• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Trình Mộc Quân uể oải, ngơ ngẩn vẫy cánh trên nhánh cây hồi lâu, thẳng đến khi hồn thể của chim nhỏ xuất hiện xao động.

Lúc này hắn mới ý thức được, chim nhỏ mà mình gửi thân đói bụng rồi.

Hồn thể của chim nhỏ không mạnh giống nhân loại, lúc Trình Mộc Quân gửi thân lên đã vào ngay thế chủ đạo, hắn không muốn động thì thân thể này cũng không thể động.

"Ầy, vẫn nên sống sót trước rồi lại nói." Trình Mộc Quân thở dài, buông quyền khống chế thân thể ra.

Chim nhỏ phát ra một tiếng kêu vui sướng, bay vút lên trời.

Trình Mộc Quân buông lỏng suy nghĩ, trò chuyện với hệ thống: "Giờ làm sao đây, tôi không mở thanh tiến độ được."

Hệ thống cũng nhận ra tình cảnh gian nan hiện giờ, đừng nói đến chuyện sửa chữa tuyến thế giới, ngay cả thân thể Trình Mộc Quân cũng không có.


"Nếu không chúng ta lui trước đã?"

Đây là lần đầu tiên hệ thống kiến nghị Trình Mộc Quân như vậy, lúc nãy Hách Viễn một lời không hợp đã rút kiếm gϊếŧ người, làm hệ thống cũng hoảng sợ.

Dù bình thường có phỉ nhổ bao nhiêu thì nó vẫn muốn bảo đảm Trình Mộc Quân an toàn.

Trình Mộc Quân: "Có lẽ là không được đâu, tôi thấy trạng thái của Hách Viễn không ổn lắm, tôi sợ y sẽ xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện?"

Trình Mộc Quân: "Tâm ma nghiêm trọng, tẩu hỏa nhập ma, tự bạo nguyên thần, ngỏm củ tỏi."

Hệ thống bị dọa rồi, "Không, không thể nào, Hách Viễn không thể chết đâu."

Trình Mộc Quân: "Tôi biết, hơn nữa, chỉ cần Hách Viễn không phản sư môn thì tôi vẫn là sư tôn y, sao sư tôn lại mặc kệ đệ tử mình tẩu hỏa nhập ma chứ?"

Hệ thống: "...... Cậu lại nhập vai rồi à?"


"Một phần thôi, phần khác là do thuộc tính phóng đại cảm xúc."

Trình Mộc Quân không thể khống chế bản thân được. Là một sư tôn cổ hủ cố chấp, mặc dù là không có tình yêu, nhưng khi biết đệ tử của mình vẫn chưa đọa vào ma đạo, thậm chí còn hận ma tu như thù, đương nhiên sẽ buông xuống những chuyện cũ, tiếp tục xem là đệ tử mà chiếu cố.

Tâm thái khi nuôi con nhỏ, chính là không ngừng tha thứ cho chúng.

Hệ thống lại hỏi: "Vậy cậu định làm gì?"

Trình Mộc Quân: "Xem ra tôi phải tìm cách trở về."

"Trở về làm gì? Cậu không sợ chết à?"

Trình Mộc Quân giải thích, "Nguyên nhân tâm ma của Hách Viễn hẳn là liên quan đến thứ gì đó trong động phủ của tôi."

Logic của việc này rất đơn giản, nếu không liên quan thì tại sao Hách Viễn lại gϊếŧ người chỉ vì họ có ý đồ xâm nhập động phủ đó.


Hệ thống cảm thấy rất có lý: "Nhưng giờ cậu không có thân thể, làm sao bây giờ?"

Trình Mộc Quân: "Không biết, tu dưỡng hai ngày trước đi."

***

Cùng lúc đó, Diễn Võ Trường của Thái Huyền Tông đã trống không.

Thấy Huyền Hồng Kiếm Tôn dùng một kiếm chém chết ma tu, chúng đệ tử lòng đầy sợ hãi, còn có không ít đệ tử thiên phú cao học được vài thứ từ một kiếm này.

Sau khi trưởng lão Chấp Pháp Đường ra lệnh, các đệ tử đều im lặng rời đi.

Nhưng Hách Viễn không đi, y đeo kiếm đứng phía trên chiến đài, nhìn về phương xa.

Trưởng lão Chấp Pháp Đường đứng bên cạnh y, chắp tay hỏi: "Tôn thượng, ngài còn chuyện gì phân phó."

