Một buổi sáng mấy tháng sau.
Dù chưa ăn gì nhưng tôi lại cảm thấy buồn nôn, ngồi cạnh bồn cầu nôn khan.
Đàm Ngộ nghe thấy tiếng liền chạy tới cửa nhà vệ sinh, “Nhĩ Nhĩ, em sao vậy?” Một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Không sao đâu, em thấy buồn nôn thôi.”
Bàn tay anh khựng lại.
“Anh sắp làm bố ư?” Giọng nói của anh tràn ngập sự phấn khích khó kìm nén.
Hả? Không thể nào, nhanh như vậy?
“Đừng đừng đừng, anh đừng làm em sợ.”
“Em vẫn còn là bé con.”
Anh khẽ cười, vỗ sau lưng tôi, “Ừ, bé con đừng sợ.”
“Anh sẽ xin nghỉ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
“Ngoan, đừng sợ nhé.”
Đến trước cửa phòng khám, tôi rất hồi hộp.
Đương nhiên là khi nhận được kết quả, tôi đã hoàn toàn đăng xuất khỏi trái đất luôn.
Đàm Ngộ thấy tôi xuất thần thì duỗi tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Anh nhìn vào mắt tôi, giữ chặt tay của tôi, nắn bóp.
“Trong bụng là bé con của chúng ta.”
“Em, mãi mãi là bé con của anh.”
***