Sở Nghiêu hơi nhướng mày, không nói gì.
Hắn đang chờ Tần Đồ lên tiếng.
Nhưng Tần Đồ cũng không nói gì.
Phòng bệnh tràn ngập cảm giác áp bức như bị người khác bóp cổ.
Sau một lúc lâu, Tần Đồ chớp chớp mắt, hoạt động cột sống, chậm rãi duỗi thẳng lưng, thân hình thẳng tắp trong quân phục, cao lớn tuấn tú.
Cổ tay anh giật giật, từ trong túi quân phục lấy ra một điếu thuốc.
Thân thuốc hiện ra màu vàng nhàn nhạt, những sợi tơ bạc xung quanh, giống như chủ nhân của nó ẩn chứa vẻ khí chất khó có thể bỏ qua.
Tay phải Tần Đồ buông lỏng kẹp điếu thuốc, tay trái ấn bên hông, không sờ được thứ mình muốn.
Anh ngước mắt nhìn Sở Nghiêu, nói: "Mượn lửa?"
Yết hầu Sở Nghiêu khẽ lăn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói, thoạt nhìn vô cùng im lặng, im lặng vài giây mới mở miệng nói: "Bây giờ?"
Tần Đồ cúi đầu cười khẽ một tiếng: "Nếu ngày mai còn có thể gặp thiếu tá, vậy ngày mai mượn lửa cũng được."
Khóe môi Sở Nghiêu mím nhẹ, ngón tay hơi cong, móc ra một chiếc bật lửa tinh xảo từ trong túi quân phục ở bên hông.
Toàn thân chiếc bật lửa hiện ra màu đen lạnh lùng, tinh tế và nhỏ gọn.
Đó là một chiếc bật lửa quân sự chưa từng thấy trên thị trường.
"Cho anh hai giây." Chiếc bật lửa nhanh chóng xoay quanh đầu ngón tay Sở Nghiêu hai vòng, sau đó lẳng lẽ giữ nó giữa các ngón tay, hướng về phía Tần Đồ.
Tần Đồ đang định cầm bật lửa giật mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Nghiêu: "Cậu tới thử xem?"
Sở Nghiêu không để ý đến anh.
"Thiếu tá, châm thuốc đừng nóng nảy như vậy." Tần Đồ tiếp nhận bật lửa, bấm một cái, ngọn lửa dài nhỏ vụt ra, sốt ruột liếm tàn thuốc. Có thể thấy được ánh đỏ, Tần Đồ ở trong làn khói mỏng manh ngước mắt mỉm cười nói.
Sở Nghiêu hơi lui về phía sau nửa bước, nói: "Một giờ của anh còn thừa 15 phút."
Hai người hoàn toàn lề mề phí hết 45 phút.
Kết qủa thương lượng không được gì, cũng không có biện pháp để cân bằng, anh không cho tôi tôi cũng không cho anh.
"Ừ." Tần Đồ lại hút một hơi thuốc, chậm rãi gật đầu.
"Đưa thông tấn khí cho tôi." Anh vươn tay về phía Sở Nghiêu.
"Làm gì?" Sở Nghiêu hỏi, không nhúc nhích.
"Chính sự." Tần Đồ nói.
Sở Nghiêu suy tư 2 giây, cuối cùng đưa thông tấn khí đã bị tháo dỡ kia cho Tần Đồ.
Tần Đồ giơ tay nhận lấy, sau đó bước chân đi về phía bàn trong phòng bệnh, trải đống linh kiện thông tấn khí lên mặt bàn, tay chống mép bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ.
Anh nhìn chằm chằm vào đống linh kiện trên bàn, liếm liếm hàm răng, cúi đầu bắt đầu lắp ráp.
Tần Đồ chỉ mất 4 phút để từ một đống linh kiện rời rạc trở thành một thông tấn khí hoàn chỉnh, thậm chí còn cao cấp hơn.
Khi anh cầm thông tấn khí đã lắp ráp xong xoay người đưa cho Sở Nghiêu, Sở Nghiêu hiếm thấy sững sờ tại chỗ.
Sở Nghiêu: "... Xong rồi?"
Tần Đồ cong khóe môi: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không thành vấn đề."
Lời này của anh quả thực là khiêm tốn, đến tay anh sẽ không còn một cái thông tấn khí nào có thể có có được riêng tư.
Tháo sạch, muốn nhào nặn lắp ráp thành cái dạng gì tùy ý anh.
Sở Nghiêu khôi phục bình tĩnh, nhận thông tấn khí, nhanh chóng chuyển tới trang tin nhắn riêng.
