Đôi mắt sáng rực như thép nung của hắn làm tan chảy tâm hồn thiếu nữ. Dưới lớp áo váy trắng, trái tim đơn thuần đập lên thình thịch.
Bởi dáng vẻ liễu yếu đào tơ của nàng, không biết bao nhiêu đệ tử của Thanh Hư môn ước được làm đại thụ chống đỡ gió mưa, để nàng nương tựa. Ngay cả vị sư huynh vừa trở thành bánh thịt trên mặt đất cũng không ngoại lệ.
Thanh Yến đã quá quen với việc nam nhân xúm tụm bên cạnh, mặc nàng dựa dẫm. Nếu có thất bại, họ thay nàng nhận lỗi, thành công họ tặng công lao cho nàng.
Nàng chưa từng quan tâm, coi trọng tình cảm của họ, coi chúng như là chuyện hiển nhiên. Thế mà hôm nay, chỉ trong khoảnh khắc, bóng hình người thiếu niên thon gầy trước mặt đã in sâu vào tim.
A Nhất nở nụ cười thiên chân vô tà với nàng.
Mỹ nhân tuổi xuân thì thẹn thùng cười đáp lễ rồi nhanh cúi đầu, chờ đợi anh hùng xưng danh.
A Nhất chuyển động! Đôi mắt tham lam khóa chặt con mồi trước mặt.
Cứ tưởng đâu máu sẽ cao tận trời thế nhưng khi đi đến trước mặt Thanh Yến, vị tiểu thợ săn này lại khựng người bởi trên tay hắn không tất sắt.
Hắn đã phóng Cửu U Thất Sát Nha vào trong đầu của Tật Phong thú rồi. Lúc nãy, A Nhất làm vậy vị tức giận bởi con súc sinh này dám ngang nhiên đoạt mồi của hắn. Hắn nào có thể ngờ con dao thợ săn thúc thúc cho, lại sắc bén như vậy, dễ dàng xuyên qua xương sọ của yêu thú, tựa mũi tên bắn vào nước.
Thanh Yến nhẹ ngẩn đầu, trộm nhìn thiếu niên đang lúng túng đứng trước mặt mình, cười khẽ.
Lúc trước nàng vẫn luôn coi thường bộ dạng này của các vị đồng môn thầm ái mộ mình, nhưng giờ nàng lại cảm thấy nó thật rất đáng yêu.
Thấy thiếu niên vẫn im lặng, nàng mở lời:
- Tiểu nữ đa tạ đạo huynh đã cứu nguy.
Giọng nói róc rách như suối chảy. Hai tay thẹn thùng vò áo váy trắng.
Mỹ nhân thật vô tình. Khi nỗi sợ hãi cái chết đã qua, Thanh Yến cũng đã nhanh chóng quên luôn bốn cái xác không hồn của đồng môn, đang nằm ở phía kia, chỉ để ý đến việc tìm đạo lữ.
Đôi mắt sáng rực của A Nhất lóe tinh quang. Hắn đã nghĩ được biện pháp.
- Mình vẫn còn cổ cầm!
Nghĩ rồi, A Nhất lôi người bạn lâu năm ở sau lưng ra, U Linh cổ cầm đỏ rực, đầu lớn của đàn có quấn một chuỗi tràng hạt đen kịt.
Thanh Yến ấm áp trong lòng. Thiếu niên anh hùng không dùng lời nói suông, mà sẽ đàn tặng nàng một bản tình khúc để thổ lộ tâm tư.
Nàng nào ngờ hắn cầm cổ cầm thật chặt rồi thẳng tay phang nó vào gương mặt mỹ miều.
Thanh âm du dương của cổ cầm lại lần nữa vang lên. Thanh Yến choáng váng ngã lăn trên đất.
Lòng mỹ nhân còn chưa kịp sầu khổ vì nam nhân vô tình thì hắn đã cưỡi lên người nàng.
Hai tay nắm chặt thân cổ cầm, liên tục đập thẳng xuống cái đầu nhỏ.
- Ư! Ư!
Thanh Yến không còn lên tiếng được nữa, miệng chỉ có thể ú ớ.
Nàng ngất đi bởi đau đớn, rồi tỉnh lại cũng bởi đau đớn. Mỗi lần mở mắt lại loáng nhoáng thấy được nụ cười chân chất kia.
Con gà mổ thóc không mấy suy nghĩ. Mẹ của A Nhất khi làm thịt gà, nào có bận lòng. Tiên nhân giết người, cũng không chút bận tâm.
A Nhất giết tiên nhân cũng vậy!
Mãi cho đến khi những đường nét kiều mỹ trên gương mặt kia hoàn toàn biến dạng, bê bết máu thì A Nhất mới ngừng tay.
Tim mỹ nhân ngừng đập, dây cổ cầm ngừng rung
Cũng chỉ có U Linh cổ cầm mới biết được suy nghĩ trong giây phút cuối cùng của người thiếu nữ tựa liễu.
Có lẽ là, "được chết trên tay chàng, đời này vô hối" chăng?
Nhất định là vậy đi!
Cứ như thế, Thanh Yến buông xuống đoạn tình cảm này để bước qua lần luân hồi mới. Tông môn của nàng lại có thêm một đoạn tình sử bi thương.
Là ai đã định đoạt tình đẹp phải là tình dở dang?
Con người A Nhất rất khô khan. Vẻ lúng lúng lại trở về trên gương mặt của thiếu niên. Tiên Nhân thì A Nhất đã săn rồi thế nhưng bây giờ làm sao để giải quyết mớ thịt này? Con dao mà thợ săn thúc thúc mới cho hắn đã nằm sâu trong hộp sọ của con Tật Phong thú.
A Nhất than vãn:
- Nếu thợ săn thúc thúc biết được chắc chắn sẽ rất giận.
A Nhất đi đến bên con yêu thú khổng lồ, cố dùng cổ cầm để đập bể hộp họ của nó.
Mặc dù đã đập đến khi hai tay rã rời nhưng vô dụng, lớp da của Tật Phong thú vẫn không có lấy một vết trầy nứt. Tuy vậy đôi bàn tay thô kệt vẫn không chịu ngưng lại.
Bế tắc và không lối thoát, A Nhất muốn quay trở lại thôn, dẫn lão thợ săn đến đây để giúp hắn. Nhưng A Nhất không nhớ đường. Khu rừng nguyên sinh vốn phải là nhà của người thợ săn, thế mà lúc này lại khiến hắn sợ hãi.
A Nhất luôn nghĩ việc đi săn rất vui vẻ, thế nhưng bây giờ hắn mới biết nó không dễ dàng như vậy.
- Hèn gì chỉ những thanh niên cường tráng trong thôn mới dám vào rừng đi săn thôi, còn lại đều ở nhà lo việc trồng trọt, chăn nuôi.
Chim chóc thi thoảng cất tiếng hót trêu người. Cành lá trên cao cũng cười đùa.
Tiếng cười cứ lớn dần làm thiếu niên rất đau đầu. Hắn thả cổ cầm xuống đất, ôm gối ngồi trên đất, thút thít rên rỉ:
- A Nhất không muốn đi săn nữa! A Nhất muốn về nhà!
Vì quá chú tâm việc đoạt lại Cửu U Thất Sát nha mà hắn không để ý đến những cỗ khí tức đang tiến về phía mình.
Thị giác và thính giác mới tìm lại đã làm cùn thần hồn của người thiếu niên.