"Không có gì, ngươi đi đi."

Trưởng lão gật đầu vâng lời, rời đi tra lai lịch của ma tu kia. Thế mà Thái Huyền Tông lại bị một tên ma tu lẻn vào, hơn nữa còn chạm đến kết giới Vấn Đạo Phong, việc này tuyệt đối là đại sự, cần điều tra rõ ngay lập tức.
Từ khi vị kia ngã xuống, Huyền Hồng Kiếm Tôn bắt đầu tu đạo vô tình. Sau khi dùng tốc độ kinh người trở thành người đệ nhất Cửu Châu giới, tất cả mọi người trong môn phái đều biết y cực kỳ hận ma tu.

Nếu như không phải vì kết giới giữa hai phái chính ma là do vị kia tự thân gia cố, thì có lẽ Huyền Hồng Kiếm Tôn sẽ một người một kiếm đi đồ sát ma đạo.

Hách Viễn không hề để ý đến chấn động mà mình đã gây ra cho đám đệ tử bởi hành động vừa rồi, sau khi trưởng lão chấp pháp rời đi một lúc lâu, y mới có động tác.

Y cúi đầu, nâng tay, mở lòng bàn tay ra, bên trên có một mặt dây chuyền đã bị chém thành hai nửa.

Mặt dây này là pháp bảo thượng cổ, có thể che giấu hơi thở, có lẽ đây chính là nguyên nhân ma tu kia có thể tiến vào trong trận.

Hách Viễn nắm mặt dây nhìn một lát, giữa mày khẽ nhúc nhích. Một tia linh lực xuất hiện ở đầu ngón tay, cẩn thận kiểm tra vòng quanh mặt dây, không có gì khác thường.
Nhưng y vẫn rất để ý mặt dây này.

Vốn dĩ Hách Viễn không muốn can thiệp vào việc ma tu kia, lúc này lại đổi ý, thân hình hóa thành một đạo kiếm quang, bay về hướng Chấp Pháp Đường.

Hiệu suất của Chấp Pháp Đường rất cao, lúc này đã tập hợp các đệ tử tinh anh, thu thập xác của ma tu kia đặt ở một bên, lại điều ra lai lịch có trong ký lục của người này.

Lúc Hách Viễn tiến vào, mấy vị trưởng lão chấp sự cuống quít đứng dậy.

"Tôn thượng."

Hách Viễn không ngồi xuống, y đứng trước bàn tùy tay lật xem vài phần hồ sơ vụ án.

Trưởng lão vội vàng nói: "Lai lịch của người này rất sạch sẽ, sống ở trấn Nam Ly từ nhỏ, không có nơi nào khả nghi, cụ thể là tiếp xúc với tâm pháp ma đạo như thế nào thì cần phải tra tiếp."

"Ừm." Hách Viễn khẽ gật đầu, "Cậu ta nhập môn khi nào?"
Trưởng lão nói: "Mười năm trước."

Hách Viễn khẽ nhíu mày, sau đó xoay người rời đi.

Nếu là mười năm trước, vậy thì không thể liên quan gì. Có lẽ hơi thở mà y cảm nhận được trong mấy mấy ngày gần đây chỉ là do tâm ma ảnh hưởng làm xuất hiện ảo giác mà thôi.

Nếu không thì tại sao lại xuất hiện và biến mất đột ngột như vậy.

Hách Viễn không nghi ngờ bản thân, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, trừ những chuyện có quan hệ với người nọ, y chưa bao giờ hiểu được người nọ.

Y mới bước ra khỏi cửa lớn Chấp Pháp Đường thì lại thấy một đạo kiếm quang rơi xuống.

Chưởng môn Thái Huyền Tông vội vàng tiến đến, "Sư huynh."

Hách Viễn dừng bước, hỏi: "Chuyện gì?"

Chưởng môn nói: "Sư huynh, nghe nói huynh xuất quan nên ta vội vàng trở về, huynh lại chuẩn bị đi bế quan nữa sao?"
Hách Viễn vốn định làm vậy, nhưng không biết vì sao lại thay đổi chủ ý, "Tạm thời thì không."

Chưởng môn nghe thế vui vẻ ra mặt: "Vậy thật tốt quá, nửa tháng sau vừa vặn là thời gian môn phái tổ chức thi đấu, sư huynh có thể tọa trấn là tốt nhất."