【Vui lòng nhập mật khẩu】
Giọng nữ máy móc lại vang lên lần nữa.
Sở Nghiêu ấn sáu số 0.
Lần này giọng nữ máy móc không phát ra tiếng cảnh cáo gì nữa.
Giao diện trực tiếp hiện lên trang thông tin chi tiết tin nhắn.
【Thiếu tá Sở Nghiêu, chi tiết về nhiệm vụ B mà ngài cần thực hiện là: Xin lập tức tới Hôi Tinh, tuân theo điều khiển của bộ chỉ huy lâm thời, tiến hành chiến dịch tiêu diệt phản loạn, mức độ bảo mật của nhiệm vụ này là cấp cao nhất, sáu người chấp hành, Mỗi người phải hành động một mình, không thể chạm mặt.
Chú ý: Trên đường chấp hành nhiệm vụ vui lòng không tiếp xúc với thành viên Căn Cứ Số 0!】
Nội dung tin nhắn không tính là nhiều, Sở Nghiêu chỉ nhìn lướt qua đã nhớ kỹ tình hình cụ thể nhiệm vụ B.
Đầu ngón tay hắn lướt qua màn hình, nhấn nút xóa tin nhắn giả định.
Đoạn trước có thể hiểu được, chỉ là...... Tại sao không được phép liên lạc với các thành viên của căn cứ số 0 trong khi làm nhiệm vụ?
Nếu danh sách kẻ phản loạn đã khóa chặt, chẳng phải có nghĩa là các thành viên khác của căn cứ số đều an toàn sao?
Sở Nghiêu cau mày, nhất thời không thể hiểu được ý của tin nhắn này.
"Xem xong chưa?"
Tần Đồ đột nhiên mở miệng cắt đứt suy nghĩ của Sở Nghiêu, hắn liếc mắt nhìn Tần Đồ, "Ừ" một tiếng.
Tần Đồ gật đầu, không nói gì, đưa ánh mắt chuyển qua thông tấn khí trong tay Sở Nghiêu, nhẹ giọng nói: "Lập tức đi tới Hôi Tinh sao."
Giọng nói có chút trầm thấp, nghe không có chút cảm xúc nào. Anh nheo mắt lại, điếu thuốc trên môi đã sắp cháy hết, ánh đỏ tới gần đôi môi đang mím chặt của anh.
Sở Nghiêu nhìn thấy Tần Đồ lấy điếu thuốc trong miệng xuống, sau đó chút ánh lửa đỏ tươi kia bị vùi trong bao tay quân dụng.
Tần Đồ dập tắt điếu thuốc, hắng giọng, mở miệng nói: "Chuẩn bị qua đó?"
"Nếu không?" Sở Nghiêu hỏi ngược lại.
"Nếu tôi không cho thì sao?" Tần Đồ cười nói.
Sở Nghiêu im lặng vài giây, chậm rãi nói: "Không có nếu như."
Giọng nói bình thản, mang theo lạnh lùng như trước.
"Được rồi, nhìn ra rồi." Tần Đồ vò nát điếu thuốc, cực kỳ chính xác ném điếu thuốc vào thùng rác cạnh cửa, sau đó quay đầu nhìn Sở Nghiêu, tiếp tục nói những lời anh chưa nói xong: "Cậu không nói đạo lý."
Sở Nghiêu nhướng mi mắt liếc anh một cái: "Tùy anh nói sao cũng được."
"Vậy bệnh của cậu phải làm sao bây giờ?" Tần Đồ kiềm chế sự bực bội mơ hồ phát tác trong lòng, ngón tay thon dài giơ lên, điểm huyệt thái dương của mình.
Sở Nghiêu nhìn thấy động tác của anh, vẻ mặt không có gì thay đổi, bình tĩnh nói: "Sau này hãy nói."
"Hải Kim không nói rõ ràng với cậu sao," Khóe môi Tần Đồ đè thấp, "Cậu cảm thấy cậu còn có sau này?"
"Vậy thì không trị." Sở Nghiêu rũ mắt xuống, cảm xúc không chút dao động, giống như đang nói một chuyện không quan trọng.
Tần Đồ quay đầu, không nhìn mặt Sở Nghiêu nữa, anh sợ mình không kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Bực bội.
Bực Sở Nghiêu bình tĩnh và xa cách, còn bực hắn không coi thân thể mình ra gì.
Anh xoay xoay chiếc nhẫn màu đen đeo trên ngón tay, ngón tay thon dài chặn chiếc nhẫn, xương mu bàn tay rõ ràng.
