—©—
Thẩm Huyền Mặc chuẩn bị rất nhiều lý do, hợp tình hợp lý tuân thủ.
Tỷ như lo lắng Cố Bạch Y lại bị Triệu Tang Thực để mắt tới.
Triệu Tang Thực là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, chỉ có thể tin nhất thời, về sau lỡ đâu đi học lại bị gây phiền toái.
Lại ví dụ như điều kiện ở của Cố Bạch Y hiển nhiên không tốt lắm.
Năm người bạn cùng phòng, không có quan hệ tốt với một người nào, mặc dù rũ bỏ hiểu lầm với Lâm Hòa Sơ, nhưng vẫn còn ba người như hổ rình mồi.
Ví dụ, sống gần hơn một chút, thuận tiện đối phó với bà Thẩm hơn.
Nhưng mà những lý do này còn chưa nói ra miệng, Cố Bạch Y liền rứt khoát đồng ý, cậu nói: "Được."
Nhìn thấy vẻ mặt khó tả của Thẩm Huyền Mặc, Cố Bạch Y suy nghĩ lại một chút: "Có phải tôi nên do dự trước rồi mới đồng ý không?"
Thẩm Huyền Mặc: ".....Vậy thì không cần."
Cố Bạch Y: "Cũng đúng, dù sao hiện tại cũng không có ai nhìn, không cần diễn chân thật như vậy."
Cậu vẫn còn nhớ nhiệm vụ diễn xuất của mình.
Thẩm Huyền Mặc bảo cậu chuyển đến nhà mình, tám phần là phải ứng phó với sự thăm hỏi của người thân kia. Cố Bạch Y rất tự giác giúp Thẩm Huyền Mặc tìm lý do, một chút cũng không nghĩ nhiều.
Thật sự là... Rất có ý thức.
Thẩm Huyền Mặc không biết nên hình dung tâm tình vi diệu của mình như thế nào, nhưng không cần cãi nhau qua lại, tóm lại là chuyện tốt.
"Ngày mai tôi sẽ đi tìm giáo viên xin nghỉ." Cố Bạch Y hỏi ý kiến Thẩm Huyền Mặc, "Tôi cần xin nghỉ mấy ngày?"
Thẩm Huyền Mặc nói: "Một học kỳ."
Theo đuổi chân thật là dễ hiểu.
Cố Bạch Y nói "Được", thậm chí không nghi ngờ một chút nào.
Thẩm Huyền Mặc hỏi cậu: "Xin nghỉ phép được không?"
Cố Bạch Y: "Không khó. Trường chúng tôi kiểm tra không nghiêm ngặt lắm."
Thẩm Huyền Mặc "Ừm" một tiếng: "Lát nữa tôi đi lấy hành lý với cậu."
Lúc này Cố Bạch Y mới sửng sốt một chút: "Đêm nay?"
Thẩm Huyền Mặc gật đầu: "Hai ngày sau tôi không nhất định có thời gian."
Cố Bạch Y muốn nói lại thôi.
Thẩm Huyền Mặc hỏi: "Không tiện?"
Cố Bạch Y nói: "Vậy cũng không có." Chỉ là có chút hoảng hốt và hoang mang.
——Nghe ý tứ này của Thẩm Huyền Mặc, sao giống như là chuẩn bị tự mình đi giúp cậu vận chuyển hành lý?
Kinh ngạc của Cố Bạch Y biểu hiện rất rõ ràng, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua cánh tay và thắt lưng hắn, nhịn không được có chút nghi ngờ vị đại thiếu gia này có làm công việc thể lực gì hay không.
Thẩm Huyền Mặc bị nhìn có chút không tự nhiên, đầu ngón tay luân phiên gõ trên cánh tay.
"Hoặc là cậu muốn tôi gọi điện trực tiếp cho công ty chuyển nhà?" Thẩm Huyền Mặc nhíu mày hỏi.
Hắn đoán ra nghi vấn của Cố Bạch Y, có chút khó chịu, tên vô lương tâm này hoàn toàn không cảm thấy được khổ tâm của hắn.
Nếu thật sự gọi người hỗ trợ, trong vòng nửa giờ dọn sạch ký túc xá cũng không có vấn đề gì, nhưng làm thế có chút không tốt lắm cho Cố Bạch Y.
Mặc dù Thẩm Huyền Mặc bỏ tiền ra mua hiệp ước với cậu, nhưng lúc này, hiện tại hắn hoàn toàn không muốn cố Bạch Y rơi vào sóng gió dư luận không cần thiết.
