt nhất con đừng can thiệp vào."
Lâm Kỳ không biết làm thế nào để thuyết phục sư tôn, đành miễn cưỡng đưa ra một thuyết nhân quả: "Sư tôn, lúc đầu đệ tử đã nhúng tay vào chuyện này, không thể bỏ mặc được. Nếu đệ tử rời đi, e rằng chuyện này sẽ trở thành chấp niệm, làm hại đến đạo tâm. Huống chi, người cũng đã dạy đệ tử phải có đầu có cuối."
Vi Sinh Lan cười lạnh: "Ta còn dạy con tuyệt đối nghe lời ta."
“……” Tốt nhất là không nên nói.
Vi Sinh Lan không phải là người nói nhiều, tức giận cũng chỉ thích dùng ánh mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn thấu người. Nếu hiện giờ y đang ở ngay trước mặt sư tôn thì đánh một trận cũng là bình thường.
Lâm Kỳ lợn chết không sợ nước sôi, đứng thẳng người để sư tôn nhìn, trong lòng thầm nghĩ: sư tôn, xin lỗi, sau này đệ tử nhất định sẽ cẩn trọng lời nói và hành động, tuyệt đối không để người phải lo lắng.
Vân Đỉnh tôn nhân ở Côn Ngô nổi tiếng là người bênh vực đệ tử, các tôn nhân khác thường để đệ tử tự tu luyện, vì việc tu hành phụ thuộc vào cá nhân. Tuy nhiên, Vi Sinh Lan lại rất coi trọng đệ tử của mình, đặc biệt là đệ tử ruột Lâm Kỳ.
Đã nhiều năm như vậy, ít nhiều gì người cũng hiểu rõ được tính xấu của Lâm Kỳ.
Vi Sinh Lan thầm điều hòa hơi thở, nghĩ rằng lần này trở về nhất định không thể tha cho tên tiểu tử này.
Tuyết Y Tôn Nhân bình thản: "Một tháng, ta chỉ cho con thời gian một tháng, đến lúc đó cho dù chuyện này có trở thành tâm ma, con cũng phải cút về đây cho ta."