Sở Nghiêu nhìn động tác xoay nhẫn của Tần Đồ, ánh mắt lóe lên, trong con ngươi màu nâu nhạt lại không thấy rõ cảm xúc.
Trong phòng bệnh lại trở nên im lặng.
Đây khó có thể là một cuộc đàm phán thành công.
"Đã đến giờ." Sở Nghiêu sửa lại khuy măng sét quân phục ở cổ tay, lạnh nhạt nói," Đi trước."
Nói xong liền vòng qua Tần Đồ đi về phía cửa.
Tiếng giày quân đội giẫm trên sàn nhà vang lên trong phòng bệnh, Tần Đồ im lặng đếm, một cái, hai cái.
Lúc Sở Nghiêu sắp đi tới cửa, Tần Đồ gọi hắn lại ——
"Tôi cho phép cậu đi chưa?"
Sở Nghiêu đứng lại, tay đặt trên khẩu súng bên hông, không động đậy, cũng không quay đầu lại.
Tần Đồ tiếp tục nói, âm thanh không cao không thấp: "Thiếu tá Sở, đối đãi với trưởng quan là thái độ này?"
Trong phòng bệnh im lặng 2 giây.
Sở Nghiêu chậm rãi buông tay cầm súng, hơi nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Thiếu tướng Tần có chuyện gì sao?"
"Xoay người." Giọng Tần Đồ có chút khàn khàn.
Sở Nghiêu nheo mắt, trấn tĩnh, cằm giật giật, sau đó nghe theo phân phó của Tần Đồ, xoay người đối mặt với Tần Đồ.
"Lại đây." Tần Đồ nói tiếp.
"Anh... " Sở Nghiêu cau mày, giọng nói càng thêm lãnh đạm.
"Chờ một chút," Tần Đồ bỗng nhiên thay đổi mệnh lệnh, "Đứng yên, nén thông tấn khí cho tôi."
"Anh làm gì vậy?" Sở Nghiêu nhìn anh.
"Đương nhiên là có chỗ hữu dụng, nghe lời." Tâm tình Tần Đồ dường như tốt hơn không ít, khóe mắt cong cong.
Sở Nghiêu mím môi: "Anh không dùng được."
Tần Đồ nhướng mày: "Không thử làm sao biết."
Sau đó......
Sở Nghiêu ném thông tấn khí cho Tần Đồ.
Đúng vậy, là ném.
Suýt chút nữa ném Tần Đồ bị nội thương.
Tần Đồ khẽ kêu một tiếng, từ thắt lưng bụng tiếp được thông tấn khí Sở Nghiêu ném tới, nhướng mi mắt cười nói: "Cũng không biết thương hương tiếc ngọc."
Sở Nghiêu lạnh lùng liếc mắt qua.
Tần Đồ lấy được thông tấn khí cũng không nói nhảm nhiều, dựa theo mật mã "sáu số 0" Sở Nghiêu vừa nhập vào mở tin nhắn riêng.
Bên trong đã bị Sở Nghiêu xóa sạch sẽ.
Tần Đồ miễn cưỡng dựa vào cạnh bàn, chân dài để sát mép bàn, ngón tay tùy ý gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Sở Nghiêu cách xa vài mét đưa mắt nhìn anh, quan sát, nhìn chăm chú, không thúc giục, không hỏi đến.
"Ting ting——"
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn đột ngột vang lên ở trong phòng bệnh, phá vỡ yên tĩnh vốn có.
Tần Đồ đưa tay ra khỏi bàn.
Có vẻ như thứ anh chờ đã đến.
Sở Nghiêu cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở tin nhắn, hắn cau mày hỏi: "Dùng xong chưa?"
Tần Đồ nhướng mày nhìn về phía hắn: "Ngại quá, vừa mới bắt đầu."
Sở Nghiêu: "......"
"Đừng lo lắng, dù sao đây cũng là thông tấn khí của câuk, thứ đứng đắn tôi sẽ không xem." Tần Đồ khẽ cười nói.
Sở Nghiêu nhướng mi mắt: "???"
"Xin lỗi nói sai rồi, những thứ không đứng đắn tôi sẽ không xem." Tần Đồ mỉm cười bổ sung, "Chỉ nhìn thứ đứng đắn."
Sở Nghiêu: "......"
"Nhưng mà thiếu tá, thông tấn khí của cậu, bên trong hẳn là không có thứ không đứng đắn đi?"
Tần Đồ vừa cười nói, "Cậu nói có phải không."
Anh vừa nói vừa mở tin nhắn vừa mới nhận được ra.
Quả nhiên là Liên Bang gửi tới.
Đó là thông tin xác nhận nhiệm vụ.
Tần Đồ lười biến nhấn phím ảo 【 lập tức xác nhận.】
【Bật nhận dạng khuôn mặt, bắt đầu nhận dạng tròng mắt】
Tần Đồ tựa như chơi đùa, đưa thông tấn khí nhắm ngay mặt mình, Sở Nghiêu cạn lời nhìn anh.
Quả nhiên......
【Nhận dạng khuôn mặt thất bại!】
【Cảnh báo! Phát hiện thông tấn khí hiện tại có nguy cơ bị đánh rơi!】
"Đánh rơi?" Tần Đồ nghiêng đầu, chớp mắt nói: "Không có đánh rơi nha, là chủ nhân của ngươi tự mình đưa cho ta."
Thế nhưng thông tấn khí của Sở Nghiêu không thông minh lắm.
Chỉ biết 【Cảnh cáo! Chuẩn bị mở chức năng tự động khó máy! 】
"Ngươi dám..." Tần Đồ cong ngón trỏ búng xuống màn hình thông tấn khí, cười nói: "Dám động một chút sẽ phá hủy ngươi."
【Bíp —— báo cáo, đã chết máy!】
Sở Nghiêu: "???"
"Anh làm gì thông tấn khí của tôi??" Sở Nghiêu có chút gian nan mở miệng nói, bên tai là tiếng bíp của thông tấn khí, hắn cảm thấy đầu óc mình lúc này đang trong tình trạng hỗn loạn.
Con mẹ nó trong bốn phút đó Tần Đồ đã làm cái gì?
Ngoại trừ lắp ráp cái thông tấn khí dường như còn làm chút thứ khác, nếu không thì không có cách nào giải thích thông tấn khí của hắn người không ra người quỷ không ra quỷ hiện tại.
Trước kia tốt xấu gì cũng là trí tuệ, bây giờ là thiểu năng trí tuệ.
"Không làm gì." Tần Đồ vô tội chớp mắt mấy cái, động tác trên tay không ngừng.
Sở Nghiêu thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc anh ấn nút nào.
Chỉ biết là sau khi Tần Đồ ấn loạn không kết cấu, thông tấn khí ngừng kêu bíp, khôi phục trình tự bị đình chỉ vừa rồi.
【Bật nhận dạng khuôn mặt, bắt đầu nhận dạng tròng mắt】
Sở Nghiêu lạnh lùng nói: "Đừng thử."
Có phải có bệnh không?
Ai lại không có việc gì lấy mặt của mình thử thông tấn khí của người khác?
Thế nhưng, Tần Đồ mở ra hình thức tạm thời điếc, tự mình nhắm ngay thông tấn khí.
【Nhận dạng khuôn mặt thông qua, xác định ngài là Sở Nghiêu】
Sở Nghiêu: "???"
Ngươi con mẹ nó lặp lại lần nữa?
Tần Đồ nhướng mày liếc Sở Nghiêu một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt sang thông tấn khí.
【Xác nhận thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức】
Tần Đồ nhấn màn hình.
【Ngài đã xác nhận】
【Nếu không có mệnh lệnh khác, máy sẽ tự động tắt trong vòng mười giây, chúc thiếu tá Sở Nghiêu chấp hành nhiệm vụ vui vẻ!】
Tần Đồ không để cho nó tự động tắt thành công, ngón tay thon dài của anh ở trên màn hình nhanh chóng chuyển đổi cái gì đó.
Sau đó.
【Kiểm tra có mệnh lệnh cao cấp chỉ thị trên máy 】
【Người tuyên bố: Bạch Chuẩn 】
【Sĩ quan chấp hành danh hiệu: Bạch Chuẩn 】
【 Mệnh lệnh cưỡng chế thay thế 】
【 Xác nhận thay thế Sở Nghiêu chấp hành nhiệm vụ hay không? 】
Tần Đồ nhấn vào màn hình.
【 Ngài đã xác nhận 】
【 Chúc sĩ quan chấp hành Bạch Chuẩn thực hiện nhiệm vụ vui vẻ! 】
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu quên chương trước có thể lật lại một chương... (Che mặt)
Gần đây không bận lắm, cập nhật hẳn là không có vấn đề. ^v^ Xin cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tui trong thời gian 2020-07-1603:11:17~2020-08-1123:58:19 ~Cảm ơn
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném mìn: Ngươi chồng Sở ca 2 cái;
Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới nước dinh dưỡng: Đùa giỡn trên cầu Nại Hà. 2 chai; Demoのtest1 chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!