Hách Viễn cũng không muốn để ý những việc này, nhưng là trách nhiệm của môn phái thì sẽ không thoái thác, "Có thể."

Chưởng môn thầm nghĩ, ma tu đột nhiên xuất hiện tuy rằng đáng giận, nhưng có thể làm sư huynh đã bế quan ba trăm năm xuất quan, vậy cũng coi như là một chuyện tốt.

Nhưng hắn không dám nói ra trước mặt Hách Viễn, đối phương không hề quan tâm đến tình nghĩa sư huynh đệ gì cả, nói nửa lời hay cho ma tu ở trước mặt y là hành động tìm chết.

***

Trình Mộc Quân không có thân thể, ký thác trên người chim nhỏ, du đãng trong rừng cây nửa tháng. Thẳng đến khi ngọn núi phía sau được mở ra để đệ tử rèn luyện, lúc này mới có chuyển cơ.
Trình Mộc Quân khống chế thân thể chim nhỏ đậu lên nhánh cây, nhìn khối thi thể vừa tắt thở phía dưới.

Đó là một đệ tử nội môn, nhìn ước chừng 17-18 tuổi, thời vận không tốt, lúc đi hái linh dược gặp phải rắn độc, bị cắn một phát liền tắt thở trong vòng ba giây ngắn ngủn.

Trình Mộc Quân bám vào người chim nhỏ, nghe thấy động tĩnh lập tức bay qua, vừa vặn thấy cậu ta nuốt xuống một hơi thở cuối cùng.

Trình Mộc Quân đợi một lát, có vẻ như không có ai tới cứu, chung quanh cũng không có động tĩnh gì. Lúc này nguyên thần của hắn mới rời khỏi người chim nhỏ, bay vào bên trong thân thể này.

Chim nhỏ trên nhánh cây vỗ cánh bay đi, mang theo vài chiếc lá vàng rơi xuống.

Lá cây nhẹ nhàng rơi, dừng trên môi thiếu niên dưới tàng cây.

Sau một lát, lá cây bị thổi bay, thiếu niên đã tắt thở đột nhiên ho khan vài cái, che cổ tỉnh lại.
Trình Mộc Quân nhíu mày, mặt trắng bệch: "Hừ, khó chịu."

Mặc dù thiếu niên này đã chết, tim đã đổi, nhưng tác dụng của độc tố vẫn còn sót lại trong thân thể.

Giờ cả người Trình Mộc Quân như bị ngàn vạn cây đao nhỏ đâm vào xương cốt, không có chỗ nào không khó chịu. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, mới chuẩn bị động tác lại phun ra một búng máu tươi.

"Ưm ——" Hai mắt Trình Mộc Quân tối sầm, lảo đảo vài bước rồi ngã quỵ trên mặt đất.

Hệ thống: "Cậu ổn không, có sao không?"

Huyệt thái dương của Trình Mộc Quân đập loạn, trừng mắt nhìn nhánh cây trên đầu, lát sau mới miễn cưỡng lên tiếng: "Vẫn ổn, cảm giác này rất quen thuộc."

Sau khi có được một cơ thể chân chính, Trình Mộc Quân mới có cảm giác tham gia vào thế giới này, theo sau đó là rất nhiều ký ức của quá khứ.
Sau khi đạo cốt bị phá bỏ bởi lời nguyền, Trình Mộc Quân trải qua một quãng thời gian rất không thoải mái. Khi đó hắn không có ký ức, cho rằng mình thật sự là người của thế giới này.

Càng chân thật thì càng vô vọng, mang một thân thể rách nát, cẩn thận sống qua ngày.

Dù vậy, nhưng vẫn sẽ có vài thời điểm muốn vận dụng linh lực, đi theo đó là hộc máu hôn mê, cả người đau nhức.

Trình Mộc Quân thở dài: "Nếu mà ngẫm lại thì kịch bản của mấy người cũng hợp lý đó. Dưới tình huống này, tất cả hy vọng và tình cảm đều ký thác lên người đệ tử duy nhất, đúng thật là rất dễ trở nên biếи ŧɦái."

Lúc trước Trình Mộc Quân chính là như thế, bởi vì đạo cốt và cả linh căn của Hách Viễn đều giống hắn như đúc. Vì thế hắn tự nhiên xem Hách Viễn là hậu nhân của mình.
Rồi sau đó, "Trình Mộc Quân" yêu đệ tử thân truyền, cảm giác nghịch luân mãnh liệt làm hắn thống khổ vô cùng.

Có một thời gian hắn dùng cả những phương thức tự tra tấn để giảm bớt áp lực trong lòng. Làm mình đau rất đơn giản, vận dụng linh lực luyện kiếm là được.

Cũng vào thời gian đó, Trình Mộc Quân đã dần thích ứng với cản giác đau đớn chết lặng này.

Hệ thống thấy hắn cứ im lặng mãi, cho rằng người đã đau đến choáng váng rồi, "Nếu không chúng ta đổi thân thể khác đi, chứ như vậy không được đâu."

Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười cười: "Không sao, vấn đề nhỏ này không làm khó được tôi."

Sau khi góp được một chút sức lực, Trình Mộc Quân đứng dậy dựa thân cây, bắt đầu mò xem túi trữ vật.

Bên trong có một cái ngọc bài, bên trên có khắc tên thiếu niên này —— Úc Quân. Kèm theo đó là vài khối linh thạch, bùa chu sa và một ít dược thảo.
Đủ nguyên liệu rồi.

"Hừ ——" Trình Mộc Quân chọn vài cọng dược thảo nhai nhai rồi nuốt vào, tạm thời đè nén độc tính trong cơ thể, sau khi điều chỉnh hô hấp, hắn định đi tìm một nơi linh khí dư thừa để bày trận điều dưỡng.

Giờ thân thể này đã bị độc tố ăn mòn đến nỗi rách tung toé, trước hết cần phải tu bổ kinh mạch cốt cách mới có thể dùng được.

Sau khi đứng dậy, Trình Mộc Quân thuận miệng nói: "Mượn thân thể ngươi dùng một chút, còn con rắn đã cắn chết ngươi, ta sẽ tìm nó rồi báo thù cho ngươi."

Nói xong lập tức xoay người rời đi.

***

Năm ngày sau.

Đại bỉ của Thái Huyền Tông chính thức bắt đầu, lần này có Huyền Hồng Kiếm Tôn đệ nhất Cửu Châu giới tọa trấn, các đệ tử đều nỗ lực hơn bình thường.

Trên Diễn Võ Đài, đao quang kiếm ảnh cực kỳ kịch liệt.
Trên đài quan sát.

Hách Viễn lạnh nhạt nhìn màn so đấu phía dưới, dường như không có gì có thể lọt vào mắt y.

Thần thức của y vẫn luôn bao phủ toàn bộ địa giới Thái Huyền Tông.

Ngày ấy, ma đạo nằm vùng lẻn vào Vấn Đạo Phong làm cả người Hách Viễn căng cứng như giây cung, không lúc nào được thả lỏng. Y không thể chịu đựng những thứ dơ bẩn như ma tu đến gần cỏ cây Vấn Đạo Phong.

Hửm?

Mày Hách Viễn hơi động, thần thức cảm nhận được một tia dao động nhỏ bé.

Dị động linh lực này đến từ sau núi, hẳn là trận pháp nào đó.

Vốn dĩ chuyện này sẽ không khiến Hách Viễn chú ý, đó cũng chỉ là một trận pháp dẫn linh lực để chữa thương bình thường mà thôi.

Khi thần thức y muốn rời đi, lại cảm giác được sự khác lạ từ cách vận hành của trận pháp này.

Hách Viễn đột nhiên đứng dậy, đó rõ ràng là...... trận pháp độc môn của người kia.
Trưởng lão bên cạnh thấy Hách Viễn bỗng nhiên trợn mắt, tiến lên hỏi: "Kiếm Tôn, ngài coi trọng người nào sao?"

"Không."

Ném xuống một chữ này xong, Hách Viễn lập tức hóa thành một đạo kiếm mang, nhanh chóng bay đến khu rừng sau núi.

Lúc này Trình Mộc Quân đang ngồi xếp bằng phía trên linh nhãn, bên cạnh là linh thạch và một ít nguyên liệu bày trận pháp đơn sơ vừa tìm được.

Hắn nhắm mắt lại, trán chảy ra chút mồ hôi, công cuộc chữa thương đã tới thời khắc mấu chốt.

Trình Mộc Quân đã bước vào cảnh giới siêu nhiên, thẳng đến khi một chỗ tổn thương vì độc tố ăn mòn cuối cùng của thân thể chữa trị xong, lúc này mới thở phào một hơi.

Hắn mở to mắt, nhìn thấy......

Gương mặt lạnh lẽo của Hách Viễn.

"!"

Hách Viễn khoanh tay đứng cách trận pháp ba trượng, không biết đã nhìn hắn bao lâu.
Trình Mộc Quân lạnh cả người, thân thể cứng đờ, yên lặng hỏi trong đầu một câu: "Hệ thống, cậu quá không nghĩa khí rồi, thế mà không nhắc tôi."

Hệ thống: "Tôi đã nhắc cậu rồi, thế nhưng cậu lại không để ý tới tôi, sau đó tôi lại nghĩ, dù cho cậu có phát hiện thì cũng không chạy được."

Trình Mộc Quân: "......" Cái thứ nhập định đáng chết này.

Rõ ràng hắn đã rất cẩn thận, dựa vào sự quen thuộc của mình với Thái Huyền Tông mà tìm được một chỗ chữa thương cực kỳ bí mật, nhưng tại sao vẫn gặp phải Hách Viễn chứ!

Nhưng dù vậy gương mặt Trình Mộc Quân cũng không để lộ bất cứ biểu cảm đặc biệt nào.

Không hề hoảng hốt, hắn còn khoác áo choàng lên, là áo choàng của đệ tử nội môn.

Dù Hách Viễn có điên như thế nào thì cũng sẽ không dễ dàng chém gϊếŧ một đệ tử nội môn chứ.
Trình Mộc Quân giương giọng nói: "Tôn thượng, hiện giờ công cuộc chữa thương của đệ tử đã tới thời điểm mấu chốt, không thể đứng dậy hành lễ, xin thứ tội."

Hách Viễn gật đầu, không hé răng, lại cũng không rời đi.

Hệ thống: "Xong, xong đời, có muốn bỏ thân thể chạy trốn không?"

Trình Mộc Quân: "Cậu ngốc à, đừng nhìn Hách Viễn như vậy, chắc chắn khu vực xung quanh đây đã bị thần thức của y bao phủ rồi, giờ tôi thả nguyên thần ra không phải là tìm chết à? Khoác áo choàng thì có lẽ Hách Viễn sẽ không nhận ra, không có áo choàng tuyệt đối sẽ bị nhận ra ngay."

Hệ thống: "Sao cậu biết, giờ y đã là đại lão nghiền áp Cửu Châu giới mà vẫn hành sự cẩn thận như vậy?"

Trình Mộc Quân: "Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, là do lúc trước là tôi đã ân cần dạy bảo, dù là thời điểm nào cũng phải chuyên chú hết sức, tuyệt đối không thể bị địch làm lung lay."
Hệ thống: "Xem nghiệt cậu tạo đi!"

Trình Mộc Quân: "Đây không phải là chuyện mà một sư tôn chuyên nghiệp nên làm à?"

Hệ thống không thể cãi lại, "Cậu quá chuyên nghiệp rồi." Người khác dưới giáo huấn tình yêu chỉ biết yêu đương, chỉ riêng Trình Mộc Quân kỳ ba này, bị giáo huấn tình yêu mà còn có thể chuyên tâm dựng sự nghiệp.

"Đương nhiên." Trình Mộc Quân đắc ý.

Hệ thống: "...... Vậy giờ làm sao đây? Nếu cậu bị gϊếŧ chết thì thế giới sẽ lại hỏng một lần nữa, thế thì thế giới này sẽ hỏng hoàn toàn đó!"

Trình Mộc Quân: "Yên tâm yên tâm, vẫn cứu được, tôi vẫn kéo về được."

Không cần thả thần thức ra Trình Mộc Quân cũng biết, lúc này toàn bộ sau núi đều đã bị thần thức của Hách Viễn bao phủ. Nếu hoảng sợ chạy trốn, đó chính là tự tìm đường chết.
Dù hắn có nhanh như thế nào cũng không nhanh bằng kiếm của Hách Viễn. Đối sách tốt nhất bây giờ chính là bất biến ứng vạn biến, làm bộ chưa chữa thương chưa xong là được.

Lấy thân phận của Hách Viễn, tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm một đệ tử râu ria chữa thương.

Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, tiếp tục vận chuyển trận pháp, thầm nhủ: "Đi nhanh lên đi nhanh lên, thật sự không có gì đâu."

________

Comeback sau bão táp ( ˊ̱˂˃ˋ̱ )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK