• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Vũ tay cầm ngân thương cười hi hí từ ngoài cửa đi vào. Bộ dạng của lão vô cùng vui vẻ giống như không phải đến đây tham gia trận tử chiến, mà giống như đi dự yến tiệc ở nhà bằng hữu trở về.

Độc Phách chậm rãi mở miệng nói :

- Ta không phải nói qua sao? Trợ thủ của ta khi cần xuất hiện hắn lập tức xuất hiện.

Vác ngân thương trên vai, Nam Cung Vũ hơi khom người nho nhã, hữu lễ chào hỏi bọn bốn người trong Thượng Quan Nhất Hùng :

- Các vị lão huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Tại hạ đến chậm một bước, thất lễ, thất lễ! Mong chư vị bao dung thứ lỗi...

Bốn tên của Quỷ Vương kỳ không còn hơi để cười không còn lời để đáp. Chúng chỉ hy vọng lão bằng hữu tay cầm ngân thương này tốt nhất là đừng đến đây.

Ngẩng đầu nhìn hai ngọn đèn trên xà nhà, rồi Nam Cung Vũ nhe răng cười nhìn Độc Phách :

- Thế nào? Bằng hữu, thủ pháp của ta chuẩn xác chứ? Mỗi lần đều trúng không rơi vào khoảng không viên đá nào?

Độc Phách nói :

- Rất có tiến bộ. Mấy vị bằng hữu này của bọn ta đại khái là càng thích thú thứ bản lĩnh khác của huynh như thế nào.

Nam Cung Vũ quay lại qua khom người với bốn tên đối địch :

- Giang hồ mạt học xin chỉ giáo!

Nuốt một ngụm nước bọt, mặt Thượng Quan Nhất Hùng càng bao phủ sự sợ hãi nói :

- Không cần khách sáo như vậy, ta chỉ muốn hỏi mi. Mi là thần thánh phương nào?

Nam Cung Vũ cười nói :

- Độc Phách chỉ có một hảo bằng hữu, họ Nam Cung tên Vũ. Hi hi... Nam Cung Vũ chính là tại hạ.

Thượng Quan Nhất Hùng sắc mặt tang thương hỏi :

- Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ?

Nam Cung Vũ cố cười nói :

- A! Thượng Quan lão huynh, hãy còn có huynh biết tiểu danh tiểu tánh của ta. Không đơn giản! Quả nhiên không đơn giản!

Thượng Quan Nhất Hùng vuốt vuốt Vĩ Đà chùy của hắn giọng căm hận nói :

- Họ Nam Cung kia, sự tình đã đến nước này, đừng nói lão chỉ là một Thất xảo thương, dù cho hôm nay đến đây là đại la kim tiên, bọn ta cũng liều mạng đến cùng.

Nam Cung Vũ tức khắc biến sắc :

- Mẹ nó! Thật là đồ vô lễ. Hảo ngôn mi không muốn nghe, lời mi nói không giống của con người. Họ Thượng Quan kia, mi không biết điều với ta chẳng lẽ ta lại lễ nghĩa với mi.

Thượng Quan Nhất Hùng hét to :

- Mi ép người thái thậm, bọn ta thà chết không chịu nhục.

Nam Cung Vũ cười khanh khách :

- Có chí khí! Thượng Quan Nhất Hùng, ta muốn xem cách thà chết không chịu nhục của bọn mi như thế nào.

Độc Phách nói :

- Nam Cung, đến giờ rồi phải lên đường thôi. Bọn ta tiễn họ lên đường.

Chợt hét to một tiếng quái dị, Thần Hành Giả Tôn Trường Căn hơi lay động thân mình đã lướt lên phía trước. Hành Giả côn bằng gỗ táo đâm thẳng vào ngực Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ ngân thương quét ngang, cười ha hả nói :

- Hảo bằng hữu, đầu nhỏ nhưng gan không nhỏ!

Hành Giả côn của Tôn Trường Căn không ngờ chạm trúng ngân thương quét ngang đã tức tốc thu hồi. Thân côn vút lên đập xuống đỉnh đầu Nam Cung Vũ.

