“ Chiều nay em rãnh không?”
“ Có quà cho em”
“ Em ở đâu? Thầy mang qua”
Nhật Hạ liền nhanh nhẹn gõ bàn phím
“ Em đang ở trường. Quà gì vậy ạ?”
“ Sáng nay mẹ thầy có nấu một nồi sâm bổ lượng, nghe đâu món yêu thích của em….”
Nhật Hạ liền ngơ người nhớ lại. Hôm đến nhà thầy trong lúc ngồi chờ thầy đánh cờ hình như cô có nhắc đến việc mình thích ăn sâm bổ lượng với mẹ thầy. Nhật Hạ liền xác nhận:
“ Cho em ạ????”
“ Cho bố con tôi. Em may mắn được hưởng ké.”
Mặc kệ giọng điệu của thầy nhưng Nhật Hạ không nghĩ đến mẹ thầy sẽ nhớ những gì cô nói, càng không ngờ mình được may mắn hướng ké như thầy nói.
“ Thật sự có phần em???”
“ Thôi thầy đừng trêu em nữa.”
Hạo Thiên bên đây cũng có thể hình dung ra biểu cảm thú vị hiện tại của cô, nghĩ đến cũng khiến anh vừa ôm điện thoại vừa cười khúc khích.
“ Ai trêu em chứ.”
*hình
Hạo Thiên ngửi ngay cho cô bức hình một nồi sâm bổ lượng đầy đủ topping các thứ cực kỳ chất lượng.
“ Có muốn ăn không?”
“ Ăn chứ ạ.”
“Thế mấy giờ tan học?”
“ Dạ 3 giờ. Thầy cứ mang đến trung tâm đi, em ghé lấy.”
“ Hôm nay thầy không có lớp.”
Nhật Hạ đắng đo suy nghĩ một hồi làm sao đã ăn ké rồi mà lại còn phiền thầy mang qua tận nơi. Một ý nghĩ rất táo bạo xẹt ngang qua trong đầu khiến Nhật Hạ hơi rùng mình. Tay run run nhắn sẵn câu từ nhưng không có can đảm ấn nút gửi. Khoảnh khắc cô vừa đưa tay chạm nút gửi nhận ngay tin nhắn đến từ thầy
“ Nếu không phiền thì em qua nhà thầy lấy được không ạ?”
“ Dù gì chiều nay thầy cũng có việc lên công ty nên sẵn đường đi ngang đưa em.”
Làm gì có vụ sẵn đường đây, do là sợ Nhật Hạ ngại phiền nên lấy lý do vậy thôi. Nhưng khi vừa thấy tin nhắn của Nhật Hạ, Hạo Thiên ước gì mình chưa từng gửi câu nhắn kia.
Nhật Hạ bên đây nhận được tin nhắn liền xấu hổ bởi ý nghĩ – tự nhiên đòi qua nhà thầy, có phải quá thất lễ rồi không, rõ ràng là thuận đường mà, xóa ở đâu đây... Cô đập đầu xuống bàn khóc thầm.
“ Vậy học xong em cứ ghé qua đây đi. Em còn nhớ địa chỉ không?”
Nhật Hạ ngẩn mặt lên nhận tin nhắn mà không muốn tin – Không phải thầy nói có việc đi ngang sao? Em ghé bên công ty thầy cũng được mà. Em muốn rút lại tin nhắn đó. Nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay gõ lời đáp
“ Dạ nhớ ạ. Nhưng nếu chiều thầy có ghé công ty thì em ghé công ty lấy cũng đc ạ.”
“ Ak. Thầy nhớ nhầm lịch. Khi nào đến trước chung cư gọi thầy, thầy xuống đón.”
Nhật Hạ muốn bùng nổ mà - Nhớ nhằm lịch sao? Ai mà tin. Nhưng hiện tại không tin cũng không có đường lui. Không thể đến tay không nhưng lại không biết nên đem gì đến. Bắt đầu một khoảng trầm tư.
Nhật Hạ tòa chung cư cao chót vót trước mặt, trong lòng tự trấn an bản thân. Không sao mà. Chỉ 15 phút thôi, không sao. Cô nhắc máy gọi thầy
“ Em đến rồi ạ.”
“ Ừ thầy xuống ngay.”
“ Dạ.”
3 phút sau đã thấy bóng dáng thầy từ cửa chính bước ra. Nhật Hạ gượng cười nở ra nụ cười ổn định nhất chào thầy.
“ Dạ thưa thầy em mới đến.”
“ Ừ đi gửi xe trước đã.”
Chợt Hạo Thiên nhìn thấy chậu cây nhỏ nhắn treo bên xe, anh khó hiểu nhìn cô
“ Kinh tế có nay có học sinh học nữa ak?”
Nhật Hạ xấu hổ chết đi được. Cô phải nghĩ rất nhiều phải đem gì đến nhà thầy. Cả tiết học chỉ nghỉ đến chuyện đó. Cuối cùng cô quyết định mua một chậu hoa hồng vì hôm trước cô thấy ngoài ban công nhà thầy cũng có trồng rất nhiều chậu cây.
Cô nhỏ giọng đáp.
“ Dạ không. Cái này là cho mẹ thầy ạ”
Hạo Thiên nhìn dáng vè thấp thởm lo sợ của Nhật Hạ khiến anh vừa muốn cười lại vừa muốn che chở. Thôi thả lỏng tinh thần cho em ấy trước đã.
“ May cho em là mẹ tôi thích trồng cây đấy. Em mua cây gì đây?”
Nghe vậy Nhật Hạ lấy lại mấy phần tươi tắn.
“ Hoa hồng ạ.”
“ Ừ”
Nhật Hạ bị dọa cho sợ.
“ Ừ? Ừ là sao ạ? Bác không thích hoa hồng ạ?”
Hạo Thiên đa nghi nhìn cô
“ Lần trước em đến nhà tôi có để lại camera quay lén ở đâu đúng không? Hôm qua mẹ tôi vừa định mua giống trồng hoa hồng, hôm nay em liền đem lại. Có thật là em giấu camera đâu đó không?”
“ Thật ạ?”
Nhật Hạ gần như lấy lại sự tự tin, mua đúng loại chủ nhà đang cần mà. Vui vẻ theo chân thầy lên nhà.