Khương Mặc Hiên bỗng từ bên ngoài vén lều vào, thấy hắn ngồi dậy cũng không nói lời nào. Mày kiếm dày đặc hàn khí âm u. Trình Sở Y không biết lại đắc tội gì y, nhớ tới Khương Hạo Giai nên hỏi: “Thái tử, vương gia hiện giờ sao rồi?”
“Ngươi hỏi hoàng thúc của ta làm gì?” Khương Mặc Hiên đay nghiến nhìn hắn.
Hắn biện minh: “Vương gia vì bảo vệ ta nên mới trúng tên độc. Ta không được quyền hỏi tới sao?”
Khương Mặc Hiên nhếch môi: “Hay cho câu bảo vệ ngươi? Ta chẳng phải bảo ngươi ở yên trong quân doanh sao?”
“Vương gia chỉ tốt bụng rủ ta đi dạo thôi, không ngờ lại có người đến ám sát bọn ta. Không đúng!” Trình Sở Y nhớ lại cử chỉ của đám tộc dân đó trước lúc xông đến. “Hình như là ám sát ta. Nhưng ta lại không quen biết bọn họ.”
“Đó là tàn dư của bộ tộc Thiềm Cử. Bọn chúng vô cùng thông thuộc địa hình, chỉ mới bắt được vài người, số còn lại đã chạy mất hút vào rừng núi.”
Trình Sở Y liền hiểu ra. Khương Mặc Hiên diệt tộc bọn họ, bọn họ muốn báo thù y nhưng không có cơ hội, dù sao mỗi lần Khương Mặc Hiên ra ngoài đều có rất nhiều người theo hộ tống, vì vậy liền tìm thái tử phi như hắn tính nợ.
“Nếu ngươi chịu nghe lời ta ở yên thì đã không tự rước lấy họa. Ngươi rốt cuộc có để thái tử như ta vào trong mắt? Lời ta nói thì ngươi không nghe, nhưng lời hoàng thúc nói thì ngươi lại nghe?”
“Thái tử, ta chỉ là ham vui một chút, không nghĩ sẽ mang đến phiền phức cho ngươi.”
Trình Sở Y đã nhún nhường nhưng Khương Mặc Hiên vẫn không chịu bỏ qua, mắng lớn: “Ngươi không nghĩ, ngươi cái gì cũng không nghĩ. Ngươi thật sự không coi ta ra gì.”
Khương Mặc Hiên vung tay lên trong cơn nóng giận muốn tát vào mặt hắn, nhưng đến phút cuối nén nhịn thu tay bỏ ra ngoài lều. Trình Sở Y đờ người ra không hiểu. Hắn đã làm gì đến mức Khương Mặc Hiên giận dữ như thế? Trước giờ y chưa từng muốn dùng bạo lực với hắn, cho dù là lần trước y biết rõ hắn nói dối thì cũng chỉ mắng rồi đi.
Trình Sở Y vén lều đi tìm Khương Mặc Hiên hỏi cho rõ. Khương Mặc Hiên thì không thấy đâu, nhưng khi ngang qua đám binh sĩ đang đứng tuần, hắn nghe được bọn họ xì xầm gì đó về mình. Trình Sở Y đứng nép sau một căn lều nghe thử.
Một binh sĩ nói: “Ngươi không biết đâu, đêm đó thái tử phi mất tích. Thái tử nổi điên đi tìm khắp nơi, lúc tìm thấy thì thái tử phi đang dựa vào vai vương gia ngủ. Vương gia và thái tử phi ở suốt một đêm trong hang, thế mà không đốt lửa, cứ tối om tối mịt như thế không biết làm chuyện gì?”
Binh sĩ khác nói: “Ta nghe nói quan hệ giữa vương gia và thái tử phi không tệ.”
Binh sĩ còn lại nói: “Chứ còn gì nữa? Lão Đổng quân y nói lúc trị thương cho vương gia, vết thương đã được đắp qua thảo dược rồi. Khi đó chỉ có vương gia và thái tử phi ở chung, thái tử phi không đắp thì ai đắp?”
Binh sĩ ban đầu nói: “Thế nên thái tử đang giận lắm. Đừng ai ngu dại gì mà đến gần chọc giận người nữa, nếu không mất đầu như chơi.”
Trình Sở Y chết lặng. Hắn không nghĩ một sự việc đơn giản như vậy qua lời thêu dệt của người ngoài lại trầm trọng đến thế? Thì ra đây mới là lý do khiến Khương Mặc Hiên giận đến mức muốn đánh hắn. Nhưng hắn và vương gia có làm gì đâu? Bọn họ dùng lễ đối đãi, vì sao lại bị nói thành cái dạng tư thông bất chính?
Trình Sở Y siết tay quay lại lều. Đang lúc thị phi thế này mà hắn đi lung tung chỉ khiến cho người khác thêm chỉ chỏ bàn tán.
Chúc Bình đang đứng trước cổng lều chờ hắn, vừa thấy hắn về thì vội dâng lên một tấm áo choàng bằng lông hồ ly đỏ: “Thái tử nói nơi đây không thành lũy che chắn, về đêm gió rét hơn bình thường, thái tử phi nếu có ra ngoài thì nhớ mặc vào giữ ấm.”
Trình Sở Y đón nhận áo choàng, sờ lên tấm da đã được cắt may tỉ mỉ, chẳng những không vương lại mùi hồ ly mà còn mềm mại dễ vuốt, khiến cho người ta sờ rồi khó rời tay. Loại lông hồ ly này đỏ rực như lửa, óng ánh dị thường, là cực phẩm trong hàng cực phẩm. Khi nãy Khương Mặc Hiên nổi giận đùng đùng bỏ đi, hiển nhiên không phải vừa căn dặn xuống.
“Cái này làm từ lúc nào?”
“Lúc mới đến Thục Trung thái tử đã dặn người làm riêng cho thái tử phi. Đến hôm nay mới may xong nên thần đem qua luôn.”
“Đa tạ, ngươi lui đi.”
Chúc Bình gật đầu đi khỏi.
Trình Sở Y rõ ràng biết Khương Mặc Hiên đang quan tâm cho hắn, có điều hắn không vui nổi. Hắn cầm áo đi vào trong lều, ngũ vị tạp trần đan xen.
Khương Mặc Hiên nói yêu hắn nhưng lại không hề tin hắn. Y có lẽ cũng giống như đám binh sĩ ngoài kia, nghĩ hắn là loại người dễ dãi, đã làm chuyện gì đó mờ ám với Khương Hạo Giai. Đối với hắn mà nói, sự thiếu tin tưởng này còn đáng sợ hơn cả giết hắn.
Khương Mặc Hiên một đêm không về, ở suốt ngoài thao trường cưỡi ngựa bắn cung. Trình Sở Y nằm trong lều nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên nóc, trong lòng chùng xuống như có tảng đá đè nặng.
Hắn tự biết…
Hắn đã yêu thích Khương Mặc Hiên mất rồi. Vì thích y, hắn vô cùng đau khổ khi y lại nghi ngờ mình. Y không hỏi trực tiếp hắn có phải vì sợ rằng sẽ hỏi ra đáp án mà bản thân không muốn nghe? Nếu thế, đây không hẳn là nghi ngờ mà thôi. Khương Mặc Hiên thật sự tin hắn đã làm điều đó.
“Một đời ở bên nhau sao?” Trình Sở Y tự cười chua chát. Trước mắt còn chưa qua nổi thì sao qua được cả một đời dài đằng đẵng như thế? Trước mắt còn chưa tin tưởng nhau thì nói yêu nhau sâu đậm lại có ý nghĩa gì? Đều chỉ là trót lưỡi đầu môi thế thôi, trải qua thời gian sẽ tan thành bọt sóng cả.
Cứ thế suốt hai ngày liền, Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên không nói với nhau câu nào. Cho đến ngày thứ ba, Trình Sở Y tâm ý đã quyết, hướng Khương Mặc Hiên đang im lặng lau kiếm ở bàn trà nói: “Thái tử, chúng ta hòa ly đi.”
Khương Mặc Hiên đánh rơi thanh kiếm xuống bàn, bàng hoàng hỏi ngược lại: “Ngươi vừa nói gì?”
Trình Sở Y rắn rỏi lặp lại: “Xin thái tử chấp nhận hòa ly.”
Khương Mặc Hiên đứng lên, đưa tay ra bóp lấy cổ hắn: “Ngươi cảm thấy chơi đùa với ta rất vui sao?”