Ngân thương của Nam Cung Vũ đột ngột búng ra một điểm sao lạnh, tốc độ nhanh hơn côn thế mà bắn vào đối phương.

Quan Tài Đinh Hạ Sâm lướt bộ đến cạnh, chùy đinh hình đồng mâu giương cao, hùng dũng đâm vào yết hầu họ Nam Cung.

Lúc này Tôn Trường Căn xoay côn vun vút xem như muốn kích thẳng vào điểm sao lạnh đang bay đến. Kỳ thực, hắn theo hắn theo vận chuyển của lực đạo, thân hình lắc lư, lắc lư mấy cái, người đã đến ngay cửa, chủ ý đào tẩu của họ Tôn đã quá rõ ràng.

Nam Cung hai tay nắm thương đâm mạnh vào chùy đinh đánh tới của Hạ Sâm. Trong ánh kích nảy lửa, hắn vội lên tiếng cảnh cáo :

- Tiểu tử muốn chạy...

Độc Phách đứng yên bất động, Tế Hồn Câu cử ngang trước ngực. “Vút” một tiếng, bay ra ánh điện lạnh hình trăng liềm lướt đi như ánh sáng chiều phía cực tây lóe lên.

Một dòng máu tanh hôi phụt ra. Thân hình Tôn Trường Căn. Không sai, đã nhảy qua ngoài miếu. Nhưng hắn lại quên đi một vật - đầu của hắn - đầu của hắn đang lăn đi dưới đất.

Nam Cung Vũ ngân thương vun vút như sự chuyển động của độc xà, lão hét to :

- Có đệ rồi. Độc Phách!

Thượng Quan Nhất Hùng mắt như đứng tròng, Vĩ Đà chùy toàn lực quét về Độc Phách. Thân chùy trầm trọng, đen bóng. Hắn dùng toàn lực thi triển “ầm ầm” như tiếng sấm, uy thế kinh người.

Độc Phách vẫn bất động, mục quang nhìn theo di chuyển của thân chùy.

Trong khoảnh khắc Đà chùy gần chạm đến, cước bộ nhẹ nhàng lướt nhẹ, nửa thân trên uốn ngửa ra sau, câu phong đâm lên.

Xoẹt một tiếng, một mảng da thịt lớn bên sườn trái của Thượng Quan Nhất Hùng theo thanh âm rơi ngọt xuống đất.

Thượng Quan Nhất Hùng cảm thấy cả vùng sườn trái lẫn lưng của hắn bị một dùi sắt nóng đâm thọc vào. Sự thống khổ thấu tim gan cơ hồ xé nát phế phủ hắn, hắn thét lên như khóc, thân ngã nhào, miệng kêu lên như điên khùng :

- Người đâu cứu mạng!

Bạch Nhãn Lang Phiên Thiếu Xuân miễn cưỡng nhảy lên. Đôi đoản kiếm sắc bén phân ra đâm vào ngực, bụng Độc Phách. Kiếm chiêu vừa bung ra, hắn đã vội khom lưng nghiêng vai thoái lui ánh kiếm hoang động.

Độc Phách vẫn đứng yên bất động. Chàng nhìn chính xác góc độ lui ra của Phiên Thiếu Xuân. Tế Hồn Câu đã huyền ảo xuất hiện. Đến lúc Bạch Nhãn Lang phát giác ra thì lưỡi đao đã âm trầm chặn ngang trước mặt muốn xoay chuyển hướng nào đều không xong.

Một cảnh tượng ghê gớm xảy ra trong chớp mắt, nửa thân trên Phiên Thiếu Xuân văng một nơi, nửa thân dưới ngã một nẻo. Chỗ bị cắt ngang máu thịt vọt xung quanh, ruột gan còn đang co giật. Thân thể bị cắt hai của hắn vô cùng quái đản kinh dị.

Đôi mắt Thượng Quan Nhất Hùng đỏ ngầu bi hận hét :

- Đồ lang độc, ta liều chết với mi!

Độc Phách một lời không nói, chính diện vung câu chém ra.

Thân hình Thượng Quan Nhất Hùng lay động như lá sen lay động trước gió. Trong sự lay động, Vĩ Đà chùy ầm ầm kích ra giống như sóng đột ngột cuộn lên đột ngột không dứt khiến cả tòa nhà miếu lắc lư.

Tế Hồn Câu chính diện chém ra thình lình mất đi tông tích. Độc Phách vươn vai lên như quái điểu xoay chuyển lướt đi chung quanh miếu đường thân pháp cực nhanh không lời nào tả xiết.

Thượng Quan Nhất Hùng liều mạng truy kích bóng của Độc Phách mà bóng đó lúc lên lúc xuống, chợt đông chợt tây nhanh tợ chim bằng, lại giống như u linh vất vưởng, họ Thượng Quan từng chiêu rơi vào khoảng không, từng bước rớt lại phía sau. Thoáng chốc, mồ hôi tuôn ra như suối, hắn thở hồng hộc như con trâu già.

Thế là Độc Phách bất ngờ uốn người, câu đao từ cõi môn lung chợt hiện ra như một dòng điện lạnh từ trời cao đả ma vương.

Thượng Quan Nhất Hùng thu chùy ngăn trở nhưng đã chậm nửa tấc, câu phong lướt đến ngang yết hầu của hắn. Máu tanh từ cổ hắn bắn vọt ra ào ào. Cả người của hắn bị luồng lực đạo đẩy lui mấy thước văng vào vách tường rồi ngã nhào xuống đất.

Quan Tài Đinh Hạ Sâm chợt thấy Thượng Quan Nhất Hùng chết thảm, sợ đến hồn phi phách tán, tay chân mềm nhũn, bước chân lảo đảo mà ngân thương của Nam Cung Vũ như rồng cuốn lấy hắn nhất thời nhanh như sao xẹt đâm vào ngực của hắn.

Độc Phách ra dấu với Nam Cung Vũ, hai người không chần chờ tức khắc thoái lui ra khỏi miếu.

Gió tuyết đầy trời vẫn bay bay. Thoáng chốc, hình bóng hai người đã biến mất vào trong bóng đêm.

* * * * *

Mấy hôm nay thần sắc Phùng Đức Ân âu sầu tinh thần bải hoải.

Độc Phách và Nam Cung Vũ đương nhiên biết vì sao hắn như vậy? Lập trường mâu thuẫn, áp lực của song phương xung đột, giữa ân nghĩa và đạo nghĩa khiến một hán tử cường tráng bị giằng xé đến tình trạng thảm hại.

Trong rừng trúc, Độc Phách chắp hai tay lững thững. Bộ dạng chàng như an nhiên tự tại, kỳ thực trong lòng đầy tâm sự. Ngay cả Nam Cung Vũ đang ngồi trên tảng đá xanh đối diện cũng mất đi nụ cười vốn có, đôi mày nhíu lại.

Độc Phách dừng lại, thấp giọng nói :

- Bọn ta làm phiền Phùng huynh như vậy phải chăng hơi quá rồi. Không sai là bọn ta cứu lấy mạng hắn, nhưng tình hình trước mắt mà nói giống như ta ép hắn đền ơn. Đệ cảm thấy không được thoải mái.

Nam Cung Vũ vặn vẹo tai của mình nói :

- Lão Phùng gần đây luôn mặt ủ mày ê, dáng điệu như mang tâm sự trùng trùng, tinh thần lúc nào cũng nóng nảy hoảng sợ, đủ thấy hắn đang chịu áp lực quá nặng nề. Độc Phách, cứ tiếp tục thế này, huynh e sẽ sớm lộ chuyện. Bọn ta nhìn ra tâm sự hắn, người khác lẽ nào không nhìn ra?

Gật đầu Độc Phách nói :

- Cũng không trách hắn tâm tình khổ não, mắt thấy huynh đệ đồng hội lần lượt bị chết thảm, từng thi thể lần lượt đưa về, thầm nghĩ đều là hậu quả do mình thông tin tức ra ngoài mà gây nên, lương tâm cắn dứt, xâu xé, ngày tháng tích lũy u uất càng nặng nề...

Nam Cung Vũ mặt ngưng trọng nói :

- Muốn giúp bọn ta cố nhiên là lão Phùng tự nguyện, nhưng lúc hắn tự nguyện đại khái không nghĩ đến tình hình lại thảm khốc như vậy. Trách nhiệm đè nặng lên lương tâm hắn. Đứng ở vị trí hắn mà nói chỉ còn cách nghiến răng, nắm chặt tay mà chịu đựng thì không còn cách khác. Nếu bọn ta hiểu việc, lẽ ra phải suy nghĩ thay cho hắn. Độc Phách, cho dù bọn ta cứu được mạng lão Phùng, báo đáp của người ta như vậy quá đủ rồi.

Độc Phách nói :

- Ý huynh là...

Nam Cung Vũ nói :

- Đến đây là chấm dứt đừng ép lão Phùng nữa.

Độc Phách dứt khoát nói :

- Được rồi!

Thở phào một tiếng, Nam Cung Vũ có chút nhẹ nhõm nói :

- À! Có quyết định này huynh cảm thấy đầu óc có chút nhẹ nhàng, Độc Phách, đệ không biết đâu, mỗi lần nhìn thấy lão Phùng mặt sầu mày khổ, hồn phách thẩn thơ, huynh cũng buồn bã theo. Khổ từ đâu mà đến ư? Vì việc của mình khiến người ta sống trên dầu sôi lửa bỏng.

Độc Phách cười cười nói :

- Thế thì nơi này chúng ta cần lưu lại không?

Nam Cung Vũ đáp :

- Muốn cắt đứt phải dứt khoát đến cùng, bọn ta ở đây vạn nhất phong phanh chuyện lộ ra không phải liên lụy đến lão Phùng sao? Theo ý huynh, nói rõ với hắn sự tình càng sớm càng tốt.

Ngắt một lá trúc phủ tuyết, Độc Phách đưa lên môi nhấp những giọt băng lạnh, bình thản nói :

- Cứ làm như vậy Nam Cung.

Từ tảng đá xanh lớn đứng dậy, Nam Cung Vũ đưa mắt nhìn quanh mấy phần cảm khái nói :

- Nơi này coi như ẩn trí bao nhiêu ngày, nói bỏ đi huynh có chút quyến luyến.

Độc Phách mặc nhiên, tâm tình của chàng chẳng khác gì Nam Cung Vũ.

Bên cạnh bếp lò ấm áp, sau khi Nam Cung Vũ tỉ mỉ phân tích, Phùng Đức Ân sắc mặt sững sờ, bật dậy, âm thanh khàn dục, có vẻ giận dỗi :

- Nhị vị đại huynh hiểu lầm cả rồi, ta không có ý niệm sợ hãi cũng quyết không sợ bản thân gặp chuyện liên lụy, ta biết mình đang làm gì. Ta càng minh bạch vì sao phải làm như vậy. Một mạng này ngày nay của Phùng Đức Ân vốn là do nhị vị đại huynh mang cho. Có thể cùng Xuân Hoa xúm họp đến hôm nay cũng là do nhị vị đại huynh thành toàn. Nếu ta không biết báo đáp, nói rồi nuốt lời còn kể là người sao? Nhị vị đại huynh cứ tiếp tục việc của mình, đừng ra đi, nếu không Phùng Đức Ân này cả đời khó yên.

Nam Cung Vũ ngồi trên giường, khoác tay sắc mặt vui vẻ nói :

- Tâm lý của Phùng huynh, bọn ta đều hiểu, hơn nữa vô cùng cảm kích. Lão Phùng, bọn ta không phải nói huynh lo sợ mà thoái lui, càng không nói huynh nói lời rồi nuốt lời mà trái lại, những điều phải làm huynh đã làm rồi, thậm chí đã làm những gì cần làm. Nói thực, người thi ân lẽ ra không cần hồi báo, ngược lại huynh đệ ta trong tình thế này đã nhận quá nhiều sự hồi báo của huynh. Đối với bọn ta mà nói trong lòng xấu hổ, đối với huynh mà nói không còn gì phải day dứt, bất an. Hiện giờ ai cũng không nên thiếu nợ ai. Giả sử ngày nay cứ để huynh gánh lo sợ, chịu nhọc nhằn. Bọn ta không tránh khỏi vượt qua bổn phận...

Phùng Đức Ân thống khổ nói :

- Không! Ta không đồng ý...

Độc Phách chậm rãi tiếp lời :

- Phùng huynh. Nam Cung nói đều là lời từ phế phủ. Chỗ khó xử của huynh, bọn ta đều hiểu. Từ sau việc của bọn Thượng Quan Nhất Hùng, mắt thấy huynh ngày càng u trầm, tinh thần sảng sốt, thực khiến huynh đệ ta bất an. Nỗi đau ẩn giấu trong lòng huynh, sự giằng xé lương tâm của bọn ta hoàn toàn thông hiểu. Vì có thể thông hiểu nên bọn ta hoàn toàn cảm thông cho huynh. Phùng huynh, bọn ta vĩnh viễn ghi nhớ tất cả những việc huynh vì bọn ta mà ra sức.

Phùng Đức Ân lẩm bẩm :

- Nhị vị không hiểu ta, không hiểu ta...

Độc Phách nói :

- Phùng huynh, huynh có lập trường của huynh, có cuộc sống và tương lai của huynh, những điều này không nên vì bọn ta mà chịu ảnh hướng. Trước khi bị phá hủy bọn ta có trách nhiệm giải thoát huynh. Trong này không có hiểu lầm, không có ẩn tình, càng không có giận hờn chỉ có sự chân thành của hai hảo bằng hữu đối với huynh. Nam Cung huynh nói đúng, huynh không thể tiếp tục thiếu nợ ai.

Hai bàn tay vò mạnh lên mặt, Phùng Đức Ân dung mạo tang thương nói :

- Độc huynh, xem ra nhị vị đã quyết rồi.

Độc Phách nói :

- Không sai. Đến lúc chia tay phải chia tay thôi.

Phùng Đức Ân thất thần hỏi :

- Tại sao ngay cả ở lại đây cũng không được? Độc huynh, nơi này tiện lợi hơn bất cứ chỗ nào.

Độc Phách nói :

- Ta và Nam Cung huynh đều rất thích ở đây. Vấn đề là sợ ở lâu liên lụy đến huynh. Đã muốn giải thoát cho huynh không thể lưu lại một cái đuôi. Nếu không coi như phí cả tâm

Thở dài Phùng Đức Ân nói :

- Nhị vị đại huynh, ta rất quyến luyến...

Nam Cung Vũ cười ngắt lời :

- Ngày sau tất sẽ có cơ hội tái ngộ, quyến luyến làm gì. Phùng huynh, huynh đã tận nghĩa tận nhân rồi.

Phùng Đức Ân buồn bã hỏi :

- Thế thì nhị vị khi nào ra đi? Đi về đâu?

Nam Cung Vũ nói :

- Định sáng sớm mai đi. Tất nhiên sẽ đi về vùng phụ cận bên tả. Huynh biết là không đánh tan bọn Quỷ Vương kỳ, bọn ta không thu tay.

Độc Phách tiếp lời :

- Nhưng mà ta chỉ dựa vào sự mò mẫm của mình, e răng không thuận lợi như những lần trước.

Hơi suy nghĩ, Phùng Đức Ân bắt đầu nói :

- Như vậy đêm nay vốn do ta trực nhật chờ ta tìm người đổi ca rồi nhanh chóng trở về tiễn hành nhị vị đại huynh. Để ta bảo Xuân Hoa chuẩn bị.

Độc Phách lắc đầu nói :

- Hà tất phải phiền hà như vậy, Phùng huynh.

Phùng Đức Ân thương cảm nói :

- Độc huynh, sớm mai chia biệt không biết lúc nào mới có cơ duyên cùng nhị vị đồng ẩm. Chỉ một chút tâm ý này, nhị vị đều không nhượng cho ta sao?

Nam Cung Vũ vội nói :

- Lão Phùng đã nói vậy. Độc Phách, bọn ta cung kính bất như tùng mệnh.

Độc Phách miễn cưỡng nói :

- Đơn giản được rồi Phùng huynh.

Phùng Đức Ân lúc này mới mỉm cười, hắn vừa đi ra ngoài vừa lên tiếng đáp :

- Chỉ mấy món rau xuống, ta dặn dò Xuân Hoa làm thêm vài món nóng.

Nhìn theo bóng lưng vội vã đi ra của họ Phùng, Độc Phách không nén được thở dài nói :

- Nam Cung huynh, Phùng huynh là người trọng tình trọng nghĩa. Huynh không thấy bộ dạng vừa rồi của hắn thực khiến đệ cảm động.

Nam Cung Vũ nghiêm sắc nói :

- Cho nên bọn ta không thể tiếp tục liên lụy hắn. Nếu đổi thành kẻ không có tấm lòng, ta đương nhiên biết cách tiếp tục lợi dụng.

Độc Phách cũng mỉm cười, buồn bã nói :

- Phương diện này đệ biết huynh là kẻ chuyên nghiệp.

Lẩm bẩm mắng mấy câu, Nam Cung Vũ liếc nhìn Độc Phách một cái rồi lấy quyển sách cờ từ trong tay áo lật ra xem, không thèm nhìn Độc Phách.

* * * * *

Trời vừa tối, bầu trời lại nổi lên tuyết nhẹ. Gió không lớn nhưng từng luồng âm lạnh kéo đến.

Ai chỉ cần đi một vòng bên ngoài chắc chắn sẽ đông cứng tay chân.

Xuân Hoa bận trong bận ngoài, chạy tới chạy lui. Thức ăn đã bày đầy mâm, rượu nóng mấy bình. Hoa điêu tửu mấy hũ, muốn uống loại gì tùy ý. Đây đúng là một tiệc tiễn hành.

Phùng Đức Ân quả nhiên đúng y hẹn sớm trở về giúp Xuân Hoa một tay.

- Lúc này rượu thịt đã bày đầy đủ, hỏa lò cũng đã đốt lên. Khắp phòng ấm áp, khách chủ chia nhau cùng ngồi.

Phùng Đức Ân và Xuân Hoa thân phận chủ nhân nên đứng dậy trước, song song bưng chung rượu kính tửu Độc Phách và Nam Cung Vũ.

Tiếp theo, huynh đệ Độc Phách hồi kính chủ nhân xong. Lễ nghĩa vừa dứt, Phùng Đức Ân không nén được thở dài nói :

- Ngày mai ly biệt không biết khi nào tương ngộ, sự thế như giấc mộng.

Nam Cung Vũ gắp một miếng thịt cho vào miệng vừa nhai vừa cười nói :

- Bỏ quách việc đa sầu đa cảm đi. Cổ nhân nói thiên hạ không có tiệc rượu nào không tan, lại nói núi cao sông dài, tương hội tất có ngày. Tan đầu này hợp đầu kia. Đời người tóm lại chỉ có bấy nhiêu.

Phùng Đức Ân uống một hớp rượu cười khổ nói :

- Nam Cung huynh thật sảng khoái, nhìn đã thông hiểu sự đời.

Nam Cung Vũ vuốt mép nói :

- Lang bạt giang hồ, kiếm cơm ăn trong đao kiếm tình cảm không phải không phong phú. Nếu không khi ngộ sự không phân biệt rõ hắc bạch trắng đen, do dự vướng víu làm sao hoàn thành được hai chữ trung hiếu.

Độc Phách uống cạn một chung, trầm ngâm nói :

- Kỳ thực, bọn ta và Phùng huynh mau chóng gặp nhau là điều không cần nói. Chỉ là trong trường hợp nào, gặp nhau có thể nhận nhau không, có được thân thiết nữa không...

Trong đáy mắt lướt qua một màn âm u, Phùng Đức Ân trầm trầm nói :

- Tốt nhất không nên gặp nhau trong tình hình đó, nếu gặp nhau thì khó khăn biết bao.

Nam Cung Vũ phản đối :

- Lão Phùng, huynh sai rồi. Người sống trên đời giống như diễn kịch trên sân khấu, vai nào đóng vai đó, diễn vai nào phải đạt vai đó. Mặc cho huynh ca hát gian khổ ngàn lần không thể lộ ra, nếu không hậu quả nghiêm trọng, phiền phức rất nhiều.

Xuân Hoa ngồi một góc bàn không nén buồn bã nói :

- Nam Cung gia nói đúng lắm. Đức Ân bất luận ở trường hợp nào huynh đều phải trấn định đối phó, nhất thiết không được lộ sơ hở. Bọn người đó thấy mắt giựt dáng ghi tâm sự trùng trùng nếu huynh để chúng nghi kỵ thì đến nơi đâu để cầu toàn thân chứ?

Phùng Đức Ân cố ý bình thản nói :

- Cẩn trọng đương nhiên cẩn trọng, nhưng bọn chúng muốn nắm được bím tóc ta không dễ vậy đâu. Tiếp xúc với bọn này tám, chín năm bọn chúng không ai là không có bí mật. Nói bọn chúng muốn điều tra đến cùng chuyện của đồng bọn trước nay chưa từng có.

Độc Phách cười nói :

- Tóm lại nhất thiết cẩn thận mới được. Huynh không thể để Xuân Hoa cô nương ngày đêm âu lo về huynh.

Phùng Đức Ân vội nói :

- Ta hiểu rồi, Độc huynh, ta hiểu rồi.

Nuốt một miếng thịt vào miệng, Nam Cung Vũ chép chép miệng :

- Chỉ cần lúc nào lão Phùng cũng nhớ đến Xuân Hoa cô nương thì huynh càng đóng tuồng càng giống.

Gương mặt phấn của Xuân Hoa thoáng ửng hồng, cười cười không được, nói cũng không ra vội cầm tay áo che mặt, e thẹn như thiếu nữ khuê các.

Phùng Đức Ân nói :

- Xuân Hoa, cố nhiên là nhớ rồi. Tính mạng cũng là của mình. Người cũng chỉ có một mạng sao không trân quí được. Nam Cung huynh an tâm. Bất luận trường hợp nào, ta bảo đảm giữ được bình tĩnh.

Độc Phách tự mình trâm rượu, chàng nâng ly nói với Phùng Đức Ân :

- Ta lại kính hiền bằng hữu một chung. Đêm nay ta uống cho say.

Trong lúc Phùng Đức Ân và Xuân Hoa uống cạn ly rượu lại phát giác Độc Phách thu hồi ly rượu đang cầm, đồng thời nụ cười ngưng tụ mặt nhăn nhó đáng sợ.

Xuân Hoa vừa thấy tình hình như vậy, kinh ngạc hỏi :

- Sao vậy, Độc gia? Không phải huynh muốn uống cạn, sao lại ngừng lại?

Phùng Đức Ân có kinh nghiệm hơn, hắn nắm chặt tay Xuân Hoa rồi thấp giọng hỏi :

- Độc huynh, phải chăng huynh nghe được tiếng động khác thường?

Gật đầu, Độc Phách không lên tiếng. Chàng nghiêng đầu lắng nghe, chú định tâm thần như kẻ tham thiền.

Khoảnh khắc sau, Nam Cung Vũ cũng biến sắc giọng lão khô cứng nói :

- Không sai! Độc Phách, có người ở bên ngoài. Hơn nữa, nhân số không ít đâu.

Phùng Đức Ân nghe ngóng lập tức rùng mình biến sắc :

- Nam Cung huynh, huynh nói là bọn dạ hành đã đến rồi?