Có điều ngẩng đầu nhìn bộ dáng hàm ý của Cố Bạch Y, Thẩm Huyền Mặc cũng thật sự không nổi giận được.
Loại ngốc bạch ngọt này không ai che chở, cũng không biết làm sao có thể sống tiếp.
Thẩm Huyền Mặc dừng lại một chút, ngữ khí hòa hoãn một ít: "Mang theo sách vở, giấy tờ tùy thân quan trọng, mang theo thêm hai bộ quần áo thay giặt là đủ rồi, còn lại sẽ chuẩn bị lại cho cậu."
Lúc trở lại trường học, Thẩm Huyền Mặc còn không quên nhắc nhở Cố Bạch Y: "Tôi đã nói với bạn cùng phòng của cậu rằng tôi là anh trai cậu, lát nữa gọi anh, nhớ kỹ chưa?"
Xưng hô mà thôi.
Cố Bạch Y biết nghe mà sửa đổi xưng hô: "Anh."
Thẩm Huyền Mặc ho nhẹ một tiếng, quay đầu về phía trước: "Được rồi, nắm chặt thời gian."
Trong ký túc xá chỉ có Lâm Hòa Sơ và Cô Lan Nhân ở đây.
Lúc hai người đối mặt với Thẩm Huyền Mặc đều có chút câu nệ khó hiểu, gọi một tiếng "Anh Thẩm" cũng không dám nói thêm gì nữa.
Cố Bạch Y cũng chỉ nói dọn ra ngoài ở một thời gian.
Thẩm Huyền Mặc nói là giúp cậu dọn đồ đạc, thế nhưng cũng thật sự động thủ, Cố Bạch Y lấy ra hai cái thùng rỗng, Thẩm Huyền Mặc rất nhanh liền giúp cậu xếp đồ vào theo thứ tự, quần áo đều xếp gọn gàng.
Cố Bạch Y ngẫu nhiên quay đầu lại liếc nhìn một cái, cảm thấy Thẩm Huyền Mặc khẳng định có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô Lan Nhân ngồi ở chỗ mình không dám động đậy, nhưng thỉnh thoảng sẽ thò đầu ra từ sau sách, nhìn trộm bọn họ.
Ngay cả cuốn sách bị rơi cũng không biết.
Lúc Cố Bạch Y cùng Thẩm Huyền Mặc thu dọn đồ đạc không nói nhiều lắm, Cô Lan Nhân cũng không dám nói chuyện, nghẹn một bụng nghi vấn cuối cùng cũng chỉ có thể ở lúc bọn họ đi nói "Tạm biệt".
Lâm Hòa Sơ bổ sung một câu: "Đi đường cẩn thận."
Cố Bạch Y cười cười với bọn họ, liền đi theo sau Thẩm Huyền Mặc ra khỏi cửa ký túc xá.
Chờ bọn họ vừa đi, Cô Lan Nhân liền nhịn không được kéo ghế di chuyển đến bên cạnh Lâm Hòa Sơ.
Cậu ta nửa che miệng, che che giấu giấu nói với Lâm Hòa Sơ: "Ai, cậu nói anh Thẩm kia và Cố Bạch Y rốt cuộc có quan hệ gì vậy?"
Lâm Hòa Sơ hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy là gì?"
Cô Lan Nhân đỏ mặt một chút, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Có người nói lúc trước Cố Bạch Y làm thêm ở câu lạc bộ, chính là loại đó—— "
Lâm Hòa Sơ hơi nhíu mày.
Cô Lan Nhân vội vàng bổ sung: "Nhưng tôi cũng không có khinh thường cậu ta! Nếu là thật, khi đó mẹ cậu ta đang bệnh nặng thiếu tiền, phỏng chừng cũng là bởi vì cái này....."
Cậu ta ngược lại cảm thấy Cố Bạch Y có chút đáng thương.
Có những việc khiến người ta phỉ nhổ, nhưng đôi khi quả thật không thể làm gì được.
Buổi tối sau khi Cô Lan Nhân trở về liền vội vàng cùng bạn bè thân thiết chia sẻ tin đồn thanh minh, trong quá khứ có một ít chuyện suy nghĩ kỹ cũng đều có nguyên nhân.
Ví dụ như mùi thuốc lá trên người Cố Bạch Y lúc mới khai giảng.
Ví dụ như mấy bộ quần áo cũ trên người cậu, từ lúc nhập học đã mặc đi mặc lại, chưa từng thay đổi sang cái khác.
Chỉ là trước kia cảm giác tồn tại của Cố Bạch Y rất thấp, không ai để ý.
Hiện tại khí chất Cố Bạch Y ôn hòa nhưng cũng không yếu đuối nhát gan, một thân quần áo cũ đứng bên cạnh Thẩm Huyền Mặc cũng không có vẻ chật vật.
Nhưng kỳ thật chỉ từ chi tiết mặc quần áo này mà xem, Cố Bạch Y và Thẩm Huyền Mặc không giống người trong cùng một thế giới.
Cô Lan Nhân lẩm bẩm: "Cậu có thấy cái áo khoác kia của anh Thẩm không, áo sơ mi rẻ nhất của thương hiệu kia cũng phải lớn hơn mấy ngàn. Nhưng cả người Cố Bạch Y cộng lại có thể gom góp được hai trăm cũng coi như đắt."
Cũng chính là Cố Bạch Y đẹp, khoác bao tải cũng có thể hiện ra vài phần tiêu sái.
Thật không may, đẹp cũng không ảnh hưởng đến giá của quần áo.
Lâm Hòa Sơ thẳng thắn hỏi cậu ta: "Cậu cảm thấy Cố Bạch Y tìm được kim chủ?"
Cô Lan Nhân xấu hổ cười cười: "Chỉ là cảm thấy có khả năng mà...."
Lâm Hòa Sơ hỏi: "Kim chủ sẽ hạ mình chạy đến ký túc xá nhỏ như chúng ta để giúp thu dọn hành lý sao?"
Cô Lan Nhân bị hỏi nghẹn họng, ngơ ngác chớp chớp mắt: "Đúng nhỉ."
Kim chủ không phải đều nên bỏ tiền ra mua dịch vụ sao, làm sao có thể giúp đối tượng bao dưỡng làm loại chuyện vặt vãnh rớt giá này?
Cái này không giống như bao nuôi, ngược lại giống như là đối tượng yêu đương đàng hoàng.
Nhưng bất luận là Cố Bạch Y hay là Thẩm Huyền Mặc, thoạt nhìn đều không hợp với hai chữ "yêu đương".
Một người nhìn như ôn nhu kì thực ra tay tàn nhẫn điên phê, một đại gia có tiền tản mạn đến mức dường như không có gì có thể lọt vào mắt.
Cô Lan Nhân đều có chút đồng tình với đối tượng tương lai của bọn họ—— cũng không biết thần nhân nào có thể chịu đựng được hai tên quái cà ri này.
Cậu ta suy tư thật lâu, tự mình loại trừ đáp án yêu đương.
"Có lẽ bọn họ thật sự là anh em ruột thịt đã thất lạc từ lâu." Cô Lan Nhân lẩm bẩm mà đưa ra phán đoán.
Lâm Hòa Sơ cho cậu ta một ánh mắt trìu mến.
...... Quên đi, hiểu lầm còn tốt hơn là ngày nào đó không quản được miệng nói lung tung.
—©—
Chỗ ở của Thẩm Huyền Mặc không quá xa trường học.
Xe chạy hơn 10 phút, ở nơi giao nhau giữa thành phố và vùng ngoại ô, vượt qua một trung tâm mua sắm rồi lái xe thêm vài phút nữa, có thể nhìn thấy một số kiến trúc thấp bé.
Xa hơn nữa là mấy ngọn núi liên miên.
Cố Bạch Y lúc đầu cảm thấy nơi này có thể là tiểu khu gì, nhưng khi nhìn thấy hàng rào cao lớn mới phản ứng lại, nơi này càng giống như một tòa trang viên.
Mấy tòa tiểu lâu ban đầu đều có người ở, ở giữa còn có hoa viên cùng đài phun nước, có điều bình thường không có ai xử lý, đổi thành ao nuôi cá.
Phía sau gần núi là trà trang, cũng là Thẩm gia.
Chuẩn xác mà nói hiện tại thuộc về Thẩm Huyền Mặc.
Tòa trang viên này ban đầu thuộc về cha Thẩm Huyền Mặc, nghe nói là nhà cũ của tổ tiên nào đó, bởi vì không có người kế thừa liền do cha Thẩm Huyền Mặc kế thừa.
Sau đó khi kết hôn với Thẩm phu nhân, ông liền đem trang viên này tặng cho Thẩm gia.
Nhưng hai nhà thế gia đều không ở Ninh Thành, bình thường giao cho người phụ trách xử lý, bọn họ rất ít đến đây.
Thẳng đến khi Thẩm Huyền Mặc đến Ninh Thành học đại học, cha Thẩm mới tìm người cải tạo lại nhà một chút, trực tiếp chuyển sang cho hắn.
Lúc đó Thẩm Huyền Mặc còn đang có mâu thuẫn với mẹ, ngay cả mặt mũi của cha ruột cũng không cho, đầu tiên là ở ký túc xá, sau lại tự mình thuê phòng khác, đợi đến khi tốt nghiệp đại học quan hệ có chút hòa hoãn, hắn mới chuyển tới ở.
Có điều nơi này cách công ty Thẩm Huyền Mặc hơi xa, có đôi khi quá bận rộn hắn sẽ trực tiếp ở chung cư gần công ty.
Thỉnh thoảng bà Thẩm đi công tác gần đó, cũng sẽ tới đây ở tạm.
Bình thường nơi này do quản gia cùng người ở trà trang phụ cận hỗ trợ xử lý.
Hiện tại sắc trời đã tối, Thẩm Huyền Mặc không có ý định mang theo Cố Bạch Y đi dạo, chỉ đơn giản giới thiệu tình huống nơi này với cậu một chút, nhận ra đường nào vào cửa gần nhất, liền dừng xe ngay trước cửa nhà.
Tiểu lâu ba tầng sáng đèn, người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Thẩm Huyền Mặc xuống xe, liền bảo hai thanh niên phía sau hỗ trợ lấy hành lý.
Thẩm Huyền Mặc mang theo Cố Bạch Y vào cửa, giới thiệu với ông: "Đây là chú Hàn, bình thường cậu ở bên này có nhu cầu gì có thể tìm chú ấy."
Phía sau chú Hàn là con trai và cháu trai của ông.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên trong nhà bếp đang bận rộn làm bữa ăn khuya.
Thẩm Huyền Mặc giới thiệu: "Đây là dì Chu, bình thường sẽ đến nấu cơm, cậu muốn ăn cái gì có thể nói cho dì ấy biết."
Ngoài ra còn có mấy người phụ trách quét dọn vệ sinh, sửa chữa vườn cây, mua đồ, lúc này đều không có ở đây.
Mấy người đều là người ở trên trà trang, không có gì ngoài ý muốn đều là đến giờ tan tầm, trực tiếp về nhà ở, sau đó sáng hôm sau lại tới.
Chỉ cách vài phút đi bộ, rất thuận tiện để đi lại.
Thẩm Huyền Mặc không thích ở cùng người ngoài, cho nên ngoại trừ chú Hàn cùng người quét dọn vệ sinh ra, bình thường bọn họ cũng sẽ không tùy ý ra vào tòa nhà này.
Cố Bạch Y chỉ cần nhớ kỹ quản gia là chú Hàn cùng dì Chu phụ trách nấu cơm là đủ rồi.
Cửa có điện thoại và bản nhắn, nếu Cố Bạch Y không muốn trao đổi với bọn họ, trực tiếp viết rõ nhu cầu trên bảng kia là được.
Tri kỷ lại thuận tiện.
"Tôi không phải sẽ trở lại mỗi ngày. Cậu có sợ khi sống một mình không?" Thẩm Huyền Mặc hỏi, "Sợ thì nói tôi sẽ bảo mấy người dì Chu bọn họ ở lại đây."
Cố Bạch Y lắc đầu.
Thẩm Huyền Mặc dẫn cậu lên lầu, nói: "Nếu một mình ở không quen thì nói với tôi."
Nói xong, hắn lại quay đầu hỏi chú Hàn: "Phòng của cậu ấy là cái nào?"
Chú Hàn chỉ chỉ vào bên trái, cười trả lời: "Chính là căn phòng bên cạnh cậu, đã sửa sang lại. Chăn ga trải giường đều mới. Các nhu yếu phẩm hàng ngày như khăn tắm, bàn chải đánh răng cũng được thay thế. Xem còn thiếu cái gì nữa, ngày mai tôi sẽ thêm cho cậu."
Câu cuối cùng là nhìn Cố Bạch Y nói.
Cố Bạch Y mới vào nhà đã không nói gì, có lẽ vừa đến một hoàn cảnh xa lạ có chút khẩn trương, ngữ khí chú Hàn rất ôn hòa, trong nụ cười mang theo vài phần cổ vũ cùng an ủi.
Đây đại khái là từ sau khi xuyên không, Cố Bạch Y được hoan nghênh nhất.
Cố Bạch Y có chút ngoài ý muốn.
Chú Hàn không có khả năng vô duyên vô cớ ôn hòa với một người xa lạ như vậy, chỉ có thể là Thẩm Huyền Mặc cố ý nhắc nhở qua.
Thuận miệng nhắc tới cùng dặn đi dặn đi cũng rất khác nhau.
Cố Bạch Y cười với chú Hàn một chút, gật gật đầu, ôn nhu nói cảm ơn.
Sau đó cậu lại nhịn không được dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Huyền Mặc vài lần.
Thẩm Huyền Mặc đi phía trước muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được.
Thẩm Huyền Mặc dừng ở tầng cuối cùng của bậc thang, rũ mắt nhìn Cố Bạch Y bên dưới một cái, sau đó nói với chú Hàn: "Chú Hàn và dì Chu về nghỉ ngơi trước đi, có việc sáng mai rồi nói sau. Phần còn lại tôi làm là được."
Chú Hàn biết tính cách của hắn, không hề dị nghị gật đầu.
Dì Chu đem đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong đặt trong nồi cơm điện để giữ ấm, nói với Thẩm Huyền Mặc một tiếng, liền cùng chú Hàn rời đi.
Cửa lớn đột nhiên đóng lại, đèn đại sảnh vẫn sáng.
Cả tòa nhà chỉ còn lại Thẩm Huyền Mặc và Cố Bạch Y trên cầu thang, liền có vẻ có chút trống trải.
Cố Bạch Y chợt có chút hiểu được, vì sao Thẩm Huyền Mặc lại nhiều lần nhấn mạnh vấn đề một người không quen.
Đổi lại là người nhát gan, cho dù đèn đuốc sáng trưng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bình thường Thẩm Huyền Mặc chỉ sống một mình ở chỗ này sao?
Cố Bạch Y có chút muốn hỏi, nhưng chưa kịp hỏi ra miệng.
Thẩm Huyền Mặc chặn ở bậc thang, cúi đầu nhìn Cố Bạch Y phía dưới hai bậc, vẻ mặt tản mạn, ánh đèn sáng ngời ở chỗ trống trải chiếu lên, hiện ra vài phần xa cách.
Sau một thời gian ngắn nhìn nhau, sự xa cách giữa hai hàng lông mày Thẩm Huyền Mặc bỗng dưng vỡ vụn.
"Ánh mắt của cậu là gì vậy?" Thẩm Huyền Mặc nhướng mày.
"Vâng." Cố Bạch Y rũ mắt, dời tầm mắt, dịu dàng trả lời, "Chỉ là có chút ngoài ý muốn."
Không chỉ có thái độ chú Hàn ôn hòa với cậu, vừa rồi dì Chu trước khi đi còn không quên hỏi cậu có kiêng kỵ gì không, lại hỏi ngày mai cậu có ở nhà ăn cơm hay không.
Đối xử với khách bình thường cũng chưa chắc đã chu đáo như vậy.
Hơn nữa không phải cố ý lấy lòng, cũng không có mạo phạm nhìn xung quanh đánh giá tìm tòi, ngược lại giống như là tự nhiên coi cậu là một phần của nơi này, vì thế cũng phải cùng nhau tham khảo ý kiến của cậu.
Nhưng cậu cũng vừa mới bước vào nơi này vài phút mà thôi.
Có lẽ phải nói, Thẩm Huyền Mặc làm việc thật đúng là đủ săn sóc chu đáo.
Cố Bạch Y nói một nửa, Thẩm Huyền Mặc lại vi diệu hiểu ý của cậu.
Thẩm Huyền Mặc bật cười: "Trong lòng cậu tôi chính là hình tượng ông chủ lòng dạ hiểm độc sao, hả?"
Cố Bạch Y chớp chớp mắt, rất chân thành nói: "Thật sự không có. Anh Thẩm là một người tốt."
Cũng là một nhà tuyển dụng hào phóng và hiền lành.
Lúc Cố Bạch Y giả bộ nhu thuận, thật sự là lực sát thương mười phần.
Chút tức giận kia của Thẩm Huyền Mặc cuối cùng vẫn không phát ra, ngược lại có chút dở khóc dở cười.
"Tôi tìm cậu, là vì ngăn cản những phiền toái không cần thiết kia ——" cùng với đấu trí đấu dũng với mẹ hắn.
"Mà không phải vì nhìn người bên cạnh tôi gây phiền toái cho cậu, sau đó lại thêm cho tôi thêm mấy đạo phiền toái, hiểu chưa?"
Cố Bạch Y liên tục gật đầu: "Hiểu rồi, anh."
Lúc cậu chột dạ giả ngoan liền thích thuận miệng gọi anh.
Một chút khó chịu cuối cùng của Thẩm Huyền Mặc cũng bị gọi cho không còn, lông mày thoáng giãn ra, nhiễm vài phần ý cười nhạt nhẽo.
"Ừm, cậu ngoan một chút, tôi sẽ không để cậu chịu ủy khuất."
—©—