Trình Sở Y đương nhiên biết Khương Linh Đế sẽ không để cho hắn rời khỏi con trai ông ta. Thế nhưng, không rời khỏi thì không rời khỏi. Cùng lắm là giống như Khương Mặc Hiên biệt giam hắn ở Tình Tuyết Viện cả đời thôi. Hắn không muốn tiếp tục mối duyên phu thê này với Khương Mặc Hiên nữa. Từ ngày đầu bước chân vào Trữ cung đến nay, hắn tuy không bị đánh đập hay hành hạ gì, nhưng lúc nào cũng sống trong cảnh cá chậu chim lồng, mặc người điều khiển. Mà nay, nghĩa phụ không còn, Khương Mặc Hiên đã có ý khinh rẻ, hắn còn phải cố gắng chống chọi vì lý do gì nữa?
Trình Sở Y vịn vào tay Khương Mặc Hiên khó nhọc nói: “Thái tử, ta và ngươi…thật sự…có thể bên nhau cả đời sao?”
Bàn tay Khương Mặc Hiên siết chặt đến nỗi dưỡng khí của hắn bắt đầu ngừng trệ. Mặt hắn đỏ gay lên, nhưng ánh mắt vẫn cương quyết không chịu lui. Khương Mặc Hiên cuối cùng đành nhẫn nhịn buông tay ra trước.
Trình Sở Y sờ vào cổ cố bình ổn lại nhịp thở, đợi khi hắn có thể thở bình thường mới hướng Khương Mặc Hiên giải thích: “Đêm đó…”
“Đủ rồi!” Khương Mặc Hiên quát lên không muốn nghe và xoay lưng về phía hắn.
“Ngươi thực sự nghĩ vậy.” Trình Sở Y thất vọng nói.
“Ta không nghĩ gì cả.”
Trình Sở Y cũng biết nổi giận. Hắn đứng ra trước mặt Khương Mặc Hiên, tự thoát sạch y phục trên người. Khương Mặc Hiên kinh sững nhìn hắn: “Ngươi làm gì?”
“Nhìn đi! Trên cơ thể ta không có dấu vết gì cả. Ta chưa từng phản bội ngươi.”
Khương Mặc Hiên nuốt nước bọt, cơ mặt giật giật. Y bước tới nhặt y phục dưới sàn khoác vào người hắn: “Ta không bảo ngươi chứng minh.”
Khương Mặc Hiên bỏ ra ngoài. Trình Sở Y kéo y phục vào sát người, đến bên bàn trà siết một tay lại đấm xuống. Hắn không hiểu nổi y nữa rồi. Có lẽ vĩnh viễn về sau cũng không hiểu nổi nữa rồi.
Một sáng nọ, binh sĩ tìm ra một cửa động bí ẩn, tin rằng là lối vào kho báu Đại Ung trong truyền thuyết. Khương Mặc Hiên, Khương Hạo Giai cùng La Điền Nghị và Chúc Bình đều đi thăm dò thử. Trình Sở Y bị bỏ lại một mình trong lều. Trong bữa ăn trưa, hắn chỉ gắp qua vài đũa cho có lệ thì bỗng nghe thấy tiếng tù và chấn động vang lên. Hắn định bước ra ngoài xem thử chuyện gì nhưng hai mắt tối sầm, đột nhiên ngã xuống hôn mê.
Quân doanh bị tấn công, đuốc lửa giao tranh cháy sáng một vùng trời.
Khi Khương Mặc Hiên và Khương Hạo Giai về đến, binh sĩ báo lại hung tin. Người Thiềm Cử dùng đuốc tẩm dầu tập kích bất ngờ, Trình Sở Y bị giết trong lúc chém giết hỗn loạn, khuôn mặt còn bị đuốc làm bỏng đến khó nhận ra.
Khương Mặc Hiên tức tốc lao vào căn lều để xác Trình Sở Y. Trên chiếc giường phủ thảm trắng, một cỗ thi thể đang nằm im bất động với cây loan đao cắm qua tim. Khuôn mặt ghê rợn bị lửa thiêu đốt, lồi lõm không đồng đều, máu thịt pha tạp. Khương Mặc Hiên nhận ra y phục và vóc dáng giống hệt Trình Sở Y, nhưng y không tin rằng Trình Sở Y lại dễ dàng rời khỏi mình như thế. Một lưỡi đao kết thúc một sinh mạng! Sao có thể như thế được? Y đã từng hứa sẽ che chở cho hắn, sao có thể để hắn chết trước y?
Khương Mặc Hiên hét lên: “Không thể nào.”
La Điền Nghị và Chúc Bình cùng lúc an ủi Khương Mặc Hiên: “Thái tử, xin bớt thương tâm.”
“Không thể nào đâu.” Khương Mặc Hiên vẫn khăng khăng nói.
Khương Hạo Giai lên tiếng: “Thái tử, chuyện này mọi người đều không mong muốn.”
Khương Mặc Hiên bỗng nhớ lại gì đó, vạch tóc tai rũ rượi ra khỏi vùng cổ của thi thể. Y từng bóp cổ Trình Sở Y, tuy không nặng tay hết mức nhưng trong vài ngày vẫn phải để lại dấu vết. Thế nhưng, trên thi thể này lại không có gì cả.
“Xoay người hết đi.”
Khương Mặc Hiên bỗng đưa ra một yêu cầu lạ thường. La Điền Nghị và Chúc Bình tuy không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo. Khương Hạo Giai cũng xoay người, trong lòng thầm biết rõ Khương Mặc Hiên muốn xác nhận điều gì.
Khương Mặc Hiên lật ngửa xác chết, vạch áo ra xem phía sau bả vai phải. Nụ tịnh đế liên một trắng một đỏ hiện ra rành rành, màu sắc lẫn hình dạng đều giống như đúc với hình xăm của Trình Sở Y. Tuy nhiên, chỉ Khương Mặc Hiên biết, thi thể này không phải là Trình Sở Y. Bởi vì vào đêm bọn họ nảy sinh quan hệ, nụ tịnh đế liên đã nở thành đóa hoa rồi.
Chỉ có người trong hoàng tộc Đại Khương mới biết về tịnh đế liên. Hơn nữa muốn xăm một hình vẽ y hệt vậy không phải chuyện mà người thường có thể làm nổi, phải do các ma ma có tay nghề chuyên phục vụ trong Thanh Liễm Cục nhiều năm. Mua chuộc được ma ma, còn sắp xếp tinh vi tới mức này, Khương Mặc Hiên thật không thể nghĩ tới ai khác ngoài Khương Hạo Giai.
Khương Mặc Hiên buông tay khỏi thi thể, nổi giận quay sang Khương Hạo Giai thét lên: “Ta biết là ngươi. Ngươi giấu y đi đâu rồi?”
Khương Hạo Giai bình tĩnh hỏi lại: “Thái tử, ta không hiểu ý ngươi cho lắm.”
Khương Mặc Hiên vung tay đấm mạnh vào mặt Khương Hạo Giai: “Đừng giả vờ với ta! Không phải y. Ta chắc chắn kẻ nằm đây không phải y. Mau nói cho ta biết y ở đâu?”
La Điền Nghị và Chúc Bình vội vàng chạy tới ôm Khương Mặc Hiên lại ngăn cản. Khương Hạo Giai quệt đi vết máu trên miệng nói: “Thái tử phi qua đời. Thái tử đau lòng quá độ nên thần trí bất minh. Bản vương không chấp với ngươi.”
Đúng lúc này, có binh sĩ hộ tống Ngải Đạo mang tin cấp báo từ ngàn dặm truyền đến. Ngải Đạo vừa vào lều đã hướng Khương Mặc Hiên và Khương Hạo Giai bẩm: “Hoàng thượng bệnh nặng, triệu thái tử và vương gia hồi kinh gấp. Sự việc trọng đại. Không được chậm trễ.”
Khương Hạo Giai nghĩ thầm: “Cũng đúng như ta dự tính.”
Khương Mặc Hiên bình tĩnh lại, nhìn thi thể nằm trên giường, rồi lại nhìn Khương Hạo Giai. Trình Sở Y phải tìm, nhưng phụ hoàng lại bệnh nặng, y không thể không hồi kinh. Y nói với Chúc Bình: “Ngươi ở lại đây, dẫn theo một toán người đi tìm kiếm thái tử phi cho ta. Nhất định y vẫn còn sống.”
Sau đó, Khương Mặc Hiên bất đắc dĩ cùng La Điền Nghị và Khương Hạo Giai tức tốc lên ngựa theo Ngải Đạo quay về. Phía sau họ còn có đoàn binh sĩ đi theo hộ tống.
Bốn ngày sau, Trình Sở Y tỉnh dậy trên một cỗ xe ngựa, bên cạnh có một túi đồ to. Đầu óc hắn còn dư lại chút ảnh hưởng từ mê dược nên hơi mơ màng. Hắn với tay mở thử xem túi đồ này có gì, phát hiện đều là vàng. Ánh vàng lấp lánh đến chói mắt.
Trình Sở Y dùng tay đập lên đầu, mau chóng gom hết tỉnh tạo lại và vén màn xe nhìn ra. Có một lão nô bộc đang cầm cương ngựa như chờ đợi.
“Ngươi là ai?” Trình Sở Y thập phần đề phòng hỏi. Lão nô bộc ú ớ chỉ vào miệng ám chỉ ông ta bị câm.
“Hay là hỏi ta đi.”
Giọng nói của Khương Hạo Giai trầm ổn vang lên từ xa. Trình Sở Y nhảy xuống xe, nhìn thấy y đang đứng ở mé núi ngắm chim hạc trắng bay nối đuôi thành đàn. Hắn tạm yên tâm hơn, nhưng nghĩ lại tình trạng của bản thân chính là bị hạ thuốc mang đi thì lại chuyển sang phòng bị tiếp:
“Hạo Giai, chuyện này là sao?”
“Sở Y,” Khương Hạo Giai quay lại: “Từ giờ ngươi được tự do rồi. Cứ đi đến đại mạc bắt đầu cuộc sống mà ngươi mong muốn. Ta đã chuẩn bị cho ngươi ít lộ phí. Khi xài hết hãy tìm chưởng quỹ của tiền trang Phúc Bản, cần bao nhiêu đều có bấy nhiêu.”
Trình Sở Y đứng chôn chân không hiểu gì hết: “Ta cứ thế mà đi sao?”
“Phải.”
“Nhưng…nhưng sao ta cứ thế mà đi được? Hoàng thượng và thái tử sẽ cho ta đi sao?”
Khương Hạo Giai cười. Nếu không giải thích rõ cho hắn hiểu, sợ rằng hắn không yên lòng.
“Ta từng hứa sẽ giúp ngươi thoát khỏi hoàng cung, cho nên luôn để ý tìm cơ hội. Hôm nọ người Thiềm Cử bất ngờ tấn công chúng ta, ta đột nhiên nghĩ đây chính là cơ hội trời cho. Ta phái người bỏ thuốc vào thức ăn của ngươi, tạm đưa ngươi đi trước rồi sắp xếp một thi thể có vóc người giống hệt ngươi đặt trong lều, dùng đuốc thiêu hủy khuôn mặt để tránh bị nhận diện. Cùng thời gian đó, binh sĩ của ta sẽ ngụy trang thành người Thiềm Cử tấn công vào quân doanh ném đuốc có tẩm dầu khắp nơi. Bọn họ giả vờ đánh nhau với binh sĩ trong quân doanh kéo dài thời gian, sau đó rút lui vào rừng.”
Vốn dĩ Khương Hạo Giai đã an bày đâu đó rất cẩn thận. Y thậm chí đã sớm diệt trừ hết tàn dư của tộc Thiềm Cử còn sót lại để chắc chắn rằng Khương Mặc Hiên không thể tìm ra người đối chất. Khương Mặc Hiên ngày thường vốn hời hợt, không biết bản thân y có chỗ nào sơ sót lại khiến Khương Mặc Hiên sinh nghi? Bất quá, nghi ngờ thì nghi ngờ. Ngày nào Khương Mặc Hiên không tìm ra Trình Sở Y, ngày đó cũng không có chứng cứ chứng minh Trình Sở Y còn sống. Mọi người xung quanh sẽ chỉ nghĩ Khương Mặc Hiên đau lòng quá độ phát điên nên nghi thần nghi quỷ mà thôi.
Khương Hạo Giai nói thêm: “Giờ đây trong mắt mọi người, ngươi là một người đã chết. Sẽ không có ai tìm kiếm ngươi hay gây hại đến cuộc sống của ngươi nữa.”
Nói theo cách của Khương Hạo Giai, Trình Sở Y hiểu rằng hắn cũng không cần sợ sẽ liên lụy đến bất cứ ai. Phủ quốc sư rồi sẽ có quốc sư mới đến tiếp quản. Sấu Tử và những người theo hầu hắn trong Trữ cung sẽ được thả xuất cung, có thể tự do chọn lựa con đường mà bọn họ muốn đi.
“Ta cũng muốn đi nhưng…” Nhưng sao hắn cứ cảm thấy ra đi như vậy có gì đó không ổn. Khương Mặc Hiên sẽ thế nào nếu như không có hắn ở bên?
“Ngươi còn điều gì vướng bận?”
“Ngươi biết vì sao ta và thái tử phải thành thân không?”
Khương Hạo Giai cười khinh miệt: “Bởi vì một lời tiên tri. Sở Y à, sẽ không có chuyện vì một ai đó mà cả thiên hạ buộc phải thay đổi. Ngươi đừng khờ như vậy, đừng tự hủy hoại cuộc đời mình. Hoàng cung, nơi đó vốn không thích hợp với ngươi. Nói thật cho ngươi biết, Khương Linh Đế đang hấp hối trên giường bệnh. Ông ta gọi ta và thái tử cùng quay về, có ý diệt trừ ta trước lúc thái tử đăng cơ, nhưng trên đường hồi kinh ta đã trốn đi. Hiện tại quốc sư không còn, ta cũng không ở trong cung nữa, sau này sẽ không có ai giúp đỡ được ngươi. Hôm nay ngươi có thể lựa chọn không đi, nhưng một ngày nào đó nếu ngươi đổi ý, ta không đủ năng lực đưa ngươi đi nữa.”
Trình Sở Y nhìn lên trời cao. Những lời Khương Hạo Giai nói đều đúng cả. Hắn thích Khương Mặc Hiên thì cũng không thay đổi được một sự thật: ngay từ đầu khoảng cách giữa bọn họ đã quá xa rồi. Nếu vì yêu nhau mà lấy nhau, gian nan hiểm trở có sá gì, đều sẽ vượt qua được. Đằng này, bọn họ vì mệnh mà lấy nhau. Chữ “mệnh” này quá hoang đường rồi.
Trình Sở Y thật sự muốn nghĩ ích kỷ một chút. Nếu có ngày Khương Mặc Hiên trở thành bạo quân, đó chỉ có thể nói là do y chọn lựa, không phải do hắn. Làm gì có cái lý y hại nước hại dân thì hắn phải chịu tội? Hắn có phải thánh đâu mà thần thông quảng đại tới mức lo được cả chuyện thiên hạ? Vậy nên hắn chỉ cần vứt bỏ tất cả gánh nặng, đi tìm cuộc sống mới thuộc về hắn là đủ. Đợi thêm vài năm, Khương Mặc Hiên quên hẳn hắn là ai, hắn còn có thể thanh thản nhớ tới quá khứ này và vui vẻ cười một cái, xem như chưa từng có những năm tháng ân oán bất minh, tình thù bất phân.
Trình Sở Y hướng Khương Hạo Giai vái một cái: “Đa tạ ngươi, Hạo Giai. Ân tình hôm nay ta sẽ không bao giờ quên.”
Trình Sở Y quay lưng, leo lên xe ngựa theo lão nô bộc rời đi. Hắn dù không thể ở bên cạnh Khương Mặc Hiên nữa thì vẫn sẽ luôn cầu phúc cho y. Cầu cho lời tiên tri không bao giờ thành thật. Cầu cho Khương Mặc Hiên trở thành minh quân được vạn thế ca tụng.
Khương Hạo Giai nhìn lại mé núi. Ai nói lòng này chưa từng có rung động? Chỉ là rung động cách mấy vẫn không thể tỏ bày. Càng là người quý trọng nhất thì càng không nên để hắn phải đứng giữa cuộc phân tranh giữa y và Khương Mặc Hiên.
Khương Hạo Giai rút Trường Ý khỏi thắt lưng, tháo dạ minh châu mà Trình Sở Y từng tặng giữ lại và ném cây tiêu xuống núi.
Lúc này, Ngô Cương Nhân mới dẫn theo một toán thuộc hạ đi đến bên cạnh Khương Hạo Giai. Khương Hạo Giai hỏi: “A Tiệp đã đi chưa?”
Ngô Cương Nhân nói: “Tiểu thiếu gia cứ khóc suốt đòi gặp vương gia, ta phải đánh ngất mới đưa đi được.”
“Đi rồi thì tốt. Cũng xem như ta đã làm tròn lời hứa với phụ mẫu nó, để nó được bình an trưởng thành.”
Ngô Cương Nhân gật đầu đồng tình, hỏi: “Vương gia, vậy giờ chúng ta thế nào?”
“Đến vùng biển phía Đông.”