Độc Phách trả lời thay cho Nam Cung Vũ :

- Phùng huynh, nói rõ hơn bọn ta đã bị bao vây. Từ tiếng bước chân và vai áo phất trong gió mà phán đoán, bọn họ từ tứ phía bao vây. Hơn nữa, thấy thủ đoạn của bọn này cao cường, khi ta vừa phát giác thì họ đã đến gần.

Xuân Hoa không ngừng run rẩy, sắc mặt hồng phấn đã biến thành trắng xanh. Nàng co rút nép người vào Phùng Đức Ân, răng đánh cồm cộp hỏi :

- Đức Ân... làm sao đây? Bọn ta phải làm sao?

Phùng Đức Ân kiên cường trấn định nói :

- Đừng sợ, Xuân Hoa. Tất cả có huynh.

Độc Phách chợt xòe tay, nâng ly uống cạn chung rượu, tay áo chùi miệng, chàng thản nhiên hỏi :

- Phùng huynh, nhớ lại xem lúc trở về đường hội Quỷ Vương kỳ có lộ ra sơ hở gì không?

Phùng Đức Ân chắc chắn nói :

- Không có. Tuyệt đối không có. Trừ phi ta tìm Kỳ Dũng thay phiên trực, đồng bọn trong đường hội ta chỉ chào hỏi qua loa ngay lời nói cũng không được mấy câu.

Độc Phách lại hỏi :

- Cũng không phát giác tình hình lạ thường?

Lắc đầu, Phùng Đức Ân gắng gượng nói :

- Hoàn toàn giống bình nhật, một chút cũng không có gì lạ.

Độc Phách chau mày nói :

- Kỳ quái! Khe hở lộ từ đâu?

Nam Cung Vũ thôi thúc nói :

- Bọn họ đã lần lần đến gần, Độc Phách, mặc cho khe hở từ đâu. Tóm lại là có khe hở nếu không bọn họ làm sao tìm được đến đây? Đừng nói chuyện phiếm này nữa. Bọn ta phải chuẩn bị khai chiến.

Độc Phách đưa mắt nhìn Phùng Đức Ân nói :

- Huynh đánh hay không đánh?

Nghiến răng, Phùng Đức Ân kiên quyết nói :

- Đánh! Không đánh chúng cũng không tha ta.

Độc Phách nói :

- Xuân Hoa cô nương hãy nấp ở bên trong, bất luận nghe tiếng động gì cũng không được xuất hiện. Mục tiêu của đối phương là huynh đệ của bọn ta, nhất thời họ không màng đến cô nương. Nếu kết quả bọn ta thắng thì không cần phải nói, vạn nhất thua cô nương nhất định kiếm cớ thoát thân. Tốt nhất là dự liệu một địa điểm sau này gặp mặt.

Xuân Hoa một mặt co rút, một mặt nấc nghẹn nói :

- Tiện nữ... tiện nữ biết... thậm chí nơi ẩn náu lúc khẩn cấp, tiện nữ đã sớm ước định với Phùng Đức Ân.

Chậm rãi đứng dậy, Độc Phách nói :

- Tốt lắm! Ta có thể bảo đảm với nàng, bọn ta tận hết sức mình bảo toàn Phùng Đức Ân.

Xuân Hoa vừa khóc vừa quay người trở vào. Phùng Đức Ân muốn nói lại thôi, chỉ thở dài một tiếng.

Nam Cung Vũ tuốt ngân thương khỏi bao, thuận tay tắt ngọn đèn.

Trong phòng tối đen không không thanh không tiếng, tiếng khóc cũng nén lại.

Không biết là hù dọa ai mà từng tia hàn quang trên ngân thương lạnh nhức mắt.

Tiếng động bên ngoài hỗn tạp vang lên, càng lúc càng đến gần, càng lúc càng nghe rõ.

Gió tuyết đã ngừng.

Giờ khắc đến rồi.

Việc thế gian đều là như vậy.

Giờ khắc đến rồi. Bất kể muốn hay không muốn đều phải đối diện với nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK